Hà Hải Đông nhớ đến chuyện lần trước cô tuyệt thực đến mức ngất đi còn rạch tay, phát hiện ra có thai thì tự trách không ngừng.
"Ơn trời là chưa có hệ quả nghiêm trọng nào xảy ra!".
Kể từ đó, ngày nào anh cũng quắp cô đi đến bệnh viện, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt thì mới chịu. Ngay cả đi làm trong công ty, anh cũng theo dõi cô cực kỳ sát sao. Vân Ninh cứ đứng dậy một cái là Hà Hải Đông liền phóng như bay từ tầng 80 xuống để bế cô lên. Anh đã lắp ngay một camera an ninh để trong phòng bọn họ, thuê một đội vệ sĩ bốn người bảo vệ cô 24/24.
Phương thức bảo vệ của anh có hơi thái quá. Người ta nhìn vào còn thấy cô hơn lãnh đạo nước một bậc. Cái bụng nhỏ mỗi ngày một nhô lên. Hà Hải Đông tỏ vẻ rất thèm muốn nhưng không dám sờ. Do hai tháng đầu có hơi nguy hiểm nên bác sĩ đã dặn như vậy, không ngờ người nào đó vô cùng tuân thủ, kiên quyết không động tới luôn. Lâu lâu anh chỉ dám hôn lên bụng cô một cái.
Mối quan hệ giữa cô và Lạc Lạc dần trở nên ấm áp hơn. Cậu ta không có thái độ thù địch với cô như trước. Thậm chí khi thấy Vân Ninh ốm nghén, Lạc Lạc cũng tìm cách giúp cô.
Ví dụ có hôm Vân Ninh thèm ăn vịt quay, bảo người hầu đi mua, nhưng người hầu loay hoay mãi không biết đi mua chỗ nào, Lạc Lạc liền chỉ cô ta ra tiệm vịt quay mà hồi nhỏ cô thích ăn nhất. Hay có một hôm Vân Ninh không ăn được gì, cứ tới gần đồ ăn là nôn ra cả mật, Hà Hải Đông ở bên cứ không ngừng vuốt dọc sống lưng cô. Hà Lạc Lạc vừa vặn đi qua hỏi nguyên liệu của mấy món đó liền tìm được ra ngay vấn đề. Vân Ninh không thích ăn đậu Hà Lan, dặn bọn họ đừng bao giờ cho đậu Hà Lan vào nữa.
Vân Ninh và Hà Lạc Lạc đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn. Có rất nhiều thói quen và sở thích, chỉ cần nháy mắt với nhau là nói được.
Hà phu nhân và Hà lão gia đối với Lạc Lạc còn phòng hơn phòng trộm, cứ nói nhỏ với cô chớ cả tin người quá. Tình thế của Hà Lạc Lạc trong nhà họ Hà có chút đáng thương. Vân Ninh cũng mủi lòng đi đôi chút.
Cô vừa mủi lòng được một xíu thôi thì Hà Hải Đông từ đâu ra đã gọi cả nhà họ Thang đến tập đoàn.
Hôm đó cô cùng Lý Tương Nhi ra ngoài, định tranh thủ mua trà sữa hít thở chút gió trời thì bắt gặp ngay Thang Viễn đang đi vào trong công ty. Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau kể từ khi cô kết hôn.
Vẻ mặt của Thang Viễn không được tốt lắm, tóc tai quần áo rối bù, thật tình không giống anh chút nào cả.
"Thang Viễn!" - Vân Ninh từ xa gọi với lại.
Lý Tương Nhi ngẩng đầu, liền trông thấy một thanh niên quá xá là đẹp trai, đỏ lựng hết cả mặt.
So với Hà Hải Đông chững chạc, khó gần thì thanh niên này trẻ trung, nụ cười chói chang đến loá mắt, là kiểu cục nam chân có thể dính bất cứ cô gái nào lại gần.
