Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Chương 30




Thế giới của Hàn Ngữ Yên*



Sau khi trở về, Hàn Ngữ Yên lập tức đóng cửa phòng leo lên giường nằm ngủ.



Vừa chợp mắt được nửa tiếng, đột nhiên trán cô ra không ít mồ hôi, theo đó mày thanh tú cũng nhăn lại thành đường. Môi mỏng bỗng tái nhợt mím lại, giống như cô đang cố chịu đựng điều gì đó trong giấc mơ.



Mở mắt, mệt mỏi ngồi dậy, dùng tay nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi hai thái dương và trên trán, đầu truyền đến từng đợt đau nhức, cô không hiểu tại sao lại xuất hiện cơn mơ này, sau này không phải theo cô suốt chứ...



Thật đau.



Chết tiệt, kiếp trước cô xem trên mạng một số truyện ngôn tình có tình tiết trùng sinh, không phải họ đều có một ngày tốt đẹp, trả thù được những người nợ họ, sắp xếp được cả lịch trình sống sao ?! Hơn nữa còn rất thoải mái, vậy mà cô ngoài rắc rối, thì chẳng có gì cả... Ngay cả ngủ cũng không ngon...



Có điều cô không hề nghĩ đến, những thứ đó chỉ là truyện mà thôi.



Cứ thế, cô cứ chợp mắt được một lúc lại bật tỉnh dậy.



Sáng hôm sau, Hàn Ngũ Yên dậy từ rất sớm, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng bếp, trên người cô là y phục của trường học, vẫn đúng như người giúp việc nói lần trước, cô luôn mặc đồng phục nam, áo sơ mi tay dài, xắn lên gọn gàng, viền xanh lục cùng chiếc túi kiểu màu nâu đồng, kết hợp với chiếc quần tây màu đen, tuy là đồng phục nam nhưng khi cô mặc lên, tuyệt không tệ, hơn nữa còn tôn lên dáng người chuẩn của mình.



Vẻ mặt uể oải nhưng cố ra vẻ vui sướng, làm khuôn mặt cô vặn vẹo buồn cười, toàn thân cũng vì vậy mà để người khác cảm thấy cô thật dễ gần và đáng tin cậy.



Làn tóc quăn uốn bồng đen nhẹm làm nỗi bật làn da trắng sáng tinh tế không tì vết của cô.



Từ trên bậc thang nhìn xuống thấy người đàn ông trung niên đã ngồi trước bàn ăn, cầm báo đọc, khuôn mặt già dặn nhưng không thể mất đi vẻ đẹp của ông, sắc mặt Hàn Ngữ Yên lúc này mới hạ xuống vặn vẹo, trên vai đeo ba lô nhỏ nhảy tưng tưng đến bàn ăn.



" Baba, chào buổi sáng"



Lời nói vui vẻ, thanh thoát, trong không gian bổng chốc mát rượi tràn đầy sức sống hòa trộn với mùi bạc hà thanh khiết của cô.



Hàn Phong nhẹ nhàng khép tờ báo trong tay đặt xuống bàn, ngẫng đầu nhìn lên, trong mắt ngập ý cười, ấm giọng hòa ái trách móc cùng cưng chiều:



"Tiểu Yên, dậy sớm làm gì, không ngủ thêm một chút nữa, còn nữa sau này không cho phép chạy bừa, sàn nhà rất trơn, sẽ bị té..."



" Tối quá con hơi nhức đầu, nên sáng nay đặc biệt dậy sớm ăn sáng cùng ba."



Ngữ điệu trêu chọc rõ ràng, cô không để ý câu nói trách móc của của Hàn Phong, ngược lại còn vui vẻ đáp lại ông. Nói đến, sáng nào cô mà không dậy sớm chứ, cô là một người có quy tắc, giờ giấc rõ ràng, đặc biệt lắm mới có một ngày ngủ nướng.



Hàn Phong một bên cười cười, nghe Hàn Ngữ Yên đáp thì không khỏi cau mày lo lắng, thẳng lưng, nhìn cô:



" Đau đầu, sao lại đau đầu?, con có uống thuốc chưa? , có cần đi bệnh viện không?"




Biết mình lại để ông lo lắng, trong lòng Hàn Ngữ Yên bắt đầu chán nản nhưng vẫn mang theo tư vị ấm áp, nhìn đi, đây là baba của cô, cuộc sống cứ như vậy thì thật tốt, đã bao lâu rồi cô mới nghe dược lời quan tâm từ ông, cô cảm thấy mũi bị nghẹt lại bắt đầu cay cay, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, cô cần phải mạnh mẽ không phải sao...



" Con không sao, chỉ hơi khó ngủ nên mới nhức đầu một chút, ba yên tâm đi, con gái của ba rất khỏe, xem này..."



Dứt lời cô liền giơ cơ bắp nhỏ xíu của mình ra, tiếp đến là lấy chiếc bánh mì trên bàn ăn ngấu nghiến.



Lúc này Hàn Phong mới yên tâm trong lòng, bắt cô ngồi xuống ăn rồi mới được đến trường.



