Ba ngày sau, báo chí đưa tin trông thấy Hà Hải Đông và Hà phu nhân sắp cưới rời khỏi khách sạn. Chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ của bọn họ sẽ cử hành.
Hà Hải Đông về nhà vẫn chưa hết tức giận vì đã bị chuốc thuốc. Gần như khi tỉnh táo rồi mới nhớ rõ tình thế nguy hiểm rình rập của đêm trước. Nếu để anh biết người trong bóng tối kia là ai, anh nhất định sẽ không tha cho cô ta. Còn dám gọi cả phóng viên đến, lợi dụng cả vợ anh... Loại đàn bà này quá sức âm hiểm.
Ngoài ra thì, thái độ của Vân Ninh đã có chuyển biến lớn. Cô bắt đầu biết lo cho cái đám cưới sắp tới rồi.
"Chú, nhưng nhà hàng chưa chọn, váy cưới chưa may, còn hoa? Còn chọn thực đơn, còn thiệp mời... Hôn lễ của chúng ta định cử hành thế nào đây?".
"Giờ thì em hoảng loạn có tác dụng gì chứ? Mấy tuần qua chẳng phải nói đến em liền lạnh tanh ư? Đều đã được lo xong hết rồi?".
"Lo xong hết rồi?!" - Vân Ninh kinh ngạc - "Lo xong hết từ hồi nào chứ?".
Hà Hải Đông buồn cười nhìn cô.
"Tôi và bố mẹ đã lo xong hết mọi chuyện".
"Nhưng váy cưới... Không phải váy cưới cần phải thử sao?".
"Ừ...".
"Nếu váy cưới phải thử thì bọn họ đo may cho em từ lúc nào mà em không biết vậy?".
"Lát nữa bọn họ sẽ mang váy cưới đến cho em thử".
Vân Ninh còn tưởng là anh nói đùa.
Nhưng đúng là vậy.
Buổi chiều hôm đó, Hà Hải Đông lên công ty, dặn cô phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi được mấy phút thì có khách đến nhà bảo là đến cho cô thử váy.
Bọn họ không phải đến để lấy số đo.Lúc chiếc váy tinh xảo được lấy ra khỏi hộp, Vân Ninh sững sờ trong giây lát, càng kinh ngạc hơn khi chiếc váy kia khoác lên người cô vừa như in.
Mọi chuyện theo đúng như lời Hải Đông nói.
"Hà phu nhân, có những chỗ chúng tôi vẫn còn chưa đính kết ngọc trai và pha lê lên. Hà tổng đã yêu cầu chúng tôi đến may đo cho cô từ hôm thiết kế lễ phục. Ngài ấy tự mình chỉnh sửa nhiều lần nên cho tới nay vẫn chưa xong. Đây đã là bản vẽ cuối cùng, dự tính hai hôm nữa sẽ đính kết hết thôi ạ".
Hà Hải Đông tự mình xem mẫu váy cưới của cô rồi chỉnh sửa? Vân Ninh chỉ cần nghĩ đến thôi mà khoé miệng đã không nhịn được tủm tỉm cười. Người thô lỗ như anh thì biết gì về thời trang chứ? Những món anh mặc thường rất đơn giản, theo một khuôn mẫu cố định, không sặc sỡ, chỉ cần sạch sẽ và thẳng thớm. Tự anh sẽ mang lại tính thời trang cho bộ đồ. Hà Hải Đông chính là đẹp đến mức tự phụ như vậy đấy.
Phía trên của váy là vải voan trong suốt, được đính kết đá tạo thành những ngọn lửa màu bạc trên thân áo tỉ mỉ che đi hai phần ngực, trên thân tay đến cổ đính lấp lánh những hạt đá li ti. Tấm khăn voan phủ đầu dài quết đất gắn kết châu sa được kẹp gọn gàng về phía sau. Mẫu thiết kế này tuy không quá cầu kỳ nhưng rất nhẹ nhàng, thanh lịch. Khi cô chuyển động, những hạt đá trên người dường như chuyển động theo, tạo ra hiệu ứng sáng lấp lánh.
Đến lúc đó, Vân Ninh mới tin rằng mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ mỗi cô dâu là cô bước vào lễ đường để làm lễ nữa thôi.
Bọn họ vừa đi thì Hà Hải Đông gọi điện về nhà hỏi cô.
