Bầu trời xanh tươi đẹp trên cao. Mây trắng lả lướt di chuyển tựa như những nhúm bông được ai đó thổi bay lên trời. Một ngày nắng với bóng râm đầy đủ, không quá chói chang.
Quả là một ngày đẹp trời để tổ chức hôn lễ.
Vân Ninh còn chẳng biết đám cưới của mình được tổ chức ở đâu. Vừa sáng sớm thì cô đã bị Hà Hải Đông bịt mắt, đưa đến nơi này.
"Chú, có cần như thế không? Hôm nay là đám cưới của em đó. Chú đám cưới hai lần rồi có thể không quan trọng, nhưng em...".
"Suỵt!" - Môi cô có thứ gì đó chạm lên chặn lại - "Tôi cũng mới cưới lần đầu tiên thôi, em đừng phiền!".
Vân Ninh uất đến chảy nước mắt.
"Rõ ràng không phải, chú đã cưới người khác rồi... Ưm...".
Cô bị anh hôn xuống, chặn họng. Chú rể của cô là một người cực kỳ gian trá.
"Em còn nói nữa thì hình phạt của em không chỉ thế này đâu!" - Anh thì thầm bên tai cô cảnh cáo.
Ngày hôm qua, Hà phu nhân và Hà lão gia đã bàn giao xong hết tài sản cho cô trước khi cô cùng Hải Đông ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Cụ thể là, toàn bộ dinh thự đang ở và số cổ phần còn lại của hai người sẽ chuyển nhượng về dưới tên của Vân Ninh. Nói ra nghe thì tưởng ít, vì Hà gia sở hữu rất nhiều bất động sản nằm rải rác khắp đất nước, khu dinh thự này thì lại ở khu quá hoang vu.
Nhưng khi nhìn sổ đỏ rồi thì mới biết mẩu đất của khu dinh thự này là nguyên cả một cánh rừng nằm ven thành phố, chứ không phải chỉ mỗi mảnh đất xây dinh thự. Còn về số cổ phần, Vân Ninh tự thấy mình không có công không nhận lộc. Hà Hải Đông hiện tại đang nắm giữ bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty. Ông bà Hà còn mỗi hai mươi phần trăm còn lại, là đại cổ đông thứ hai. Kì kèo mãi, ba người họ mới quyết định sẽ chuyển nhượng lại số cổ phần này cho cô sau khi mất. Cả mảnh đất kia cũng vậy. Còn không thì cô nhất quyết không chịu nhận.
Quà cưới mà cho như vậy đã là quá hào phóng. Nếu một ngày cô ly hôn với Hà Hải Đông thì chẳng phải sẽ trở thành đại cổ đông của nhà họ Hà ư?
Nói cách khác, Hà Hải Đông không thể ly hôn với cô.
Sổ chứng nhận kết hôn đã lãnh xong hôm qua. Bây giờ hối hận đã không kịp.
Chiếc khăn trắng được tháo xuống thì Vân Ninh đã thấy mình ngồi trong một căn phòng kín như bưng. Trước mặt là tấm gương khổng lồ sáng choang. Phía sau cô là một dàn những nhân viên trang điểm, sửa soạn phục trang. Cho dù cô có hỏi gì thì bọn họ cũng không hé răng nửa lời về địa điểm tổ chức hôn lễ.
Nghe nói đều đã ký một bản hợp đồng xương máu gì đó, nếu hé răng nửa lời thì sẽ phải đền bù gấp mười lần hợp đồng, đồng thời lên mặt báo chính thức gửi lời xin lỗi đến nhà họ Hà.
Vân Ninh bị sốc bởi tin tức này. Rốt cuộc đây là hôn lễ hay bữa tiệc kinh dị vậy chứ?
"Hà phu nhân, mong cô thứ lỗi cho chúng tôi, đều là sự thật cả đấy ạ".
"Vậy còn chồng tôi? Chú... à anh ấy ở đâu?".
"Hà tổng đang ở phòng kế bên ạ. Do chú rể không nên trông thấy cô dâu trước khi cưới nên Hà tổng đã thuê thêm một phòng để chuẩn bị riêng".
Cô bĩu môi, khẽ mắng.
"Đúng là cái đồ mê tín!".
