Yêu Thầm Thất Bại

Chương 16: Nhẫn




Sau khi dạo hết đỉnh núi, Bách Tây với Thích Tầm ngồi cáp treo xuống núi.

Buổi chiều bọn họ cũng không đi đâu nên tùy tiện dạo chơi ở trong trấn, Bách Tây ngồi ở quán cà phê chơi với mèo cả một buổi chiều.

*Mô hình quán cà phê chó hoặc mèo rất quen thuộc đúng không nào.

Buổi tối, họ đi quảng trường ở trấn trên xem biểu diễn. Nghe nói trước buổi biểu diễn còn bắn pháo hoa nữa.

Bách Tây đã xem bắn pháo hoa rất nhiều lần rồi, cả ở trong nước và ngoài nước, từ tiệc tối ở trường học đến màn biểu diễn ở khu giải trí, nên cũng mất đi cảm giác mới mẻ. Nhưng kiểu cổ trấn cách xa phố thị này, núi xuyên sông, ngắm ánh đèn nở rộ như hoa trong sơn cốc, vẫn có loại cảm giác lãng mạn như trên phim ảnh.

Khi chỉ cách buổi diễn một khoảng ngắn ngủi, Thích Tầm liền đi mua trà sữa cho cậu.

Cậu ngồi ở hàng ghế bên phải, ở trong đám người lộn xộn nhìn loạn khắp nơi, kết quả vừa giương mắt đã nhìn thấy cô gái cậu gặp trên thị trấn, hôm nay cô mặc một cái áo lông màu đỏ, rất nổi bật trong đám đông.

Bách Tây vẫy tay chào hỏi, cô gái liền chạy tới, nhìn thấy chỉ có một mình cậu liền hỏi, " sao lại là anh, người bạn kia của anh đâu?"

"Anh ấy đi mua trà sữa cho tôi rồi." Bách Tây vừa nói vừa nhắn tin dặn Thích Tầm mua thêm một cốc nữa.

Cô gái "ồ" một tiếng.

Cô là một cô gái cá tính, hôm qua vẫn còn ríu rít trò chuyện với Bách Tây nhưng hôm nay lại có vẻ không được vui.

Cô ngưỡng mộ nhìn Bách Tây, hỏi " anh đừng để ý nhé, hôm qua tôi đã muốn hỏi rồi, hai người là một đôi phải không?"

Bách Tây không ngờ mình và Thích Tầm bị vạch trần dễ dàng như vậy.

Nhưng cậu cũng không giấu giếm mà gật đầu.

"Đúng, anh ấy là bạn trai của tôi." Cậu cười trả lời.

"Thật tốt."

Cô gái cười lộ vẻ cô đơn, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chưa có pháo hoa, vẫn đen sì một khoảng, không thể nhìn thấy thứ gì.

"Quan hệ của hai người thật tốt, tôi nhìn thôi cũng muốn yêu đương." Cô nói.

Cô ngồi xuống băng ghế, đung đưa chân, ngón tay vô thức ấn điện thoại, màn hình sáng một lát liền tối lại.

Bách Tây có thể nhìn rõ ràng hình nền của cô là sườn mặt của một người đàn ông.

Rõ ràng là cô không nói gì cả nhưng với tư cách là một người có kinh nghiệm yêu thầm sáu năm, cậu rất mẫn cảm mà nhận ra sự việc.

"Đó là người cô thích sao?" cậu nhẹ giọng hỏi.

Cô gái gật đầu.

Cô hơi nôn nóng mà nghịch điện thoại, do dự một lát, lại nói. " thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi, vốn dĩ tôi muốn nhân dịp này thổ lộ với anh ấy, nhưng nói trước mặt thì tôi sợ nên muốn gọi điện thoại nhưng với tình hình trước mắt thì đến gọi điện thoại tôi cũng không dám."

Cô cũng không hiểu vì sao mình lại nói với Bách Tây chuyện này nữa.

Có lẽ vì chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau nên dễ dàng thổ lộ tiếng lòng, mà cô lại đang muốn cùng một người dốc bầu tâm sự.

Bách Tây quá ôn hòa, cho người ta cảm giác cho dù nói với cậu bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị bài xích, cậu cũng sẽ không biểu hiện ra sự mất kiên nhẫn.

Quả thực là cậu chỉ yên lặng nghe cô nói, không có mất kiên nhẫn cũng không có cười nhạo.

Cô hỏi, " anh nói xem tôi có nên gọi điện không, không tỏ tình có lẽ vẫn có thể làm bạn, tỏ tình thì có lẽ giấc mộng cũng nên tỉnh lại rồi. Hay là anh giúp tôi tung đồng xu đi, mặt chính thì gọi, mặt trái thì thôi."

Cô khổ sở nhìn vào đám đông.

Bách Tây quá hiểu cảm giác này.

Cậu cười nói, " thử xem, trước đây tôi cũng là một kẻ nhát gan, không dám thổ lộ, sợ nói ra thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa."

Khi nói những lời này, vừa đúng lúc Thích Tầm rẽ đám đông đi về phía cậu.