Yêu Tinh Của Hoàng Đế

Chương 4




Cậu sống cùng ba vật nhỏ dễ thương rất vui, để dễ xưng hô, cậu theo đặc điểm của từng con mà đặt tên: Đen, Đỏ, Trắng tức con rắn, con chim và con hồ ly. Nuôi bọn hắn cũng không tốn công sức lắm, hàng ngày bà cháu cậu chỉ cần dành ra một ít cơm cho bọn nó là đủ. Mà thực ra vốn không cần, bọn hắn mấy vạn năm trốn trong gốc cây thụ thần không ăn uống gì còn sống được, cần gì phải ăn chút cơm này. Nhưng theo lời của Lãnh Hàn thì bọn hắn vẫn cố gắng ăn để giống các loài động vật bình thường. Nào ngờ anh vào cái là nghiền luôn, nhất là cái món bánh há cảo mà thi thoảng mới có kia làm bọn hắn u mê quên lối về.

Ảnh Quân cũng rất chiều chuộng ba bé cưng nhà mình, tự tay đúc cho mỗi con một cái bát gỗ để ăn, bên trên còn khắc tên của từng con một. Đặc biệt là hồ ly được chiều chuộng làm đẹp khi cậu sắm cho nó một cái chuông lắc nhỏ buộc vào sợi chỉ đỏ treo lên cổ chân nhìn thập phần đáng yêu. Mỗi một bước đi của y theo cái chuông mà rung rinh kêu lên nghe thật vui tai. Ban đầu Khúc Dạ Hành còn không thích khi cho rằng nó vô cùng trẻ trâu gầm gừ muốn rất ra.

“không thích sao, tao phải năn nỉ lắm bà mới mua cho đấy” cậu có vẻ buồn bã khi cứ nghĩ nó phải thích lắm chứ.

‘ Hừ... Gia đây không chấp nhặt với trẻ con, nể tình người ta mới đeo đấy'thấy cậu tỏ vẻ như vậy y cũng không còn gầm gừ nữa, tạm thời chấp nhận cái lắc này.

Nói không thích vậy thôi chứ y đem nó đi trêu chọc hai thằng bạn mình suốt.

‘sao hả? Thấy được tình yêu của cậu ta dành cho tao chưa’con hồ ly kiêu hãnh nói.

‘xấu chết’ Lãnh Hàn phán xét.

‘ Hừ... Xấu thì sao chứ, bọn mày còn không có thứ xấu như vậy!’

‘.....’

‘ Hí...hí...’con hồ ly mừng như điên khi con rắn kia không phản bác được, quay đi ngoe nguẩy đuôi tìm cậu chủ nhỏ.

‘đừng chấp y’ Hạ Lâm chán nản nói.

‘sao tao không có chứ’hắn bực mình bỏ đi.



‘ Hả???’anh khó hiểu nhìn theo con rắn ‘bọn này uống lộn thuốc hả trời’

......

Nhiều ngày nắng nóng trôi đi liền đến những ngày trời mưa tầm tã, khắp nơi răng kín mây mù, những giọt mưa lã chã rơi xuống nền đất. Quân ngồi trong nhà nhìn ngắm những giọt mưa rơi ngoài cửa sổ, một tay ôm con hồ ly trong lòng, một tay cầm bút lông, trên bàn là vô số sách vở, trên cuốn bình thư là con rắn đen đang trườn mình, con chim thì đậu bên cửa sổ giơ mỏ mỏ những giọt nước theo mái hiên rơi xuống.

“Quân, sao lại thất thần vậy cháu” bà tay ôm rồi trứng gà từ sau xoa đầu cậu hỏi han.

“A... Không có gì đâu bà ạ” cậu trả lời.

“ Ừm... Chăm chỉ học đi nhé” bà nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Bà ơi! Trời ngớt mưa cháu được phép đi tìm bảo bối chứ” cậu níu tay bà hỏi, mấy ngày mưa ở mãi trong nhà khiến cậu buồn chết mất.

“được chứ, nhưng cẩn thận đừng để bị cảm lạnh là được”

“Vâng ạ...” cậu vui vẻ trở lại, tay cầm bút hoàn thành bài vở.

