Yêu Thầm Thất Bại

Chương 17: Tết Dương




Sau khi từ thành phố Lạc Hải trở về Bách Tây lại lao vào công việc, mặc dù cậu không cuồng công việc giống Thích Tầm, nhưng đối với công việc vẫn luôn rất chú tâm, đặc biệt là cậu lại vừa mới xin nghỉ phép, công việc chất đống cũng không ít, mấy ngày liền bận đến chân không chạm đất. Mà Thích Tầm cũng có hạng mục mới khởi công, chưa nói được mấy câu đã bị thư ký nhắc nhở lộ trình tiếp theo rồi.

Hai người rõ ràng là cùng một thành phố, lại không khác yêu xa là mấy.

Chỉ có Lương Tụng là người rảnh rỗi.

Anh vừa mới kết thúc một triển lãm tranh, gần đây cũng không có làm gì cả, liền xách nguyên liệu nấu lẩu và thức ăn đến tìm Bách Tây ăn tối.

Lần trước anh đến nhà Bách Tây đã là chuyện của hai tháng trước rồi, rút kinh nghiệm của buổi sáng lần trước anh gõ cửa tìm Bách Tây, thế nhưng người ra mở cửa lại là Thích Tầm đang mặc đồ ngủ, sau này anh liền không dám chưa đánh tiếng đã qua như trước nữa.

Lần này khi tới nhà Bách Tây thì Thích Tầm không có ở đó, nhưng trong nhà khắp nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, trong nhà vệ sinh đồ dùng cá nhân là một đôi, trong phòng quần áo có một lượng nhỏ đồ dùng không phải cỡ của Bách Tây, góc nhà cũng có thêm mấy cái máy tập thể dục, ngay cả tai nghe trên giá sách cũng là một đôi.

May mà không phải là văn abo, bằng không Lương Tụng nghi ngờ mình vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi tin tức tố của Thích Tầm mất.

Anh lắc lư tiến vào bếp, cùng với Bách Tây chuẩn bị đồ ăn, anh nói, " sao trong nhà mày toàn là đồ của Thích Tầm vậy, nhìn như hai đứa mày ở chung vậy, lần trước tao tới cũng không phải như thế này."

Bách Tây sửng sốt, tùy tiện nói, " không có, thỉnh thoảng anh ấy mới ở chỗ tao thôi."

Nói đến đây cậu lại có chút xấu hổ.

Mặc dù mục đích ở lại của Thích Tầm không quá thuần khiết, người lớn cả rồi, nên hiểu thì sẽ hiểu thôi, Lương Tụng rõ ràng cũng hiểu.

Anh "chậc" một tiếng, nhìn Bách Tây với ánh mắt như nhìn một thiếu nữ sảy chân lầm lỡ vậy, vô cùng đau đớn.

"Tao thấy không phải là thỉnh thoảng đâu, là rất thường xuyên mới đúng." Giọng nói của anh rất lạnh lùng, "phòng quần áo của mình toàn là quần áo của hắn, nếu thỉnh thoảng mới ở lại, làm gì mà chiếm mất nhiều chỗ như vậy."

Bách Tây cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên cũng không lên tiếng phủ nhận.

Cậu nghĩ, Lương Tụng đây là còn chưa đến nhà của Thích Tầm đó, quần áo của cậu ở đó còn nhiều hơn, gần như chiếm hết phòng quần áo của anh ấy.

Ngược lại cũng không phải là bọn họ cố ý mà, giống như lời Lương Tụng nói, số lần ở lại nhà của nhau quá nhiều, đồ đạc cũng bất tri bất giác nhiều lên thôi.

Lương Tụng nhìn bí đao trên thớt, trong lòng vẫn ẩn chứa một tia khó chịu.

Anh ân cần dạy dỗ cậu, " mày nghe tao nói đây này, mày không thể chuyện gì cũng nghe theo Thích Tầm được, hắn muốn cái gì mày liền làm cái đó. Đàn ông đều như vậy, cái gì có được quá dễ dàng đều không biết quý trọng. Mày bớt bớt chạy theo hắn một chút, hiểu không?"

Bách Tây rất khiêm tốn gật đầu, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy Lương Tụng.

Nhưng cậu cũng rất khó xử mà nhìn anh, uyển chuyển nhắc nhở, " tao cũng là đàn ông mà."

Ngược lại cậu cũng muốn chạy theo Thích Tầm, nhưng mọi người đều là động vật nửa thân dưới, cũng không thể so đức hạnh ai hơn ai được.

Kể từ khi đi du lịch cổ trấn hai người làm một lần thì sau khi trở về cả hai đều bận rộn, đừng nói là ôm nhau ngủ ngay cả hẹn nhau ăn một bữa cơm cũng đều phải tranh thủ, dành ra chút thời gian từ trong bận rộn.

Nếu hiện tại Thích Tầm đến câu dẫn cậu, chỉ cần hắn ngoắc ngón tay cậu liền ngoan ngoãn mà nghe theo lời hắn.

Lương Tụng nghẹn họng.

Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Bách Tây, chỉ cảm thấy khuôn mặt thanh thuần vô tội của con thỏ trắng dường như bất tri bất giác đều biến thành màu vàng khè*.

*Chỉ mấy cái 18+ đó.

Anh không còn gì để phản bác nữa, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng, vung dao tiếp tục thái bí đao.