Ngồi trong xe, Hàn Ngữ Yên tựa đầu vào kính xe, vết thương bị động do từng nhịp lên xuống của chiếc xe đang đi, lại truyền đến cảm giác đau rát, lúc này cô mới ngồi lại yên ổn, trong đầu suy tư.



Kẻ nào lại ném đồ xuống đầu cô, là vô tình hay cố ý, nếu là vô tình thì tại sao sau khi lỡ tay ném xuống còn không chạy xuống xem người bị thương hay nhặt lại chiếc xô kia, còn nếu cố ý, thì lí do là gì, dựa theo trí nhớ kiếp này và kiếp trước cô không có gieo họa ở đâu cả. Được rồi, chuyện này cô sẽ điều tra cho bằng được, ngày đầu sống lại sao có thể tùy tiện để bị thương được.




Mày thanh tú luôn chau lại cho đến khi chiếc xe đến trường và dừng lại, mở cửa xe, chân đi giày bata nhẹ nhàng đặt xuống, theo đó vóc dáng mảnh khảnh, động lòng người lộ ra, ánh mắt quét một vòng quanh ngôi trường sau đó mới đóng cửa xe lại.



Từ đằng xa có không ít người quay lại nhìn cô, nếu là kiếp trước, cô đã làm lơ, lạnh lùng bước đi, nhưng kiếp này thì không, cuộc sống lần này cô muốn mọi thứ đều phải mới mẻ, có lúc làm theo cảm tính, có lúc làm theo lí trí, hay tình cảm, ... tóm lại chỉ cần cô thích là được, cô sẽ không tự gò bó chính mình nữa.



Vì vậy môi mỏng hồng phớt nhẹ nhàng nâng khóe miệng, vầng mắt cũng cong lên, khuôn mặt cô rất dễ làm ra biểu cảm rõ ràng, chỉ cần mím môi không nói ai cũng có thể nhận ra cô đang rất lạnh lùng, khó gần, ngược lại chỉ cần dâng ra một nụ cười là có thể thấy cả tầng ấm áp, dịu dàng vây quanh cô, cũng vì lí do này mà kiếp trước cô mới luôn hạn chế khi cười, cô sợ tóm lấy phiền phức của người khác.



Những người khác từ trước tới nay vốn tưởng cô gái mặt lạnh này luôn không hòa ái, mỗi lần gặp là mỗi lần muốn chui vào phòng sưởi ấm, nhiều lần như vậy thành thói quen nhưng vì gương mặt và thân hình của cô quá mức say người, họ không thể không ngoái lại nhìn cô một chút, càng nhìn càng thích, nhất là nhìn vào làn da mịn màng trắng không tì vết của cô, thật sự là muốn đưa tay lên nựng cô một phát...



Chính là không ngờ hôm nay cô thế nhưng lại cười... ông trời, đây là gì? Ai có thể nói cho họ biết cô gái này là ai, chị em sinh đôi với Hàn Ngữ Yên sao? ... không đúng, Hàn Ngữ Yên là con gái độc nhất của tập đoàn Hàn Thị. Vậy cô gái như thiên sứ dịu dàng này thật sự là Hàn Ngữ Yên lạnh nhạt thường ngày ?



Có người học chung khóa với cô cũng nhận ra, mắt trơ tráo nhìn chằm chằm không chớp, hồi sau thấy Hàn Ngữ Yên gần bước qua cô ta, lúc này cô ta mới bừng tỉnh, chần chờ bước theo, bước được vài bước rốt cuộc không nhịn được hình ảnh lúc nãy trong đầu mới mạnh dạn bước nhanh cho bằng Hàn Ngữ Yên, tay đổ mồ hôi lắp bắp hỏi :



"Hàn.. Ng..ữ Yên, c..ậu... cậu... không sao chứ..?"



Nói xong bàn tay càng đổ ra nhiều mồ hôi, đem bàn tay giấu sau lưng, che đi sự bồn chồn trong lòng. Ánh mắt ngước lên nhìn một nửa bên mặt của cô, trông chờ câu trả lời.



Bước chân đang đi của Hàn Ngữ Yên bỗng chốc dừng lại, hành động của cô làm cho cô gái bên cạnh bị hù dọa, lo sợ cô sẽ lạnh lẽo trách mắng mình lắm chuyện, khi không mà đi hỏi lung tung, vớ vẩn...



Hàn Ngữ Yên xoay người lại, ánh mắt sắc bén quan sát cô gái mập mạp đáng yêu bên cạnh, cô gái này rất đáng yêu, hai má hồng hào mũm mĩm, mắt đen láy to tròn, tóc thắt bím hai bên, nhìn vẻ cúi đầu hoảng sợ lộ ra chiếc cổ trắng ngần, nụ cười của Hàn Ngữ Yên lại bắt đầu lộ ra, đúng là một cô gái nhát gan, bất quá... có lẽ rất đáng tin cậy... Sắc bén trong mắt dần tan biến, chỉ còn lại ý cười.



Nâng cánh tay đập nhẹ vài cái lên vai cô gái -" Rất ổn "



Dứt lời, bước chân không nhanh không chậm tiến về phía trước, bỏ lại cô gái ngẩn người phía sau, ánh mắt đờ đẫn nhìn bóng lưng mảnh mai tự tin của Hàn Ngữ Yên.