Yêu Tinh Của Hoàng Đế

Chương 5




“ Gừ.... gừ...”bỏ cái móng heo ngươi ra khỏi người bổn tọa.

“Trắng ngoan nào, ngồi yên” Quân giữ con hồ ly đang giãy giụa.

Áu ...áu ... Không.... Không được.... Buông ra: hồ ly nhỏ không ngừng vùng vẫy. Y đã sống mấy vạn năm vậy mà lại bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch sờ mó, còn đâu trinh tiết của bổn hồ ly chứ.

‘yên lặng đi, có gì người ta mua cho người viên thuốc hồi trinh’ con rắn nằm phơi mình trên bờ dùng thần thức nói chuyện với con hồ ly xui xẻo.

‘mẹ nó! Hồi trinh cái đầu ngươi’

Bọn họ ồn ào, náo nhiệt tại cái thác nước nhỏ trong rừng, chẳng là trời mới ngừng mưa được vài ngày, Khúc Dạ Hành không nhịn được lao ra khỏi nhà, nào đâu trượt chân té lộn mấy vòng. Với một yêu tinh thú vạn năm như y thì sự việc này chẳng nhằm nhò gì, khó nỗi bộ lông trắng lại dính đầy bùn đất nhẽo nhét nhìn thật sự kinh khủng, không chỉ riêng đen, và con chim đó còn chê. Thế là nhân việc này Lục Ảnh Quân liền dẫn họ đi tắm thác, con thác nhỏ sức nước cũng không lớn, trời lại mới mưa xong làm nước trở lên mát lạnh. Vì để cứ vứt bộ lông kia mà Quân đã tự tay tắm cho y, không chừa một chỗ!

“Ồ.... Trắng à! Tiểu huynh đài của mày thật dễ thương” cậu xoa thằng em nhỏ của y trong tay, rất tích cực mà trà xát.

“A... áu...áu....”.a.... ưm... Người dám...

Khúc Dạ Hành mặt mày đỏ lựng, xấu hổ khi được kỳ chỗ đó: hừ... Đồ biến thái, người sờ bổn hồ ly rồi thì phải chịu trách nhiệm.

“nào nào, đã sạch sẽ rồi thì đừng nghịch bẩn nhé” ảnh quân đặt y lên tảng đá nhỏ cùng Lãnh Hàn phơi mình hong khô bộ lông, Hạ Lâm cũng bay đến cùng.

“...”

“....”

“.....”

Ba đại yêu tinh sững sờ trước cảnh tượng nào đó, mắt mở to như muốn thu vạn vật và tâm trí: thiên a, trắng quá vậy.

Cậu bé sau khi làm sạch lông cho con hồ ly, bắt đầu tự cởi quần áo của chính mình, dưới sức chảy của dòng nước gội đầu. Thân thể của đứa trẻ chưa phát dục đã đẹp đến nao lòng sau này khi trưởng thành nhất định sẽ làm điên đảo chúng sinh: thân hình cân đối, mông tròn cong vút, dáng cao thẳng tắp, hai nữ đào trước ngực nhỏ xinh hạt đậu đẹp tựa tiểu tiên đồng bước ra từ trong tranh vẽ.



‘Hồ Ly, giữ liêm sỉ’ Hạ Lâm tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.

‘ngươi... Còn dám nói ta, nhìn lại mình đi' Khúc Dạ Hành khinh bỉ nhìn người vừa nhắc nhở mình nhưng mắt còn nhìn không chớp.

‘ Éc....’

‘Lãnh Hàn, ngươi ngươi chảy máu mũi rồi' xem ra trong số bọn họ con rắn kia mới là tà *** nhất.

‘ Hả...à... ừ...’hắn xấu hổ dùng đuôi quạt đi dòng máu nóng, đỏ mặt quay đi hướng khác nhưng mắt vẫn tia trai.

Bọn họ tắm xong trở về ăn cơm tối rồi lên giường ngủ sớm. Tuy hai người bà cháu thân thiết, nhưng hai người vẫn ngủ riêng, suy cho cùng thân phận của Lục Ảnh Quân cao quý, bà không dám mạo phạm. Cậu bé lại không suy nghĩ được nhiều như thế, từ ngày dẫn 3 tiểu yêu tinh kia về, bốn người bọn họ đều ngủ cùng nhau, dù cậu cũng đã chuẩn bị có riêng cho bọn chúng nhưng bọn chúng không chịu nha: chăn ấm, nệm êm không ngủ thì đi uống thuốc đi! Đây là suy nghĩ của hồ ly cũng như của hai người kia.

