Khi cảnh sát ập đến thì Dương Tử Kỳ đã nằm ngất bên dưới cầu thang cùng với một thằng nhóc nhỏ, Hà Hải Đông vẫn vô cùng kiên cố nắm chặt lấy tay của Vân Ninh. Trên người cô đều là máu của anh. Xương cánh tay bị kéo đến muốn đứt rời, tê rần, mất hết cảm giác.
Mãi đến khi đội cứu hộ hỗ trợ cô an toàn đáp đất thì Hà Hải Đông mới ngã quỵ. Anh được đưa đi cấp cứu.
Cả một giới thượng lưu cứ đứng như trời trồng ở đó, không một ai đến giúp.
Dương Tử Kỳ bị áp giải đi, còn Hà Hải Đông mất quá nhiều máu. Bác sĩ nói may rằng khung xương anh cứng như đá, nếu không vỡ hộp sọ thì rất nguy hiểm, còn có khả năng máu tụ đến mất trí nhớ.
Chuyện tình của Hà Hải Đông và Dương Vân Ninh từ một câu chuyện trào phúng về nàng dâu chưa đầy hai tháng đã ly dị trở thành một thiên tình sử lãng mạn được người ta lưu truyền trong giới.
Hà Lạc Lạc hay tin bố mình bị đánh trọng thương thì thất kinh chạy vào trong viện. Khi thấy máu me ông ướt nhẹp cả mái tóc thì đã choáng đến mức ngất xỉu. Đây là lần đầu tiên trong rất nhiều năm, cả nhà họ Hà cùng Lạc Lạc ngồi cùng nhau mà không hề cãi cọ gì cả.
Hà Lạc Lạc rốt cuộc hiểu rồi. Dương Vân Ninh chính là sinh mệnh của ông. Ông có thể vì Vân Ninh mà bất chấp tất cả mọi thứ. Hà Lạc Lạc dù có tàn nhẫn hơn nữa nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không động đến những thứ quý trọng nhất đối với Hà Hải Đông.
Cô ta càng chết lặng hơn khi nghe Hà phu nhân chạy đến ôm lấy bụng nhỏ của Vân Ninh, nhất nhất yêu cầu bác sĩ kiểm tra qua một lượt.
"Vân Ninh, cô có thai rồi?" - Lạc Lạc cả kinh hỏi - "Thực sự là con của bố tôi?".
Vân Ninh cong môi, cười như thể Hà Lạc Lạc đang kể một câu chuyện cười.
"Nếu không thì là con của ai được nữa?".
Hà Lạc Lạc cùng hai ông bà Hà tẽn tò đi vào phòng khám, nhìn lên màn hình nhỏ đen trắng, lờ mờ trông thấy một đốm nhỏ xíu trên màn hình. Em bé đã có tim thai rồi.
Bác sĩ cũng đổ mồ hôi khi nghe tình thế có vẻ rất nguy hiểm. May mà vẫn chưa sao cả.
Khi Hà Hải Đông lờ mờ tỉnh dậy thì đã thấy mọi người quây quần đứng bên giường. Hà phu nhân và Hà lão gia vì hành động nghĩa hiệp của anh đã tạm tha thứ, không muốn đánh đòn anh vì tội phản nghịch nữa. Hiếm khi thấy cả nhà họ Hà đoàn kết như thế, anh rất vui.
Tay đưa lên vuốt ve mái tóc cô.
"Vân Ninh, em không sao chứ?".
Vân Ninh chồm người lên giường bệnh, ôm lấy anh, thủ thỉ nói nhỏ.
"Em và con đều khoẻ".
Hà Hải Đông bị câu này doạ cho ngây người.
"Em và con...? Em mang thai rồi?".
"Ừm...".
"Là con ai?".
Anh nghiêm mặt hỏi. Xem ra vẫn rất khoẻ.
Cô bông đùa.
"Của Trương Chiến!".
"Vậy thật đáng buồn..." - Anh cười cười, vỗ lên bụng cô - "Anh đã cho người giết chết bố của nó rồi!".
"Gì?" - Hai con ngươi của Hà Lạc Lạc như muốn rớt cả ra ngoài.