Lý Tương Nhi vừa định lay tay Vân Ninh bảo cô, cho xin số với thì đã thấy ánh mắt lấp lánh của cậu ta khi lướt đến cô.
Thang Viễn đi đến trước mặt bọn họ, bàn tay níu lấy tay Vân Ninh.
"Tiểu Ninh, lâu lắm rồi không gặp".
Cái mùi gian tình này quả là rất nồng. Lý Tương Nhi nghĩ tới cảnh Hà Hải Đông bắt gặp bọn họ, nghĩ liền không dám nghĩ nữa.
Mấy hôm trước có một cậu thanh niên vừa đến làm ở Hà thị, không hiểu chuyện, ghé qua cửa hàng trang sức thăm thú, trông thấy Vân Ninh liền đỏ mặt tía tai, xin số điện thoại. Bụng cô tuy to nhưng không tính là quá to, bình thường mặc váy dài che đi đều không ai thấy gì. Do đang thai nghén nên ra ngoài cũng toàn để mặt mộc, dặm thêm chút son dưỡng bên ngoài, trông không khác gì học sinh cấp ba là mấy. Cậu ta hiểu nhầm cũng không có gì khó hiểu. Không ngờ nghe tin, Hà Hải Đông liền ra lệnh sa thải trong nháy mắt, mặc kệ để vào được Hà thị, cậu thanh niên kia đã phải vượt qua gần 1000 ứng cử viên khác và hơn 3 vòng phỏng vấn.
Vậy mà cậu thanh niên này đây, nắm tay cô còn rất chặt. Trông bọn họ còn đẹp đôi hơn Vân Ninh đi với Hải Đông nhiều, do chủ yếu là cô quá trẻ. Gần đây người nhận nhầm Vân Ninh là con gái của Hải Đông chỉ có tăng chứ không có giảm.
"Anh đến đây làm gì vậy?".
Mặt Thang Viễn ỉu xìu.
"Còn làm gì được nữa? Hà Hải Đông vẫn luôn cứ thúc ép anh cưới Hà Lạc Lạc".
Vân Ninh nhíu mày.
"Vẫn bắt?!".
"Ừ!".
Lý Tương Nhi thấy bản thân nên can ngăn trước khi lớn chuyện. Cô ta liền đẩy tay Thang Viễn ra.
"Vị này... Chị Ninh nhà chúng tôi là hoa đã có chủ rồi, hơn nữa còn đang mang thai. Cậu nên cẩn trọng chút thì hơn".
Anh cười nhạt, cúi đầu.
"Tôi biết mà...".
"Thang Viễn, hay để em đi cùng anh nhé? Em sẽ giúp anh, có được không?".
"Nếu được thì tốt quá...".
Thang Viễn cười mà hệt như đang mếu.
Lý Tương Nhi thấy chuyện này có hơi nguy hiểm nên cũng kiên quyết muốn đi theo. Hà thị bây giờ, không ai là không dám nhận ra Vân Ninh. Ai trông thấy cô liền lập tức cúi gập người vuông góc chào. Khí thế này làm người ta đổ mồ hôi hột.
Những ai làm việc với Vân Ninh rồi đều hiểu cô không phải là người khó tính, thậm chí còn rất buông thả. Không hiểu bên Hà thị là ai khởi xướng việc này nhưng thà phòng còn hơn mất nên bọn họ thi nhau chào theo.
Hà Hải Đông bất ngờ khi thấy cô đi cùng với mấy người nhà họ Thang. Anh còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe cô chất vấn trước.
"Chú, không phải chúng ta đã giao kèo, chuyện này không tính nữa rồi sao?".
Hà Hải Đông liếc đến cô, cười lạnh.
"Người ta còn chưa gấp, em gấp cái gì chứ?".
Lý Tương Nhi ở một bên rét run.
"Sao chú biết bọn họ không gấp?"
Khoé môi Hà Hải Đông giật giật mấy cái.
"Em lo cho hắn đến vậy à?".