Thời gian thấm thoát đi qua, cùng với đó là những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ vô cùng trong tâm trí của Lục Ảnh Quân. Cậu năm nay đã 16 tuổi rồi, độ tuổi trổ mã xinh đẹp, anh tuấn nhất, điều này cũng có nghĩ ngày cậu trở về kinh thành xa hoa, náo nhiệt kia đang đến gần. Phải rời xa chốn rừng núi bình yên, nơi với bao ký tuổi thơ khiến cậu thật buồn, nhưng cậu cũng đâu thể nào làm điều gì khác, thân phận đặc thù, mang trên mình trách nhiệm to lớn buộc cậu phải gánh vác.

Ba con đen, trắng, đỏ, cậu nuôi mãi chẳng lớn, chúng luôn giữ lại dáng vẻ như ngày đầu gặp mặt khiến cậu thắc mắc nhưng cũng chẳng sao khi bọn nó vẫn luôn ở bên cạnh.

15 tuổi, cậu lấy danh hiệu Từ Quân sáng tác thơ ca, vẽ tranh non xanh nước biếc. Đa số các tác phẩm của cậu đều nói về cảnh sông núi, rừng rậm, ba con vật nhỏ cũng được cậu cho vào mỗi bức tranh, những lời bài thơ bình dị mà yên ả tạo ấn tượng sâu sắc đến độc giả, nhân gian cũng từ đấy biết đến cậu với cái danh Từ Quân.

Theo dự tính của bà, đợi cậu tròn 16 tuổi sẽ đem cậu trả về Từ gia-mẫu tộc của Từ Hoàng Quý phi. Sau cái chết của bà, Từ gia không do dự bước ra khỏi vòng tranh quyền, đoạt lợi, cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử. Từ gia giữ vững trạng thái trung lập của mình trước hai phe thế lực lớn mạnh nhất trong triều bây giờ, một bên của đại hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, một bên của tam hoàng tử do Hiền phi sinh ra, và diễn viên một điều rằng ngay cả Từ gia cũng không biết đến sự tồn tại của Lục Ảnh Quân.

Tuy nhiên một sự cố đã xảy ra, bỗng một đêm nọ, Lục Ảnh Quân lên cơn sốt cao mãi không giảm, bà đã mời thầy thuốc tới nhưng không chuẩn ra bệnh, cả cơ thể cậu bừng nóng lên. Ngay cả ba con yêu tinh kia còn lấy làm lạ, bà cháu họ sau khi ăn táo thần đáng lẽ phải bách độc bách xâm, không bệnh tật gì mới phải, điều đặc biệt hơn cả là bọn họ còn cảm nhận được từ cơ thể cậu tỏa ra linh khí nồng đậm. Không thể suy nghĩ nhiều, cả ba người nhanh chóng dùng yêu phét tìm lại đến chỗ cây thụ thần hái táo, táo thần lúc cậu 8 tuổi để lại trên cây vẫn còn nguyên đó, dù gì nó cũng là linh khí của đất trời đâu thể nói hỏng là hỏng. Cả bs hái táo quay trở về thì đã không còn thấy bóng dáng cậu và người bà đâu nữa.

Bọn họ đã đi đâu rồi, cả ba náo loạn đi tìm dùng linh lực dò xét đến cả trăm dặm xung quanh ngọn núi nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng cậu.

Chắc trong lúc bọn họ rời đi, bà đã vô cùng lo lắng quyết định đưa cậu trở về Từ gia sớm hơn so với dự kiến, nhờ sức lực của Từ gia cứ sống huyết mạch cuối cùng của Từ Hoàng Quý phi. Cậu được bà dìu lên xe ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến kinh thành, vốn lúc ba đại yêu tên kia trở về, dùng yêu phép dò thì cậu vẫn chưa đi quá phạm vi trăm dặm, nhưng dường như một màn chắn vô hình nào đó đã ngăn chặn bọn họ lại.

Sau một ngày một đêm, cuối cùng bọn họ cũng đã đặt chân đến trước kinh thành, dừng chân trước cổng Từ gia.