Những chuyện tàn nhẫn mà Hà Hải Đông làm đã không còn lạ lẫm gì với giới thượng lưu nữa. Ngày xưa bọn họ sợ vì mặt anh căng và thế lực của Hà thị một thì sau khi nghe đến những chuyện anh làm với Dương Tử Kỳ và Trương Chiến thì càng thêm kinh hãi. Tàn nhẫn đến thế này không giống con người mà càng giống ma quỷ hơn!
Nhà họ Hà thao túng truyền thông rất tốt. Câu chuyện của Dương Tử Kỳ ngày hôm đó ngoài những người đích thân có mặt ngày hôm đó thì không ai biết được cả. Cho dù có nghe thì cũng không ai dám tin. Trong mắt bọn họ thì Dương Tử Kỳ chắc chắn bị điên rồi.
Hà Hải Đông vừa xuất viện về nhà thì trong hòm thư thấy được giấy triệu tập của Toà án về vụ ly hôn.
"Do ban đầu em không biết nên đã bảo Hà phu nhân hối thúc giúp chuyện này..." - Vân Ninh vô cùng thành thật khai báo - "Bây giờ chúng ta không cần ly hôn nữa".
Cô còn muốn xé tờ giấy kia đi thì bị Hà Hải Đông giằng lấy.
Cô ngẩn ra.
"Chú à, chú làm gì thế?".
"Tiểu Ninh, em về Pháp đi!".
Hai chân cô găm chặt xuống mặt đất. Cô còn nghĩ mình đã nghe nhầm.
"Chú nói gì cơ?".
Có phải Dương Tử Kỳ đã đánh trúng sợi dây nào của anh rồi không?
Dạo này Hà Hải Đông toàn làm những chuyện khó hiểu. Ví dụ như anh không để cho cô đút cho anh, cũng không để cô nghỉ lại phòng bệnh... Cô còn cho là anh đùa hoặc đang lo lắng thái quá cho cô và đứa bé trong bụng mà thôi.
Hình như không phải vậy!
"Em muốn về Pháp hay cưới Thang Viễn, tôi đều sẽ hỗ trợ em".
"Chú đang nói gì vậy? Nếu như chú không ngoại tình, không chê em dơ bẩn thì tại sao em phải về Pháp chứ? Tại sao em phải cưới Thang Viễn?".
Hà Hải Đông nhìn cô, nhưng lại không nói gì cả.
Vân Ninh chạy đuổi theo, tóm lấy tay anh.
"Chẳng phải chú nói, cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta hay sao?" - Giọng cô nghẹn lại - "Sao giờ chú lại đổi ý rồi?".
"Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi".
"Tốt? Tốt chỗ nào chứ?" - Cô điên tiết mắng anh - "Chú muốn thì chú cưỡng chế em về đây. Chiếm được em rồi thì chú nhẫn tâm vứt bỏ. Hà Hải Đông, em là cái gì của chú vậy?".
"Chẳng là gì cả!".
Anh lạnh nhạt đi vào trong nhà, đóng sầm lại cửa trước mặt cô.
Vân Ninh ngẩn ngơ trước sân nhà. Bàn tay cô siết chặt lấy dây túi xách.
Không được, cô không tin anh.
Vân Ninh kiên cường theo anh lên lầu thì thấy Hà Hải Đông đang đi qua lại dọn dẹp đồ đạc. Cô không chịu được nữa mà bật khóc.
"Chú, chú muốn làm gì?".
Vân Ninh chạy đến, giữ chặt lấy tay anh ngăn lại.
"Còn phải hỏi? Tôi không muốn ở với cô nữa!".
Tim cô như muốn nứt ra.
"Chú, có phải chú đau chỗ nào rồi không? Em là vợ của chú mà... Em... Em...".
Tay cô bị anh hất ra. Hà Hải Đông vẫn tiếp tục điên cuồng thu đồ, nhét vào vali. Vân Ninh ôm chặt lấy eo anh.
"Chú, chú sao vậy? Chú nói cho em biết đi có được không? Chú làm ơn nói cho em biết đi có được không? Em sắp không chịu nổi rồi. Chú làm ơn... đừng đối xử với em thế này mà... Chú đừng vậy...".
Cô ôm chặt lấy người anh, khoá chặt, không để anh đi đâu nữa.
Hà Hải Đông bất lực nói với cô.
"Tôi hết yêu cô rồi. Chúng ta ly dị!".