"Chú còn bảo em ly dị để đi tìm anh ấy mà. Nếu chú cứ nhất quyết muốn Thang Viễn lấy Lạc Lạc thì chú với em ly hôn đi!".
Anh bịt miệng cô, nghiêm mặt.
"Đừng nói bậy!" - Anh quay sang Thang Viễn - "Gọi mấy người đến đây nói chuyện với tôi một lát, mấy người dắt theo cả vợ tôi đến là có ý gì?".
"Chú, là em đòi đi theo!" - Cô nhõng nhẽo.
"Tôi đâu có hỏi em?".
Sự xuất hiện của cô vợ nhỏ luôn luôn khiến uy quyền của Hà Hải Đông giảm đi một nửa.
"Thôi được rồi, hai người về đi. Lúc khác chúng ta nói chuyện!".
Nhà họ Thang cứ thế bị anh gọi đến rồi đuổi về. Lý Tương Nhi cũng theo họ rời đi khỏi.
Hà Hải Đông, nâng remote bấm nút. Cửa kính trong suốt bốn phía xung quanh liền bị chỉnh thành đục hết, bên ngoài không nhìn vào được nữa.
"Em còn nhớ nhung hắn?".
Vân Ninh ngang ngược ngồi lên đùi anh.
"Em mà nhớ nhung Thang Viễn thì có phải lúc chú đòi ly hôn, em nên mở tiệc ăn mừng rồi có phải không?".
"Vậy sao em cứ luôn chống đối hôn sự của hắn và Lạc Lạc? Em không nỡ à?".
"Câu này phải là em hỏi chú trước chứ? Mắc mớ gì mà chú cứ bắt hai người họ cưới nhau?".
"Tiểu Ninh, Lạc Lạc thất nghiệp mấy tháng nay rồi. Chuyện con bé không còn liên quan đến nhà họ Hà nữa, mọi người đều biết. Em nói xem, tôi phải làm sao đây? Kiếm cho nó được một bến đỗ tốt, tôi cũng không cần phải quản nữa!".
"Chuyện này có gì khó?" - Vân Ninh hỏi - "Hà Lạc Lạc đáng ra là con của Trương Chiến, chú đưa lại phần công ty nhà họ Trương đã bị mua lại kèm cặp cho cô ấy quản lý không phải được rồi ư?".
"Em thật sự không để ý?".
"Để ý gì chứ? Em nhỏ nhen đến vậy sao?".
Hà Hải Đông túm lấy eo cô kéo lại.
"Không phải vì em không nỡ để cho hai đứa nó cưới nhau nên mới đồng ý đấy chứ?".
"Đúng, em không nỡ!" - Cô nói - "Hà Hải Đông, dựa vào đâu mà hai người không yêu nhau cứ thế bị chú ép uổng phải cưới chứ?".
"Nói thế thì, Thang Viễn nên cưới em rồi!".
"Nhưng em đâu có yêu anh ấy?" - Cô mềm mại nép vào ngực anh - "Người em yêu là chú mà...".
Trái tim già cỗi của Hà Hải Đông nhót lên một cái. Từ lúc trở về đây, Vân Ninh chưa lần nào nói cô yêu anh cả.
Anh nắm lấy cằm cô nâng lên.
"Nói lại lần nữa!".
"Em yêu chú".
Hà Hải Đông hôn chụt lên môi cô một cái.
"Nói lại lần nữa!".
Tay cô quàng qua cổ anh. Hà Hải Đông ngẩng đầu. Đôi đồng tử si mê nhìn vào cái miệng nhỏ mềm mại bóng mượt của cô.
"Em yêu chú!".
Hà Hải Đông định hôn tới, liền bị Vân Ninh đưa tay cản lại. Vẻ mặt cô rất đỗi khiêu khích, đôi môi hơi vểnh lên.
"Còn chú thì sao?".
"Tôi yêu em!" - Anh đè xuống môi cô, hôn tới tấp - "Yêu điên cuồng" - lại hôn một cái - "Yêu si mê" - lại hôn một cái - "Yêu nồng cháy" - lại hôn một cái - "Yêu say đắm...".
