Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Chương 31




Khi đi ngang qua khối 12, cô bất chợt nhớ đến cậu thanh niên điển trai hôm trước, cậu ta học lớp nào nhỉ?, hình như hôm trước cậu ta có nói, nhưng vì hôm đó vừa đau đầu vừa không tin vào chuyện mình được sống lại, cảm xúc lẫn lộn đương nhiên không tiếp thu được tất cả lời nói của cậu ta.



Ay, đưa tay vò mái tóc sau đầu, làn tóc bồng của cô phút chốc rối tung. Hành động đáng yêu của cô lọt vào mắt không ít đàn anh đàn chị ở đây, có ghen tị, có hâm mộ, có thích thú.



Không nhớ nỗi phòng học của anh ta ở đâu, cô đành thản nhiên rẽ đi lên cầu thang nơi cuối hành lang, đi qua khoảng hai, ba lớp đã đến phòng học của cô - 11F, chân vừa đặt vào lớp, do tâm trạng rất tốt, không để ý nên lỡ chân đạp lên sợi dây trắng căng đét, chỉ cách mặt đất 1 cm, trong giây lát một xô nước và một xô rác đổ ập xuống người cô, toàn thân cô hiện tại ướt đẫm và dính đầy giấy vụn, mùi hương bạc hà trên cơ thể cô nhanh chóng tản đi biến mất trong không khí, như thể chúng không cho phép mình bị vấy bẩy, không cho phép bất kì ai ngoài Hàn Ngữ Yên được được hưởng thụ mùi hương đó, giờ phút này trên người cô chỉ tồn tại mùi ẩm mốc, gương mặt cô còn dính một chút nước.



1 phút trôi qua, cô vẫn đứng im không động, mái tóc rũ xuống che gần nửa khuôn mặt.



Thật may vì cô thích mặc đồng phục nam sinh, bằng không với chiếc váy nữ sinh, khẳng định bây giờ cô còn thảm hơn, đồng phục nam hiện tại không chỉ làm cô thoải mái, mà còn tôn lên vẻ mạnh mẽ kiên cường của cô...



Nơi cuối lớp có một đám nữ sinh lẫn nam sinh cười ngả ngớn, đắc chí xen lẫn khinh thường nhìn cô.



Những người khác không biết làm sao đành đứng im một chỗ nhìn diễn biến, ngoài tiếng cười ra thì không có bất kì tiếng nói chuyện nào khác, thật ra thì có một sô người cũng muốn chạy lên giúp cô, nhưng do thường ngày cô quá lạnh lùng, nên họ đành phải dè dặt một chỗ.



Đám người cuối lớp bắt đầu không chịu nỗi sự im lặng, một nam sinh mặt dày mày dạn bước ra hô to :



" Xem kìa, xem kìa, nữ thần mặt lạnh của chúng ta bị vấy bẩn rồi, thật tội nghiệp a..."



Lời mở đầu của cậu ta làm động lực cho những nữ sinh khác ghen ghét cô, xôm lên chỉ trỏ khinh miệt:



" Hừ, còn bày đặt ra vẻ, chẳng qua chỉ là kẻ mồ côi mẹ "



" Nhìn bản mặt của cô ta đi, chỉ giỏi quyến rũ nam nhân kẻ khác"



"..."



"..."



Không ít lời sỉ nhục thoái mạ văng ra, thế nhưng sau khi nhìn lên mặt của Hàn Ngữ Yên, những người đó liền im bặt, không gian lần nữa trầm mặc.



Năm phút trôi qua, từ trên khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc, cô kéo lên một nụ cười, tay nhẹ nhàng nâng lên kéo làn tóc trước mặt sang một bên, đầu lúc này mới ngẩng lên, mắt vẫn cụp xuống, điểm nhìn là những vũng nước quanh nơi cô đứng.



Môi dâng lên nụ cười rực rỡ, nhưng khi mắt nâng lên, trong mắt tuyệt nhiên không chạm đến ý cười, toàn bộ đều là băng lãnh ngàn năm.



Toàn thân cô toát ra khí thế lạnh lẽo khắc nghiệt, mày thanh tú nhíu lệch xuống, khuôn mặt diễm lệ phát ra tia ngầm giận dữ.



Những người đứng gần cô, hoảng sợ lui lại vài bước, không dám nhìn vào đôi mắt của cô. Đám người cuối lớp, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, lòng bàn tay tuôn ra từng đợt mồ hôi lạnh run sợ. Hàn Ngữ Yên này, thì ra khi tức giận còn có loại tư thế này, cô ta thật quá kinh người.