"Không, em không tin... Chú đã dùng cả sinh mạng để cứu em cơ mà. Làm sao... Chú... Chúng ta nói chuyện đi có được không? Em và cả con...".
Cô vừa áp tay anh lên bụng thì đã bị anh rụt tay về.
"Không quan tâm!" - Anh lạnh tanh.
"Chẳng nhẽ em đã làm sai chuyện gì sao? Em...".
"Dương Vân Ninh, tôi sẽ để lại hết cổ phiếu và tài sản cho cô sau khi ly hôn. Cô muốn làm sao thì làm!".
Cô rơi vào hoảng loạn. Đã có chuyện gì chứ? Một ngày trước anh còn cần đến cô, ngay ngày hôm sau thì đã...
Hà Hải Đông xềnh xệch xách vali xuống lầu. Vân Ninh điên cuồng chạy theo.
"Chú, chú không được đi. Chú...".
Vân Ninh giằng co với anh trên cầu thang. Cô cứ kéo anh lại còn anh vẫn cứ đi. Hai chân mang vớ trơn trượt, cô suýt nữa thì đã ngã ập xuống cầu thang. Hà Hải Đông kinh hoàng ôm chặt lấy cô.
Rõ ràng anh vẫn còn quan tâm cô. Rõ ràng...
Vân Ninh bấu chặt lấy người anh.
"Dương Vân Ninh, em muốn chết à? Có người mẹ bất cẩn như em thì con tôi phải làm sao chứ?".
"Chú..." - Cô sợ hãi oà khóc - "Vậy nên chú đừng rời khỏi em nữa. Em và con không sống thiếu chú được!".
Vân Ninh ôm lấy đầu anh, tới tấp hôn lên. Nụ hôn nóng rực pha lẫn quyến luyến khó rời. Hà Hải Đông còn chưa chống cự được quá ba giây đã bị sự ngọt ngào và gấp gáp của cô đánh cho tan tác.
Anh thở dài, thừa nhận rằng cơ thể mình rất thiếu nghị lực.
Anh ghì chặt lấy eo cô, đứng thẳng lên. Hai chân Vân Ninh theo đó mà nhấc bổng lên. Cô quắp chặt lấy người anh, hệt như một con mồi nhỏ bị hổ quắp về giường. Môi lưỡi trơn tuột quấn lấy nhau. Hơi thở nóng rực phả lên.
Hà Hải Đông bức bách không chịu nổi nữa, vò lên ngực cô.
"A, chú..." - Cô mơ hồ ngâm nga, rồi đột ngột thức tỉnh, giữ chặt lấy tay anh.
Anh ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?".
"Bác... bác sĩ không cho!" - Cô lắp bắp.
Hà Hải Đông thở dài khó chịu một cái rồi tiếc nuối hôn lên hõm cổ cô. Anh vừa định lăn qua thì cô gái nhỏ quàng tay anh bám riết.
Mắt anh mở to nhìn cô.
"Em muốn làm gì?".
"Em sợ chú giận em, muốn đi mất!" - Cô đáng thương nói.
"Không có..." - Anh trìu mến xoa lên lưng cô - "Không phải vì chuyện này!".
"Vậy tại sao?".
"Tôi sợ... bản thân sẽ hại con và em mất!" - Anh gác tay lên đầu, trầm ngâm nói - "Tiểu Ninh, thật ra chính tôi cũng không biết bản thân có thể trở nên tàn ác, bị người ta căm ghét đến như vậy...".
Bàn tay anh đột nhiên ngừng lại nơi hõm lưng, nhấn sát cô vào người.
"Em có ghét tôi không?".
"Có, em ghét chú lắm!" - Cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh - "Ghét đến điên lên được!".
"Cứ nghĩ đến chuyện vì hành động sơ suất của tôi mà suýt nữa em và con đều mất, tôi... Nếu lúc đó tôi ngất xỉu mà trượt mất em, chắc tôi sẽ không sống nổi với bản thân mình quá!".
Hà Hải Đông nói giống hệt như đang tự mình kiểm điểm.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng cô và con chơi vơi nơi bờ vực, lồng ngực anh lại rét run. Ngay cả cơn ác mộng kinh khủng nhất cũng chưa từng khiến anh khiếp sợ đến như vậy.
"Thế... chú bảo vệ em cho tốt là được rồi. Hà Hải Đông, chúng ta đừng bao giờ rời xa nhau nữa!".