Vân Ninh nghiêng đầu né được. Cô tinh nghịch liếc anh. Bàn tay vuốt lên cái cằm lún phún râu của anh, vuốt lên cả bờ môi dày phiếm hồng. Hà Hải Đông vô cùng đẹp trai. Tóc, mày, mi và râu anh đều đen nhánh. Con ngươi sâu đến hút hồn, tĩnh lặng nhìn cô.
Cô hôn lên đầu mũi anh. Hà Hải Đông bị chọc ghẹo nhắm mắt. Sau đó mở mắt ra thì thấy cô gái nhỏ đang tinh quái nở nụ cười. Mi mắt cô dài long lanh, khép hờ xuống, mơn man hôn lên môi anh, từ từ câu dẫn hồn phách của anh đi.
Môi cô lướt trên môi anh, nhẹ nhàng khiêu gợi.
Hà Hải Đông bấu lấy eo cô, gầm gừ.
"Nhóc con,... không được...".
Anh lấy hết lý trí để mở mắt ra thì bị cô ôm đầu hôn đắm đuối. Tay cô lần lên cà vạt anh tháo ra, bị anh chặn lại.
"Ninh..." - Anh khó chịu hổn hển - "Dừng lại đi... Em đừng hư. Mấy tháng rồi tôi không có động vào phụ nữ!".
"Nhưng... bác sĩ cho rồi..." - Mặt cô ửng đỏ nói với anh.
Tay cô chạm tới thắt lưng anh.
"Em ngoan..." - Anh hối hả cản lại - "Không được đâu, tôi sợ mất khống chế...".
"Nhưng em muốn...".
Hà Hải Đông cắn lấy vành tai cô.
"Tiểu yêu tinh...".
...
*********
Hà Lạc Lạc sau khi nghe bố mình truyền đạt lại sẽ không giúp cô cưới Thang Viễn nữa thì cũng không có phản ứng gì lớn lắm. Ngược lại sau khi nghe Vân Ninh đã giúp mình ngồi lên ghế quản lý của hệ thống bán lẻ của Trương thị thì có hơi ngỡ ngàng.
"Cô... có mưu đồ gì không đó?".
Vân Ninh nâng mắt nhìn cô ta.
"Cô có từng thấy tôi ủ mưu gì chưa?".
"Ờ... chưa...".
Nhưng Hà Lạc Lạc nhất thời không tin được là thái độ của Vân Ninh đối với cô ta chuyển biến lớn đến thế.
Vân Ninh dường như đọc được suy nghĩ của cô ta.
"Nếu cô không trực tiếp đối đầu với tôi thì tôi cũng không nhất thiết phải làm thế. Tôi không tin cô qua một đêm là đã hết ác cảm với tôi, nhưng tôi tin cô thực sự tốt với bố cô, cho nên hi vọng, cô đừng phụ lòng ông ấy!".
Hà Lạc Lạc cúi đầu, cặm cụi ăn, khẽ "ừm" một tiếng.
Hà phu nhân và Hà lão gia ngồi đối diện cũng không có nói gì nữa. Chỉ cần Vân Ninh muốn thì ông bà liền sẽ không phản bác.
Hà Hải Đông ở bên dưới bàn, nắm lấy tay cô, mỉm cười.
"Vậy... Lạc Lạc có thể ở lại đây chứ?".
"Ừm!".
Hà Lạc Lạc nhếch môi. Lần đầu tiên cô ta có mẹ kế, lại còn là bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình. Cảm giác thật là...
Chuyện với Thang Viễn, Hà Lạc Lạc đã dần mất đi sự cố chấp ban đầu. Chủ yếu là cô nhận ra, cho dù Vân Ninh đã cưới và có con với người khác thì cách nhìn của Thang Viễn về cô vẫn vậy...