Bên ngoài, báo giới và hàng trăm, nghìn người trong giới thượng lưu, trong và ngoài nước đều đổ xô về đây. Ngay cả hoàng gia và các vị đại biểu, lãnh đạo nước cũng có mặt, chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu và chú rể.
Đài truyền hình đều đã đến đông đủ, sẽ truyền hình trực tiếp lên tv.
Vân Ninh không hề biết những điều này. Cho đến trước khi được mẹ cô đưa ra bên ngoài thì cô vẫn còn chưa biết đây là ở đâu. Khi cô vừa bước ra thì đã thấy một hàng người đông đảo tề tựu trong khu vườn vô cùng xinh đẹp và thơ mộng kia. Trong lòng không khỏi thảng thốt.
Giống như sợ cô sẽ bị khớp, các em bé cầm giỏ hoa bắt đầu tung cánh hoa lên trắng xoá cả một vùng trời, che đi tất cả mọi thứ trước mắt cô. Hương hoa thơm ngát. Bà Thục Quân dắt cô đi xuống dưới con đường đá cổ kính. Cô hồi hộp mà nắm chặt tay bà. Lúc ấy mới thấy hai mắt bà hơi đỏ lên.
Trái tim cô thoáng run rẩy, xúc động theo.
Cho dù cô có hận bà hơn, thì không thể phủ nhận một điều là Thục Quân đã dành hết cả quãng đời này cho cô. Đến giờ, đã chạm ngưỡng bốn mươi tuổi, từ sự nghiệp đến tình yêu, bà vẫn chưa hề có gì cho mình.
Ngay lúc này thì cũng mất luôn đi cả con gái, cùng với người mà bà đã dành cả thanh xuân để thích.
Sống mũi cô cay xè. Cô siết bàn tay gầy của bà, khẽ nói.
"Mẹ... con xin lỗi. Từ giờ, con sẽ không bướng bỉnh nữa...".
Cô không sai, nhưng rất ích kỷ. Có thể, đó đều là sự thật.
Thục Quân không ngẩng đầu lên, ngược lại toàn thân bà run lên từng chập, không nén nổi nước mắt. Bà nắm tay cô, trao đến tay người đang đứng đó ngẩn ra là Hà Hải Đông.
"Tôi giao con bé cho cậu" - Bà vừa khóc vừa nói - "Nếu lần này cậu còn không đối xử với Vân Ninh thật tốt, đích thân tôi sẽ đến lấy mạng cậu".
Hà Hải Đông rùng mình. Hình như không giống nói đùa chút nào.
Ánh mắt dời đến chỗ cô dâu của mình, Hà Hải Đông lại tiếp tục ngây ra.
Vân Ninh mặc bộ váy do anh cùng một đội ngũ hùng hậu đứng ra thiết kế và chỉnh sửa, lộng lẫy đến kinh ngạc. Cô dịu dàng và kiêu sa. Đáy mắt còn long lanh, động lòng người. Trên tay cầm một bó hoa trắng muốt. Đứng đối diện là Hà Hải Đông mặc một bộ vest trắng bảnh bao không kém. Trên con đường cô vừa đi qua phủ đầy những cánh hoa hồng trắng. Hai người họ đứng dưới một chiếc nhà mái vòm bốn cột trụ. Trên thân cột là những cành dây hoa leo đan phủ. Màu đá, cây và hoa trắng xen kẽ tạo nên một cảnh tượng cổ tích đến vô thực. Bên cạnh còn có một đài phun nước chảy rào rào. Phía đằng sau là những hàng cây được cắt tỉa thành hình khối bao phủ.
Cả cô và anh đều không nghe rõ vị linh mục đang đọc gì. Hai tay nắm lấy nhau. Ánh mắt đầy hồ hởi.
Kể từ đây, cuộc sống của anh và cô gắn liền lấy nhau, bước sang trang mới.
"Hà Hải Đông, con có đồng ý lấy người con gái này làm vợ không? Dù khoẻ mạnh hay ốm đau, dù sang giàu hay nghèo khổ, con vẫn đồng ý ở bên cạnh và chăm sóc cho cô ấy chứ?".
"Con đồng ý!" - Hà Hải Đông dõng dạc nói, gần như không phải suy nghĩ.
Vị linh mục lại hỏi đến cô.
