Lúc này tôi chỉ biết than trời, tại sao lại sắp đặt cho tôi tình huống gặp chồng sắp cưới trớ trêu thế? Trước giờ tôi chưa từng đi làm muộn, hôm duy nhất tôi đi làm muộn lại bị anh bắt gặp vì vậy mà trong mắt chồng sắp cưới tôi hiển nhiên là người như lời anh có thái độ và trách nhiệm với công việc quá kém. Tôi lén nhìn vào bảng tên anh đeo trước ngực thì đúng anh là giám đốc Lê Hải Nam. Hải Nam tiếp tục nói với phó giám đốc Mạnh Trường:
“Anh thông báo với ban lãnh đạo của công ty tập hợp tại phòng họp gấp.”
“Dạ vâng ạ.”
“Tất cả mọi người vào vị trí làm việc đi.”
Trong khi mọi người đều đi về chỗ làm việc thì tôi cứ đứng im một chỗ giống như một đứa trẻ phạm tội không dám ngước mặt lên nhìn người lớn. Mãi đến khi có một bàn tay chìa ra trước bắt tay với tôi tôi mới giật mình hoàn hồn:
“Chào em.”
Tôi khá bất ngờ vì Minh Quân đột ngột thay đổi cách xưng hô với tôi, ngước mắt lên nhìn thì thấy anh đang tươi cười với tôi, thái độ này khác hẳn với hai lần trước gặp vì vậy tôi nở nụ cười đưa tay ra bắt tay với Minh Quân:
“Vâng chào anh Quân.”
Minh Quân quay sang nhìn Hải Nam nhưng lại đặt câu với tôi:
“Hồi tối hồi hộp chuyện đi lấy chồng không ngủ được hay sao mà sáng nay em đi làm muộn vậy?”
Nhắc tới chuyện đi lấy chồng theo phản xạ tự nhiên tôi nhìn sang Hải Nam, đúng lúc anh cũng nhìn tôi. Giây phút ánh mắt của tôi chạm vào ánh mắt sắc lẹm của anh cả người tôi chợt run lên, ánh mắt của anh dành cho tôi cứ như thể tôi là kẻ thù truyền kiếp của anh chứ không phải dành cho một người vợ sắp cưới. Tôi không hề che giấu cảm xúc của mình mà thật thà đáp lại lời của Minh Quân. Mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của tôi phát ra vẫn rất run:
“Dạ vâng ạ.”
Cứ tưởng Hải Nam nghe tôi nói vậy sẽ động viên hoặc có động thái nào đó quan tâm tới tôi không ngờ tôi vừa dứt lời anh liền liếc xéo tôi thêm một cái nữa rồi lập tức đi ra ngoài, lúc đi qua người tôi chẳng biết do vô tình hay cố ý anh còn đụng mạnh vào vai tôi khiến tôi suýt nữa thì ngã ra sau.
Minh Quân chứng kiến mọi việc nở nụ cười gượng nói với tôi:
“Tạm biệt em nhé. Lát gặp lại.”
Dứt lời Minh Quân theo chân Hải Nam đi ra ngoài. Lúc này Ngọc Trân đứng gần đó cũng sốc không kém tôi, khi mọi người đi hết cậu mới đi tới vừa kéo tôi về nơi làm việc vừa ghé sát vào tai tôi hỏi nhỏ:
“Ông Quân đẹp trai mà cậu nói với tớ là ông vừa bắt tay với cậu đó phải không?”
“Ừ.”
“Còn vị giám đốc đẹp trai như nam thần kia là ba của anh ta đó hả.”
“Cậu đừng nói móc tớ nữa. Tại tối qua tớ nghe ông Quân nói chuyện điện thoại gọi anh ấy là ba. Không tin thì lúc nào cậu hỏi anh Trung sẽ biết.”
Ngọc Trân chắp hai tay lạy tôi một lạy nói:
“Lạy má.”
Cũng tại cách xưng hô của Minh Quân với Hải Nam như vậy nén mới khiến tôi hiểu lầm. Có lẽ hai người họ là bạn thân của nhau nên Minh Quân mới xưng hô với sếp của mình như vậy, cũng như Ngọc Trân xưng hô với tôi lúc này.
Hải Nam vẫn còn ở công ty nên những ai chưa kịp ăn sáng mang đồ ăn sáng vài công ty tuyệt đối không một ai lấy ra ăn, tôi và Ngọc Trân cũng vậy. Chúng tôi ai làm việc của người đó không ai dám nói chuyện riêng như mọi hôm, thậm chí cũng không ai dám nhắn tin vào nhóm chát của nhân viên văn phòng vì sợ giám đốc biết được sẽ phạt.