Một người không đoái hoài cũng không quan tâm gì đến mình. Nếu cô thực sự cưới anh ta thì có kết cục gì tốt?
Vẫn là nên lo cho chính mình thì hơn!
*******
Sáng thứ hai, Hà Lạc Lạc theo Hà Hải Đông đến nhậm chức tại lầu 30. Kinh nghiệm quản lý của cô ta trước giờ không nhiều. Những công việc trước đó đều là ngồi chơi ăn lương qua bữa. Đối với sự lúng túng và thiếu kinh nghiệm này thì rất đông mọi người đều có thể nhìn ra. Hơn nữa chưa nhậm chức được nửa ngày thì thông tin cô ta chính là đứa con gái đã bị nhà họ Hà phủi sạch quan hệ đã lan ra khắp công ty.
Vân Ninh đi vệ sinh ở dưới tầng trệt thì tình cờ nghe được nhân viên bên Hà thị đang xúm lại bàn tán với nhau.
"Các cậu không biết đâu. Cô ta chẳng biết cái gì cả, còn thua một đứa nhân viên mới tầm thường. Vậy mà đòi lên làm sếp của chúng ta!".
"Đúng vậy! Cô ta ở trong Hà gia còn bị thất sủng. Không biết chuyện Hà tổng đem con riêng lên làm chức lớn trong tập đoàn có bị vợ biết được không nữa...".
"Ai trong công ty nhìn cô ta cũng đều không thuận mắt. Quản lý Trương thấy cô ta ù ù cạc cạc cả ngày trời liền cho cô ta một xấp tài liệu đánh máy qua giờ nghỉ trưa luôn rồi. Ban nãy, cả phòng còn vào trong tủ lạnh lấy hết đồ ăn cô ta ra chia...".
Cánh cửa buồng vệ sinh bật mở. Vân Ninh ôm bụng lớn bước ra rửa tay, định hù bọn họ một trận để bọn họ im miệng lại. Không ngờ bọn họ trông thấy cô liền như bắt được vàng, liền sấn tới xe xua.
"Hà phu nhân à, chị không biết đâu. Hà tổng đã dắt theo con gái riêng tới nhậm chức dưới tầng 30 đó. Tụi em đều thấy bức xúc thay chị!".
Hoá ra không phải vô duyên vô cớ mà bọn họ xuống phòng vệ sinh tầng trệt.
"Bức xúc gì?" - Cô nhạt giọng hỏi.
"Thì chính là... bức xúc... con gái riêng đó. Vào công ty làm việc như vậy, không phải là đang cố cướp mất vị trí của các con chị trong công ty sao?".
Vân Ninh gật gù, tựa như hiểu ra rồi.
"Mời mọi người lên tầng 30 cùng với tôi một chút có được không?" - Cô tươi cười hỏi.
"Chị muốn lên đó trị con nhỏ kia một trận ra trò có phải không? Đi! Để tụi em giúp chị!".
Đám người đó vô cùng sung mãn và hào hứng.
Hà Lạc Lạc còn đang điên cuồng đánh máy không chút ngơi nghỉ, ngẩng mặt lên thì thấy Vân Ninh cùng một đám người đang đứng nhìn mình chăm chăm, đột nhiên sởn gai ốc.
Vân Ninh hất hàm, nói với đám người kia.
"Giúp tôi gọi quản lý đến đây!".
Hà Lạc Lạc hốt hoảng, túm lấy tay cô.
"Dương Vân Ninh, cô muốn làm gì?".
Tay của Hà Lạc Lạc bị Vân Ninh gạt đi. Quản lý Trương đang ăn liền bị gọi chạy tới. Ai trong công ty mà chẳng biết, mệnh lệnh của Hà phu nhân còn cao hơn Hà tổng một bậc. Do cô còn được sự đồng thuận của cả Hà lão phu nhân và lão gia ở nhà.
Trương quản lý thấy cô thì rúm ró hết cả người, cúi người quy thuận.