"Sao rồi? Em có thích không?".
"Thích lắm. Em cảm ơn chú!" - Cô cười hồn nhiên đến tít cả hai mắt - "Sao chú may váy cưới cho em mà không để em biết thế?".
"Tôi muốn tạo bất ngờ cho em mà" - Anh cong môi cười hãnh diện - "Em có muốn đi ăn gì không? Tôi về nhà đón em nhé!".
"Dạ được ạ. Em cũng đói meo rồi!".
Vân Ninh không ngờ, quán ăn mà Hà Hải Đông đưa cô đến lại là cái quán khi xưa cô đã từng dẫn anh đi trước khi hai người cùng ra Hải đảo. Ông chủ ở đây rất thân với anh, vừa đến đã liền biết ngay anh muốn gọi gì, chỉ không biết cô muốn gọi gì mà thôi.
Cái quán quen này đã mấy năm không ghé, vẫn là cái quán nhỏ chật hẹp nằm bên vỉa hè. Mùi hương nghi ngút ấm cúng bốc lên xua đi cái se lạnh của màn đêm. Thời gian giống như tua ngược lại, trở về thời khắc yên bình khi ấy.
Hà Hải Đông đã nheo mày hỏi cô là mấy món này đáng giá bao nhiêu tiền. Cô nhìn ra được đôi nét sợ hãi trong mắt anh. Anh của lúc đó đối với cô chỉ giản dị, thân tình, không có sự gần gũi của tình cảm nam nữ như hiện tại.
"Mặt tôi dính gì sao?" - Hà Hải Đông lấy tay lên sờ mặt.
"Không có... Em chỉ đột nhiên nhớ lại lần trước chúng ta ngồi ăn ở đây thôi. Cũng đúng cái bàn này!".
Cô mỉm cười ấm áp, nhớ lại cô bé Vân Ninh ngô nghê khi đó. Trong lòng không có gì cả, chỉ có bóng hình một người giữ kín ở trong tim...
Hà Hải Đông đối với cô khi đó còn hơn cả một bầu trời.
"Chú hay đi ăn ở đây lắm à? Em đã bảo rồi phải không? Đồ ăn quán này rất ngon".
"Ừ" - Anh cúi đầu - "Mỗi lúc nhớ em quá, tôi thường một mình ghé đây ăn".
Vân Ninh liếc nhìn anh, có chút không ngờ tới, cô cố khắc chế sự rung động ở trong lòng.
Người như anh thật không hiểu lúc thật sự rung động vì một người con gái sẽ có biểu hiện gì. Nếu là mấy năm trước, cô hoàn toàn không tưởng tượng được ra chuyện anh sẽ cất công miệt mài đi tìm mình một quãng thời gian ròng rã, càng không tin được anh sẽ vì cô mà cứ ghé ăn mãi một quán nhỏ để tìm cảm giác thân thuộc. Hà Hải Đông trong mắt cô khi ấy là một người cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo.
"Em còn tưởng Hà tổng như chú đang tiếc tiền nên mới đưa em đến đây...".
"Không có" - Anh giúp cô vặn nắp chai nước suối, thành thục lau muỗng và đũa cho cô - "Tôi muốn đưa em đến đây để cho em hiểu rằng, thực ra tôi chưa bao giờ quên đi em cả. Mỗi một ký ức về em tôi đều lưu giữ trong đầu rất kỹ, kể cả những chuyện nhỏ nhất".
Không hiểu vì sao, nghe xong câu này, trái tim của Vân Ninh lại nhói lên. Ông chủ đúng lúc bưng bát mỳ ra. Hai tô mì to vĩ đại, đầy nhóc những thịt và mỳ. Có thể thấy, ông chủ ở đây rất quý mến anh. Nói cách khác, chắc anh đã thờ cúng nơi đây không ít tiền.
Hà Hải Đông còn gọi thêm rất nhiều đồ ăn. Khẩu vị của anh gần đây không tồi. Có lẽ là do lao lực nhiều quá. Đôi lúc ngồi cùng một bàn mà Hà phu nhân, Hà lão gia và cô đều trợn tròn mắt nhìn anh ăn.
Đêm xuống đậm hơn thì anh dẫn cô đi dạo phố, chiều chuộng cô như một đứa trẻ vô lối. Vân Ninh hay cứ chạy đi đằng trước, còn anh nở nụ cười, hai tay đút túi, từ tốn theo sau.