Con hồ ly trong lòng cậu nghe được cậu ra ngoài chơi, mà hai tai dựng thẳng lên, củng cố lại tinh thần. Con chim thì thế nào cũng được trong khi con rắn lại hai chữ: vô vị!

Đợi mãi cũng đến lúc trời mưa nhỏ lại, cậu khoác trên mình mảnh cỡ lớn được đan từ những lá cọ khô đủ để phủ cả người, cậu bé vui vẻ xách giỏ ra khỏi nhà. Con hồ ly vì sợ bùn đất nằm bẩn bộ lông trắng muốt của nó nên nhất quyết không rời giỏ, nằm im để cậu dắt đi tìm bảo bối, con chim đỏ cũng nhàm chán đi theo, riêng con rắn đen lại im lìm nằm trong đống bình thư không thèm ngó ngàng đến bọn họ.



Từ nhà Quân đến nơi có bảo bối không xa lắm, chỉ cần đi một tí là thấy ngay. Nơi đây có cây hòe to lớn, lá vẫn còn nhưng những cảnh dưới lại có lớp vỏ sần sùi, thô ráp là nơi lý tưởng để mộc nhĩ sinh sống-bảo bối trong những ngày mưa của Lục Ảnh Quân.

Khúc Dạ Hành biết được thứ bảo bối kia của cậu thì tụt hẳn cảm xúc, chán nản chẳng buồn động đậy, chỉ riêng Hạ Lâm vẫn nhiệt tình một bên giúp cậu. Nơi mộc nhĩ sinh sống không cao lắm, cậu chỉ cần dùng sức, đu bám lên thân cây, cố chèo một tí là được. Trời mưa lâu ngày khiến thân cây thêm trơn trượt, lởm chởm rêu phong gây cản trở không ít cho quá trình lấy bảo bối của cậu. Nhưng đối với quân lại chẳng sao khi bàn tay nhỏ bé sờ nắn những tai mộc nhĩ màu nâu tím mềm mượt, trơn nhớt thật thích thú, dùng sức bật những tai này lên bỏ vào giỏ.

Tuy chưa hái được đầy rổ nhưng cậu cũng dừng lại, để những tai mộc nhĩ con còn phát triển, bản thân chỉ đem đi những tai lớn. Bên trên cành cao kia vẫn còn nhưng cậu sẽ không mạo hiểm leo lên, cũng may con chim đỏ kia tận lực giúp đỡ, dung mỏ gắp những tai mộc nhĩ trên cao thả vào giỏ cho cậu. Một người một chim hăng say hái mặc kệ con hồ ly bên dưới nhàm chán gặm cành củi khô:

“ Bà!!!! Bà ơi! Con đem bảo bối về rồi này”cậu nói to gọi người bà từ trong bếp ra, bỏ nón lá trên đầu xuống, cởi áo mưa ra treo vào móc bên cửa rồi mới chạy vào nhà.

Bà lão từ trong nhà vui mừng chào đón đứa cháu nhỏ, tiện tay rót cho nó cốc nước ấm: “trời ạ, cháu đi lâu quá, lạnh hết cả người rồi này”

“ Hì hì nhưng cháu mang về rất nhiều bảo bối nha”

“Rồi rồi ông tướng ạ! Muốn ăn gì bà nấu nào” bà cưng chiều hỏi.

“Cháu muốn ăn mộc nhĩ xào tai heo”

Cậu thực sự thèm món đó lắm luôn á, mộc nhĩ xào tai heo ăn với cơm nóng hổi trong ngày mưa lạnh thì còn gì bằng nữa. Bà lão tất nhiên là chiều theo ý muốn của cậu, hai bà cháu vui vẻ cùng nhau chuẩn bị bữa cơm chiều:

‘thứ bảo bối đó ăn được ư’ Khúc Dạ Hành nghi ngờ.

‘tao không biết, chắc thế’Hạ Lâm nhún vai trả lời.

‘.....’ Lãnh Hàn lặng lẽ nuốt nước bọt chờ đợi đến bữa cơm.