"Hà phu nhân, cô tới đây là có chuyện gì căn dặn vậy ạ?".
Hà Lạc Lạc há hốc miệng. Vân Ninh quay sang mấy người kia, ra lệnh.
"Mấy người giúp tôi lặp lại mấy lời vừa nói có được không?".
Động tĩnh lớn như thế lập tức thu hút hết toàn bộ nhân viên toà nhà Crescent đến xem. Ngay cả các nhân viên bên khu trung tâm thương mại đang ăn trưa cũng phải bỏ bữa chạy về.
Hà phu nhân là người rất ít khi ra mặt trong tập đoàn, mặc dù tin đồn về cô thì không hề thiếu. Một đại nhân vật hôm nay bỗng dưng lộ diện tìm đến, mọi người có thể không háo hức được ư? Các sếp lớn hơn cũng vì muốn xu nịnh đại nhân vật này nên sếp của quản lý Trương và sếp của sếp quản lý Trương và sếp của sếp sếp quản lý Trương cũng nhanh chóng có mặt để nghe cô dạy dỗ.
Hà tổng vốn đang chờ cô cùng ra ngoài ăn cơm trưa, cô nói sẽ đi vệ sinh một chút nhưng đến tận bây giờ rồi vẫn chưa tới. Ngược lại có động tĩnh gì đó mà tự nhiên nhân viên đông như kiến bò về trong Crescent. Tầng 30 và thang máy trong phút chốc đã kẹt cứng người.
Hà Lạc Lạc càng thêm hoảng loạn, lay tay Vân Ninh.
"Cô rốt cuộc muốn làm gì?".
Bộ dạng thấp kém của Hà Lạc Lạc càng khiến đám người kia vô cùng tự tin rằng bản thân đã xu nịnh đúng chỗ, đúng người.
"Sao vậy? Mấy người mau nói đi chứ? Chuyện tốt như vậy, có gì đâu phải ngại!".
Mấy người kia được cô cổ vũ như vậy thì liền nhiệt huyết nói ra tất cả, rằng Hà Lạc Lạc vô dụng rồi thì thất sủng ra sao, bị bọn họ bắt nạt ra sao, nên bài trừ ra sao.
Một buổi thuyết trình vô cùng tâm huyết. Hà Lạc Lạc ngồi nghe mà tái hết cả mặt mày.
Vân Ninh mỉm cười, hỏi quản lý Trương và các quản lý cấp cao khác.
"Mọi người thấy thế nào?".
Quản lý Trương liền ra sức ủng hộ đề án "bài trừ".
"Rất tốt!".
"Tốt chỗ nào?".
Hà Lạc Lạc kéo lấy kéo để tay áo cô, rít lên.
"Dương Vân Ninh!".
Cô càng nghiêm giọng, thẳng lưng, hỏi lại.
"Tốt chỗ nào?".
"Thì chính là..." - Quản lý Trương lộ ra bộ mặt gian trá - "Chúng ta cần phải bảo vệ các vị trí Hà thị chỉ để cho những người thừa kế chính thống thôi. Chính... Chính là như vậy!".
Mấy người quản lý kia bất giác vỗ tay.
"Những người vừa vỗ tay, xin mời bước lên phía trước một bước!".
Bọn họ lập tức thẳng tắp đi lên như thể sắp được trao giải sắc phong lên chức đến nơi.
"Hà Lạc Lạc, cô cũng đứng lên đi!".
Lạc Lạc ngơ ngẩn đứng lên, khó hiểu.
"Bình thường không phải ở nhà cô tinh tướng lắm sao? Sao ở đây bị bọn họ bắt nạt đến vậy mà không dám nói gì cả?".
Hà Lạc Lạc thảng thốt nhìn cô, nghẹn lời.
Cả mấy người kia cũng vậy, nhất thời ngây ra như phỗng.