Tất nhiên, trước đây không phải cô chưa từng đi mua sắm lần nào, nhưng lần đầu tiên có kim chủ bao thầu mình thế này, cảm giác thật là khác. Vân Ninh cứ chỉ vào món nào đó, hỏi.
"Em mua thứ này có được không?".
Anh không ồn ào nói.
"Được".
"Vậy em mua thêm thứ này có được không?".
Anh buồn cười nói.
"Được".
Hà Hải Đông thấy vô cùng có lỗi với cô. Trước đây, bọn họ yêu nhau trong vụng trộm, còn chưa từng dám công khai dắt nhau ra ngoài bao giờ. Những người phụ nữ đã từng đi qua đời anh, Hà Hải Đông biết mình chưa từng bạc đãi họ. Chỉ có Vân Ninh, cô yêu anh và tốt với anh, chẳng hề đòi hỏi chút lợi lộc gì. Thậm chí còn vì anh chịu bao nhiêu khổ sở. Đối vơi anh, cô mới là quý giá nhất, nhưng lại chưa từng đối xử với cô một cách công bằng bao giờ...
Con người đôi khi ỷ vào tình yêu và tin rằng tình yêu có thể thay mình làm tất cả.
Hiện tại dường như vừa khai mở được tiềm lực mới của Hà Hải Đông, Vân Ninh liền vui sướng như trẻ nhỏ, bay nhảy khắp các cửa tiệm trong khu trung tâm thương mại.
Trương Chiến đối với cô cũng rất tốt. Có điều hắn vừa bao cô ăn, vừa bao cô ở, vừa trả tiền học phí cho cô, vừa cấp vốn cho cô làm ăn. Nếu còn đòi hắn mua quá nhiều thứ cho cô thì... không hiểu sao bản thân cô thấy không thoải mái, cứ như mối quan hệ giữa bọn họ là tình tiền vậy. Cho nên những thứ cần mua cho sinh hoạt thường ngày thì đều do cô tự đi làm, bán tranh kiếm được, không phải để hắn lo.
Hà Hải Đông đuổi theo cô, níu tay cô kéo lại. Trên môi anh nở ra một nụ cười hạnh phúc. Cứ như Vân Ninh thế này, mới đúng là cô vậy. Cô chỉ mới có hơn hai mươi tuổi mà nét buồn trong đáy mắt còn đậm hơn những người ba mươi. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt rũ xuống tuyệt vọng của cô, đáy lòng của anh lại thấy vô cùng xót xa.
"Hà phu nhân, em đi cẩn thận, chạy từ từ thôi kẻo vấp ngã đó!".
"Chứ không phải chú sợ em làm chú mất mặt hả?".
Miệng của của Hà Hải Đông mở lớn, cong lên, để lộ hàm răng trắng muốt. Rãnh cười hai bên trông duyên dáng và đẹp vô cùng. Vân Ninh hiếm khi thấy anh cười như vậy.
"Có hơi mất mặt. Nhưng không sao!".
"Chú...".
Cô giận dỗi bĩu môi, lại bị anh cúi đầu hôn lên cái chụt. Cảm giác giữa hai môi vừa mềm và ấm, khiến lồng ngực Vân Ninh đập rộn lên liên hồi. Sóng mắt cô đê mê lưu luyến.
Hà Hải Đông ôm lấy cô, không nỡ buông tay. Anh cao to hơn cô rất nhiều, nên khi cúi xuống tựa như đang ôm lấy một đứa trẻ. Hai mặt kề sát nhau, Vân Ninh nghe được rõ ràng hơi thở nóng rực, gấp gáp của anh phả trên đầu mũi.
Hà Hải Đông căng thẳng hỏi cô.
"Tiểu Ninh, em có còn ghét tôi nữa không?".
"Ừm rất ghét!" - Cô nói rồi chợt cười - "Ghét đến điên lên được".
Hà Hải Đông ghim chặt cô vào lòng, ôm hôn say đắm. Một hồi dây dưa không chịu nổi được nữa rồi, anh mới nghiêng đầu hỏi cô.
"Tiểu Ninh, em còn muốn mua gì nữa không? Không thì... chúng ta về nhà".
Vân Ninh xoa lên môi anh nói, trêu chọc nói.