Đến giờ ăn trưa chúng tôi mới có dịp tám chuyện với nhau. Đề tài mà tất cả mọi người nói cũng chỉ xoay quanh chuyện vị giám đốc quá đẹp trai nhưng vô cùng nghiêm khắc trong công việc Hải Nam.
Như mọi hôm tôi và Ngọc Trân dính nhau như sam đi ra nhà ăn dành riêng cho nhân viên văn phòng. Lúc xếp hàng để lấy phần ăn của mình Ngọc Trân xoa bụng than thở:
“Sáng đến giờ chưa có gì vào bụng tớ đói sắp ch.ết tới nơi rồi.”
“Tớ cũng đói run người rồi đây này.”
“Cũng nhờ ơn chồng sắp cưới của cậu cả.”
“Nhưng anh ấy nói đúng chứ bộ.”
“Chưa gì đã bênh vực người ta chằm chặp như vậy rồi.”
Mặt tôi đỏ bừng vì bị Ngọc Trân bắt bẻ. Lúc ngồi xuống bàn ăn không thấy tôi lấy phần ăn của mình Ngọc Trân lại trêu tôi:
“Cậu than đói cơ mà, sao lại không lấy cơm? Hay là gặp chồng sắp cưới đẹp trai nên no luôn rồi?”
Một chị ngồi bàn gần đó nói xen vào:
“Chắc là Minh Châu bị giám đốc phạt no rồi nên không cần ăn nữa chứ gì.”
Một chị khác lại nói đế vào:
“Chị mà là Minh Châu lúc bị giám đốc phạt chị kéo cả Ngọc Trân chịu tội chung luôn, ai đời hai đứa cùng đi muộn mà chỉ một mình mình bị phạt. Bởi vậy không no mới lạ.”
Bị mọi người hiểu lầm tôi giơ hai hộp xôi lên nói:
“Em ăn hai hộp xôi hồi sáng mang đi mà chưa ăn, bỏ đi thì tiếc.”
“Tớ tưởng cậu mang ra đây để bỏ đi, để từ sáng có ăn được không hay thiêu rồi? Ăn vào đau bụng bỏ mẹ đấy.”
“Tớ ăn thử rồi, vẫn còn ăn được.”
Có thể nói đề tài giám đốc đang cực hot vào lúc này nên hầu như ai cũng lấy anh ra để bàn tán. Anh Trung cũng vậy, vừa bưng khay cơm ngồi xuống bàn của tôi và Ngọc Trân anh liền nhìn tôi cười hỏi:
“Cảm giác gặp chồng sắp cưới thế nào?”
Ngọc Trân thấy anh Trung vẫn còn cười nói được thì rất ngạc nhiên:
“Xưởng sản xuất chưa bị giám đốc chiếu tướng hay sao mà anh còn cười ngoác ra được thế?”
“Chưa, sáng giờ giám đốc họp với ban lãnh đạo công ty mà, chắc chiều giám đốc mới xuống kiểm tra xưởng.”
Dứt lời anh tiếp tục hỏi tôi:
“Anh ấy có nói gì tới chuyện cưới xin không?”
Tôi nháy mắt với anh Trung để anh nói nhỏ vì sợ mọi người nghe được sẽ đem ra bàn tán nhưng anh không hiểu ý càng nói lớn hơn:
“Tối qua anh nghe anh Quân gọi anh ấy là ba anh cứ nghĩ giám đốc của chúng ta già lắm cơ, không ngờ anh ấy còn trẻ hơn cả anh nữa.”
“Hai người đang nói xấu anh đấy à?”
Giọng nói của Minh Quân vang lên khiến ba chúng tôi chột dạ cùng nhìn sang nơi phát ra giọng nói thì thấy Minh Quân đang ngồi xuống ghế trống ngay bên cạnh tôi, còn Hải Nam ngồi xuống đối diện với Minh Quân. Trên tay mỗi người còn tự bưng một khay đồ ăn giống như bao nhân viên và công nhân khác làm tại công ty giày Hải Nam. Hai người này xuất hiện hèn gì mà cả nhà ăn đang xôn xao rộn ràng bàn tán về vị giám đốc đẹp trai nọ lại bỗng nhiên im bặt.
Dù sao thì hiện tại cũng ngoài giờ làm lên tôi lên tiếng chào hỏi Hải Nam và Minh Quân:
“Dạ chào hai anh.”