"Các người cho rằng Hà thị là công ty kiểu gì? Tôi là người kiểu gì? Ở đây các người ra sức chèn ép, bắt nạt Hà Lạc Lạc là việc của một người quản lý đào tạo nhân viên nên làm hay sao? Chồng tôi rốt cuộc thuê mấy người đến công ty làm gì? Để đoán ý chủ nhân hay để làm việc của bản thân cho tốt? Ngay cả việc đối xử công bằng với một nhân viên, công tư phân minh các người không làm được thì còn làm nhân viên với quản lý gì chứ?".
Cửa kính bỗng trượt ra, Hà Hải Đông đi vào, thấy Vân Ninh đang đứng giáo huấn một đám người, còn có cả Lạc Lạc nữa, anh không khỏi thảng thốt.
"Vợ à, em làm gì ở đây vậy chứ? Không đi ăn trưa à?".
Cô hất cằm qua phía Lạc Lạc.
"Lạc Lạc cũng chưa ăn. Cô ấy bị bọn người này bắt nạt!".
Hà Hải Đông liếc nhìn qua một đám người đang xếp hàng đứng đó, mặt mũi đều tái nhợt.
"Hải Đông, chú đuổi bớt những người đang đứng phía trên đi, tuyển người mới!" - Cô nói.
Một đám người đó hệt như hoá đá toàn bộ, cứ vậy mà đều đã bị đuổi.
Hà Hải Đông gật đầu: "Ừ để chút nữa anh nói với phòng nhân sự!".
Vân Ninh kéo tay Lạc Lạc.
"Đi! Chúng ta đi ăn...".
Vai Lạc Lạc run lên. Cô ta bật khóc, nức nở, hất tay Vân Ninh ra.
"Không! Ai mà thèm đi với cô chứ!".
Hà Lạc Lạc vùng chạy đi. Hải Đông không kịp đuổi, Vân Ninh đã ngăn anh lại.
"Chú, chú đứng chờ ở đây. Chuyện này để em giải quyết có được không?".
Hà Hải Đông gật đầu.
Vân Ninh đi theo hướng Lạc Lạc vừa chạy, tìm thấy Lạc Lạc bên ngoài sân thượng. Phía này trống trải vô cùng, xung quanh không có lấy một ai. Hà Lạc Lạc ngồi sụp xuống đất, ôm gối gào khóc.
"Tại sao cô phải làm vậy chứ? Tại sao?".
Cô từ từ đi tới từ đằng sau.
"Tại sao gì?".
"Dương Vân Ninh, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Là cậu cướp đi Lý Dương của tôi, cậu cướp đi bố tôi, cướp đi Thang Viễn, cướp đi tất cả... Hu hu, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu!".
"Ai nói với cậu rằng tôi cần cậu tha thứ?".
Lạc Lạc nghiêng đầu, nghiến răng.
"Cậu...".
"Tôi đã làm gì sai mà cần cậu phải tha thứ cho tôi rồi?".
"Cậu..." - Hà Lạc Lạc tất nhiên không trả lời được câu này - "Cậu đừng có ở đây, giả vờ làm Bồ tát!".
"Tôi cũng không làm những chuyện này vì cậu. Hà thị có một ổ thị phi mục ruỗng như thế, tôi muốn giải quyết cho triệt để!".
"Cậu tưởng cậu giỏi lắm à?" - Hà Lạc Lạc quết nước mắt hỏi cô - "Nếu tôi mà làm Hà phu nhân, tôi còn có thể giỏi hơn cả cậu!".
Vân Ninh bật cười.
"Tôi biết mà...".
Hà Lạc Lạc sửng sốt nhìn cô.
"Cậu đa mưu túc trí hơn tôi, làm việc cũng quyết đoán và tàn nhẫn hơn. Cậu chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi rất nhiều chuyện!".
Nhân lúc Lạc Lạc đang quá bàng hoàng về những chuyện vừa nghe, Vân Ninh đã nắm tay lấy tay cô mà nói.
"Đi. Chúng ta cùng nhau đi ăn. Bố cậu đang chờ đấy!".
==============The End================