"Vậy... về nhà thôi!".
Trong khoang xe chật hẹp, Hà Hải Đông siết chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô. Tay luồn vào trong váy mỏng xoa lên da đùi mơn mởn. Môi lưỡi dán chặt vào trong miệng cô. Vân Ninh khó thở, ngửa cổ rên lên một tiếng. Bàn tay anh vuốt dọc lên lườn của cô, cách lớp áo xoa lên bầu ngực căng đầy mềm mại. Môi vẫn không ngừng hôn lên tai và cổ cô, chọc cho hạt đậu nhỏ trong tay đứng thẳng.
"A... chú... đừng...".
Bầu không khí rạo rực cách một tấm chắn vẫn còn nghe thấy, khiến gã tài xế trẻ tuổi cũng rạo rực theo. Lửa tình phát ra bốn phía.
May mà Hà Hải Đông sớm đã đổi tài xế, nếu không vẫn là chú tài xế quen trước đây, chắc Vân Ninh sẽ ngượng chết mất.
Cô khó chịu, muốn ngăn anh lại. Trên xe dẫu sao vẫn còn có người. Hà Hải Đông dạo này mỗi lúc một lớn mật. Tay anh thản nhiên động chạm, mơn trớn cơ thể cô mặc kệ nơi đông người, cứ như thể, anh đói khát lắm vậy.
Bị cô gái nhỏ chặn đầu ngăn lại, Hà Hải Đông càng thêm hùng hổ, cúi xuống cách lớp vải ngậm nút hai bầu ngực non mềm của cô. Váy mỏng đã bị kéo lên cao đến eo. Anh ôm lấy cô, chà sát vật cứng rắn vào giữa vùng đồi trũng thấp kia. Vân Ninh không thở nổi nữa.
Giữa lúc cô còn đang mê man thì Hà Hải Đông đã vén quần cô găm chặt vào bên trong. Tiếng rên hừ hừ cùng tiếng nấc cụt phía sau làm vị tài xế trẻ suýt nữa thì chệch tay lái.
"Chú... chú... còn có người..." - Cô lắc lư bá lấy vai anh, hai bầu ngực trắng hồng chao đảo trước mặt.
Hải Đông không nhịn được mà vùi đầu vào nơi non mềm nhất cắn xé, giữ chặt lấy hông cô đâm mạnh. Vân Ninh cắn môi rên rỉ.
Mùi hương của hai người còn cả tiếng vỗ của dục vọng điên đảo bao trọn lấy khoang xe. Khao khát mãnh liệt không chút che đậy này khiến vị tài xế kia không khỏi đỏ mặt tía tai.
Trông hai người đó bình thường cũng đường hoàng mà không ngờ... bạo liệt quá...
Qua ngã rẽ này là về đến dinh thự rồi mà tiếng động dạt dào kia không có dấu hiệu dừng lại mà còn trở nên gấp gáp hơn. Vân Ninh ban đầu còn nhịn được nhưng về sau không nhịn nổi nữa mà ngâm ra tiếng. Vị tài xế kia đang không biết có nên mở lời cảnh báo hai người ở đằng sau không. Chiếc xe đi mỗi lúc ngày một chậm, còn thua cả đi bộ.
Anh tài xế đang lẩm nhẩm lựa lời thì đột nhiên một âm thanh trầm khàn từ phía sau cất lên.
"Lái xe đi thêm mấy vòng nữa!".
Sao có thể vừa kịch liệt vừa bình thản đến như thế?
Gã tài xế đang quay xe thì giật mình, nghe thấy tiếng thất thanh.
"A... chú Đông... chú Đông...".
Vân Ninh ở dưới thân của Hà Hải Đông, run rẩy cực độ. Bụng dưới điên cuồng co rút. Hà Hải Đông thuận thế, nâng hông muốn rũ ra của cô, gầm lên một tiếng. Vân Ninh co chân, nghiêng ngả, xụi lơ ngã ra ghế.
"Được rồi, tắt đèn, từ từ quay về dinh thự đi!" - Mặt anh không chút biến sắc ra lệnh.
Ánh đèn vụt tắt.
Anh yêu chiều cúi xuống chỗ người con gái đang tàn tạ nằm trên băng ghế - "Tiểu Ninh ngoan, chịu khó thêm một chút, tôi giúp em mặc đồ...".