Minh Quân khẽ gật đầu đáp lại tôi còn Hải Nam thì vẫn tỏ thái độ với tôi như hồi sáng, ánh mắt lạnh băng của anh quét qua người tôi một lượt mà không đáp lại tôi một lời. Tôi nghĩ hồi sáng do tôi đi làm muộn, mà anh là người nổi tiếng là nghiêm khắc trong công việc nên anh mới nhìn tôi bằng ánh mắt không có thiện cảm như thế, nhưng hiện tại ánh mắt của anh dành cho tôi vẫn chẳng khác nào con dao sắc nhọn chỉ cần nhìn xẹt qua một cái là khiến thân thể của tôi bị thương. Tối qua Minh Quân nói gọi Facetime để anh xem mặt tôi rất lâu chắc chắn anh sẽ nhận ra tôi là vợ sắp cưới của anh. Nếu anh ghét tôi như vậy thì đồng ý lấy tôi làm gì? Tôi đã làm gì để anh tỏ thái độ với tôi như thế? Tôi đã làm gì khiến anh ghét cay ghét đắng tôi như vậy?
Mặc kệ thái độ khó chịu của Hải Nam đối với tôi lúc này, tôi ngồi ăn một cách ngon lành. Tôi không thể vì thái độ của anh với mình mà chùn bước, cũng không thể vì thái độ của anh với mình mà gục ngã được vì hiện tại mục tiêu của tôi sự tự do của mẹ mới là ưu tiên hàng đầu.
Minh Quân ngồi bên cạnh chỉ vào hai hộp xôi trước mặt tôi:
“Sao vừa nãy anh nhìn ở khu phục vụ đồ ăn không thấy có món xôi nhỉ.”
“Dạ xôi này em mua từ sáng.”
“À, em mua để ăn sáng nhưng sợ giám đốc phạt không dám mang ra ăn chứ gì?”
Lại là câu hỏi liên quan tới ông chồng tương lai khó tính của tôi. Lần này rút kinh nghiệm tôi không dám trả câu hỏi của Minh Quân vì ngại đụng chạm tới người nào đó mà chỉ cười trừ. Minh Quân nhìn thấy tôi cười thì đơ người như bị điểm huyệt khiến tôi xấu hổ tới mức mặt mũi đỏ bừng. Một lúc sau anh ta mới rời ánh mắt khỏi gương mặt của tôi chỉ vào hộp xôi nói với tôi:
“Anh rất thích ăn xôi, em có ăn hết không chia cho anh ăn với.”
Tôi cứ nghĩ Minh Quân trêu tôi hoặc là ăn cùng tôi một vài miếng cho vui không ngờ anh múc ăn lấy ăn để hết hộp này sang hộp khác. Tôi ăn chậm nên hai hộp xôi tôi chỉ ăn được vài miếng còn lại Minh Quân ăn, đã vậy lúc tôi xúc miếng cuối cùng chưa kịp đưa vào miệng anh ta cầm tay của tôi đưa lên miệng mình ăn nốt. Vì Hải Nam mà tôi đã nhịn ăn sáng, bây giờ lại còn bị Minh Quân giành ăn tôi có chút bực mình nói:
“Anh ăn hết phần của em chiều em không có sức làm việc bị sếp chửi anh chịu đấy.”
Minh Quân đẩy khay cơm ra trước mặt tôi nói:
“Em ăn thêm cơm cùng anh đi.”
Kỳ thực tôi rất muốn ăn nhưng ăn chung khay cơm của Minh Quân trước mặt chồng sắp cưới thì rất khó coi vì vậy mà tôi vội từ chối:
“Dạ thôi ạ.”
“Nãy giờ anh với em ăn chung rồi giờ em còn ngại gì nữa.”
Dứt lời Minh Quân còn múc một muỗng cơm đưa lên trước miệng tôi nói:
“Nào, há miệng ra.”
Tôi bất đắc dĩ lấy muỗng của mình múc miếng cơm khác:
“Anh ăn đi em tự múc được.”
Kết quả tôi và Minh Quân ngồi ăn chung một khay cơm trong ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người, vừa ăn anh vừa luôn miệng cười nói rất vui vẻ. Ấn tượng về tôi trong mắt chồng sắp cưới vốn dĩ đã không có gì tốt đẹp, nay lại có hành động thân mật với cấp dưới đồng thời là bạn thân của anh không biết anh sẽ nghĩ tôi là người thế nào nhưng vì đói tôi đành mặc kệ. Ăn xong thấy tôi chuẩn bị theo anh Trung và Ngọc Trân đứng dậy đi vào phòng làm việc thì Minh Quân bảo:
“Em ở lại giám đốc có chuyện muốn nói.”
“Dạ vâng.”
Cả nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại ba người chúng tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ Hải Nam lấy phần ăn như mọi người là để làm màu không ngờ anh vẫn điềm đạm ngồi ăn hết. Tôi thì sốt ruột muốn biết kế hoạch cưới xin của chúng tôi thế nào? Còn Hải Nam ăn xong còn thảnh thơi ngồi uống nước. Lúc chỉ còn khoảng mười phút nữa tới giờ làm ca chiều tôi định đứng dậy chào hai người họ để vào ca thì nghe Hải Nam buông một câu:
“Chiều nay tan làm theo tôi về nhà luôn.”