Đôi mắt cô từng tầng huyết băng, như thể muốn lãnh bao nhiêu thì có bấy nhiếu, hai tay lại nâng lên phủi những rác còn trên người, động tác kiêu ngạo lười biếng, không cho phép bất kì kẻ nào dám khinh thường, nhạo báng...




" Vĩ Ngân, muốn chơi với tôi, cậu có biết kết quả khi kết thúc cuộc chơi sẽ thế nào không?!"



Giọng nói vốn trong vắt của cô, nhưng hôm qua đã bị bệnh, hôm nay sáng sớm đã dính nước, vì vậy ít nhiều cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, giọng của cô cũng theo đó mà khàn đục, trầm thấp.



Thế nhưng rơi vào tai người khác, đó là một âm thanh lạnh lẽo bức người, còn có uy nghiêm.



Dừng một chút cô lại tiếp tục nói - " Bất quá, nếu... cậu đã mở màn... thì, tôi sẽ... kết thúc nó."



Nhấn mạnh từng tiếng xong cô mới liếc mắt lạnh lùng, không có mảnh ấm nào lên nhìn trúng cậu bạn học vốn lúc nãy còn dũng mãnh khinh bỉ người khác, giờ lại cứng đờ.



" Hàn Ngữ Yên, cậu... làm sao vậy?! "




Âm điệu hoảng hốt la lên, tiếng bước chân ục ịch chạy đến, lúc này khóe môi Hàn Ngữ Yên mới thực sự cười, nhưng chỉ thoáng qua.



Xoay người ra cửa chính, cô đột nhiên nói: " Vĩ Ngân, tôi rất ác độc"



Ngữ điệu không lớn không nhỏ, vừa đủ cả phòng nghe, lời nói của cô như ác quỷ cảnh báo trước cho phàm nhân, rõ ràng là chỉ đích danh là cậu nam sinh kia, nhưng toàn bộ người trong lớp lại không nhịn được lo lắng sợ hãi, đồng thời cũng đồng cảm về phía cậu bạn đang cứng người trắng bệch, trên mặt và đầu ngón tay không có sắc máu kia.



Thật là, biết cô ấy không phải người dễ chọc, tại sao cứ dây vào.



Cứ cho là gia cảnh cậu ta tốt đi, nhưng cha mẹ cậu ta có chắc chắn giao ra toàn bộ tài sản để cứu cậu ta ra khỏi xui xẻo không?! Nhưng cha của Hàn Ngữ Yên thì khác!. Cả ngôi trường này, ai mà không biết chứ.



Vĩ Ngân, cậu ta không biết mình đã chọc phải loại người gì, cậu ta chỉ biết, khi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Ngữ Yên lại cảm thấy chán ghét, hơn nữa ngày trước cậu ta còn nhìn thấy cô ta đi với kẻ khác, mà kẻ đó lại là tình địch của cậu.



Hơn nữa, dựa vào cái gì cô ta dám mắng người hắn yêu là tiện nhân, cô ta mới là tiện nhân ti tiện. Cô ta chỗ nào thông minh mà vẫn luôn xếp hạng nhất cả trong lớp lẫn khối. Làm hại người hắn yêu quý khóc đến thương tâm, chỉ nhiêu đó cũng đủ làm hắn căm phẫn... khốn kiếp, khốn kiếp.



Đúng vậy, hắn là kẻ ném chiếc xô kia xuống lầu, đúng, là hắn theo dõi mọi hành đọmg của cô ta, sau đó lựa thời cơ ra tay, sau khi làm xong, nhìn cô ngã khuỵ xuống chảy máu, hắn cảm thấy toàn thân máu sôi trào đạt được khoái cảm trả thù, làm được việc tốt cho người hắn yêu, cho tới hôm nay, nhìn thấy khí thế cao lãnh kia đã chạm đến sự sợ hãi trong lòng hắn.



--- -----



" Ngữ Yên, cậu uống đi, còn nóng đó"



Cô gái mập mạp đáng yêu, đưa cho cô một ly chanh nóng, trên khuôn mặt có chút ửng hồng, không biết vì chạy nhanh về, hay là do ngượng ngùng. Đôi mắt ngây thơ to tròn, vô tư, vô lo. Nhìn vào đôi mắt này Hàn Ngữ Yên bỗng dâng lên một cảm xúc buồn bã, cả hai kiếp, có lẽ có cô không bao giờ có được sự vô tư vô lo này, thứ cô có nhiều nhất có lẽ là vô tâm với cuộc sống.



Cô gái mập này theo cô từ lúc gặp chuyện, không rời nửa bước, sau không biết chuyện gì cũng chạy đi quần áo thể dục và còn đi mua nước chanh nóng cho cô, cô gái này là ngốc hay là quá tốt bụng.