"Dương Vân Ninh, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng không? Dù khoẻ mạnh hay ốm đau, dù sang giàu hay nghèo khổ, con vẫn đồng ý ở bên cạnh và chăm sóc cho anh ấy chứ?".
Vân Ninh mím môi nhìn anh. Cô đã mơ thấy ngày này kể từ lúc cô còn rất bé rồi. Chỉ là... để đi đến được ngày hôm nay, cô đã phải trả một cái giá quá đắt...
Một giọt nước từ hốc mắt rơi xuống.
Hà Hải Đông siết lấy tay cô. Trong giây phút đó, anh đã tưởng rằng cô hối hận rồi.
Không ngờ khi cô ngẩng đầu lên, nghèn nghẹn nói.
"Con đồng ý!".
"Vậy ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng!".
Hà Hải Đông rút trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhung. Bên trong là nhẫn cưới của hai người, được phủ đầy kim cương, sáng loé lên dưới ánh nắng.
Lễ cưới này đều là công sức của một mình Hà Hải Đông. Cô không hề nhúng tay vào một cái gì hết. Không ngờ, anh thực sự đã chuẩn bị mọi thứ rất chỉnh chu.
Chiếc nhẫn được lấy ra khỏi chiếc hộp, cẩn thận đeo lên ngón áp út của cô, vô cùng vừa vặn. Vân Ninh cũng đeo lại nhẫn lên tay cho anh.
Hà Hải Đông nhìn cô nở nụ cười, ánh mắt còn sáng hơn cả kim cương.
Bữa tiệc tối được tổ chức bên trong đại sảnh của nhà hàng. Quản lý của bọn họ cũng không tin được có ngày lại nhận được vinh quang này. Đèn trong sảnh thắp lung linh, tiếng nhạc du dương ngân vang cả một buổi tối.
Đến khi buổi tiệc kết thúc cũng là lúc cô mệt mỏi uể oải nằm rạp ra giường. Ai mà biết được một hôn lễ lại tiêu tốn của người ta nhiều sinh lực như thế chứ? Vui mừng được mỗi lúc làm lễ, còn lại thì quá nhiều lễ nghi cầu kỳ.
Cô và Hà Hải Đông bị đám người trong ban tổ chức chương trình kéo đi như một đàn rối, còn phải bận bịu chạy qua lại tiếp khách. Anh có nhiều bạn như thế từ bao giờ mà cô không biết?
Đông nghịt! Vân Ninh mời rượu bọn họ đến nhừ cả tay, nghe nhiều cái tên từ Tây qua Ta đến nỗi tai ù hết cả đi. Nói thật, cô chẳng nhớ được bất kỳ ai cả.
Vậy nhưng ai Hà Hải Đông cũng quen.
"Chú thật sự quen hết những người đó ư?".
"Ừ, đều đã từng hợp tác. Khách hàng, đối tác và là những người ủng hộ tập đoàn. Sự hỗ trợ của họ đóng vai trò rất lớn cho sự phát triển của công ty".
Vân Ninh thầm nể phục.
"Thảo nào chú giàu như vậy!".
"Vẫn chưa tài bằng em, nịnh đúng người cần nịnh là đủ rồi" - Anh nhéo mũi cô trêu ghẹo.
"Em nịnh ai chứ?!".
"Bố mẹ tôi. Chẳng phải à?".
Hà Hải Đông dựng cô ngồi dậy, giúp cô tháo đồ trang sức và ghim cài cắm đầy trên đầu, thấm ướt bông tẩy trang ra lau mặt giúp cô.
"Em đâu có nịnh họ đâu chứ? Em còn chẳng nhớ mình đã làm gì nữa".
"Còn phải nói à? Bố mẹ tôi mà dễ nịnh thế thì cũng không đến lượt em nịnh rồi".
Mái tóc được giũ ra, Vân Ninh mới thấy thoải mái hơn được một chút. Cô vừa ngả ra giường, nhắm mắt thư giãn, liền bị một bóng đen phủ lên đầu.
"Chú làm gì vậy?".
"Em quên mất nghi thức cuối cùng rồi phải không?".
Cô ngớ ra, nửa hoang mang nửa sợ hãi.
"Nghi thức gì?".
"Động phòng!".