Câu nói của Hải Nam khiến tôi xốc tới mức tôi cứ nghĩ mình vừa nghe lộn nên hỏi lại ngay:
“Chiều nay tôi về làm vợ anh luôn ạ?”
Câu hỏi của tôi khiến Minh Quân phì cười, còn Hải Nam vẫn trưng bộ mặt lạnh như tiền đáp lại tôi:
“Sao? Không muốn à?”
“Dạ muốn.”
Tôi cứ nghĩ sẽ được Hải Nam thực hiện đầy đủ các nghi lễ hỏi cưới truyền thống như bao người. Chẳng phải vì tôi muốn khoe mẽ với thiên hạ tôi lấy được chồng đẹp trai giàu có cỡ nào mà tôi chỉ muốn người mẹ đã tần tảo nuôi tôi khôn lớn yên tâm khi tôi gả đi. Nhưng tôi chợt nhận ra mình chỉ là món đồ được anh bỏ tiền ra mua làm gì có được những đặc ân như bao người con gái khác, thậm chí anh còn không cần tới nhà nói với mẹ tôi một tiếng là đủ hiểu.
“Cô có chuyện gì cần hỏi tôi nữa không?”
Vì câu nói trước đó của Hải Nam nằm ngoài giữ liệu của tôi khiến tôi bỗng chốc quên hết vô số những câu hỏi mà tôi muốn hỏi anh, thứ duy nhất tôi nhớ tới lúc này là mục đích tôi lấy anh nên tôi nói:
“Còn tiền thì sao, khi nào em sẽ nhận được?”
“Chừng nào cô chính thức theo tôi về nhà làm vợ tôi thì chừng đó cô sẽ nhận được tiền.”
Dứt lời chẳng đợi tôi nói thêm lời nào nữa mà anh đứng dậy đi về phía nhà xưởng. Minh Quân thấy Hải Nam đứng dậy đi ngay thì nói với theo:
“Ơ, hai người nói chuyện xong rồi đó hả.”
Hải Nam vừa đi vào trong vừa đáp lại:
“Tới giờ kiểm tra nhà xưởng rồi mà mày còn ngồi đấy?”
Minh Quân tỏ vẻ bất lực nói với tôi:
“Tới giờ rồi, em vào làm đi.”
Cả buổi chiều đầu óc tôi lơ lửng như ở trên mây. Tôi không biết sẽ nói với mẹ tôi chuyện này thế nào? Cũng không biết lấy chồng vào gia đình hào môn tôi có được đi làm nữa hay không? Rồi tôi có được về nhà thăm mẹ thường xuyên hay không? Tôi đang miên man suy nghĩ thì nghe chị Bích trưởng phòng hỏi:
“Em soạn thảo xong bản hợp đồng với khách hàng bên Pháp chưa?”
Câu hỏi của chị Bích đưa tôi trở về thực tại:
“Dạ em chưa chị ạ.”
“Chị bảo em làm xong trước 4 giờ chiều rồi gửi qua email cho chị để chị soát lại còn đưa giám đốc ký duyệt. Bây giờ chuẩn bị tan làm em chưa làm xong thì chị lấy gì để đưa giám đốc ký đây?”
“Xin lỗi chị, em làm sắp xong rồi ạ.”
Tôi nói vậy chứ cả buổi chiều tâm hồn của tôi treo ngược lên ngọn cây làm gì đã gõ được chữ nào. Thế nhưng chị Bích vẫn tỏ thái độ trịnh thượng như mọi hôm hét vào mặt tôi:
“Cả buổi chiều làm không xong bản hợp đồng, bây giờ còn có ba mươi phút nữa thời gian đâu em làm, thời gian đâu chị soát lại để đưa cho giám đốc ký hả?”
Câu cuối cùng chị Bích nói lớn khiến nước miếng của chị văng cả vào người tôi. Không biết Hải Nam và Minh Quân có mặt trong phòng từ lúc nào. Nghe chị Bích nói lớn Hải Nam lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì mà đang giờ làm lại ầm ỉ như thế?”
“Dạ thưa giám đốc em giao việc cho nhân viên phiên dịch Diệp Minh Châu soạn thảo hợp đồng với đối tác bên Pháp nhưng cả buổi chiều cô ấy chưa làm xong để đưa cho anh ký ạ?”
Ánh mắt chán ghét của Hải Nam lại bắn về phía tôi nói:
“Cô Diệp Minh Châu, buổi sáng thì cô đi làm muộn, công việc thì không hoàn thành. Cô xem công ty này là cái chợ cô muốn đi giờ nào đi, muốn làm thế nào thì làm đấy à?”