Yêu Thầm Bố Bạn

Chương 107




Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Khung cảnh thiên nhiên trên bức vẽ của Vân Ninh hôm ấy trùng trùng điệp điệp. Bầu trời tĩnh lặng nhưng nhìn vào thì ai cũng có cảm giác cuồng phong nổi gió, bão táp mưa sa, mây đen vần vũ. Trên nền trời trắng xanh có một con diều giấy màu đỏ đã bị đứt dây.

Mẹ cô ngày trước thường hay nói, nếu thứ gì đã muốn đi rồi, con níu kéo cũng chỉ là tốn công. Câu nói này được lặp đi lặp lại rất nhiều lần vào những chuỗi ngày Đông Đông đi mất.

Có khóc cũng là vô ích.

"Dương Vân Ninh!".

Hà Lạc Lạc được bố đón trở về nhà, rất nhanh đã đi đến tìm cô chế giễu. Tin lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Tin tức Hà thiếu phu nhân vừa được cưới về gần được hai tháng đã sắp bay màu đang là thông tin hot nhất trên mạng xã hội.

Những người trước đây từng tung hô và nịnh bợ, bây giờ đã chuyển thành bỡn cợt cô. Nói thật thì, Vân Ninh không hi vọng con mình sẽ lớn lên trong một môi trường thị phi và nhiều toan tính thế này.

Cô thừa nhận bản thân đấu không lại họ.

"Thấy chưa? Tôi đã nói gì nào? Bố tôi thế nào cũng sẽ đón tôi về thôi. Một con hồ ly tinh như cô thì đời nào ông ta thèm để ý!".

"Ừ".

Hà Lạc Lạc còn chưa đắc ý được bao lâu, đã bị cô dội cho một gáo nước lạnh ngay từ trên đỉnh đầu xuống.

Đây không nên là thái độ của một người sắp bị đá ra khỏi nhà nên có!

"Cô có nghe tôi bảo gì không hả? Tôi bảo bố tôi đã cho tôi chuyển về đây rồi!" - Lạc Lạc ấm ức hét lên.

"Hà tiểu thư, tôi đâu có bị điếc?!".

Cô vẫn chuyên chú ngồi vẽ phong cảnh.

Chiếc giá gỗ đột nhiên bị Hà Lạc Lạc đá tới, ngã rầm xuống sàn. Hộp nước màu để trên đó bị bung nắp. Màu xanh đỏ tím vàng, bắn ra tung toé, văng ra khắp mọi nơi, thấm bết cả tấm thảm bên dưới.

Cô lườm Lạc Lạc một cái, rồi lui cui thu dọn nước màu.

Người hầu thấy thế, vội vàng đi vào, giúp cô lau dọn.

Không nhận được chút biểu cảm kích động nào từ phía Dương Vân Ninh, Hà Lạc Lạc có hơi buồn chán. Cô chịu khổ hết mấy tháng trời, về đây còn không chọc tức được Dương Vân Ninh, như vậy chẳng phải rất thất bại hay sao?

"Cô có bị điếc không?".

Mắt Hà Lạc Lạc loé lên, hồng hộc đi tới đẩy ngã Vân Ninh ra đất.

Người hầu hoảng hốt.

"Cô Hà, thiếu phu nhân còn đang...".

"Không sao" - Vân Ninh cản lại trước khi chị ta kịp nói. Cô quay lại, trầm tĩnh hỏi Hà Lạc Lạc - "Lạc Lạc, cô còn muốn gì ở tôi nữa?".

"Tôi còn muốn gì ở cô ư? Tôi còn muốn cô chết đi. Chết đi, chính tại vì cô mà Thang Viễn anh ấy...".

Hà Lạc Lạc uất ức, xông đến chỗ Vân Ninh đánh đấm túi bụi. Vân Ninh đưa tay ra cản thì bị cô ta quật ngã xuống sàn. Khí thế của Hà Lạc Lạc vô cùng kinh người. Cô ta đã bị dồn ép suốt bao nhiêu lâu nay.

Cô nắm lấy tay của cô ta, ngăn lại, nghiến răng.

"Đủ rồi, chẳng phải cô đã có được thứ mà cô muốn rồi sao?".

"Thứ mà tôi muốn? Dương Vân Ninh, thứ mà tôi muốn gì chứ? Nhà họ Thang và Thang Viễn vẫn chưa chịu chấp nhận tôi. Tất cả đều do cô! Do cô!".

Cô ta còn muốn đánh tới. Vân Ninh ra sức ngăn lại.

Lạc Lạc vô thức trông thấy cổ tay đầy vết cắt của cô. Lực tay bỗng thả lỏng xuống...

Hà phu nhân từ bên dưới nghe thấy tiếng ồn ào, liền cập rập chạy lên. Riết rồi thứ gì cũng đến tay bà...

"Hà Lạc Lạc, cô làm gì ở đây? Mau buông con dâu của tôi ra!" - Hà phu nhân vừa thấy bọn họ đang lăn ra thảm xô xát, liền chạy đến, xô ngã Hà Lạc Lạc tựa như một tuyển thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp. Tuy tuổi đã cao nhưng Hà phu nhân và Hà lão gia còn rất khoẻ mạnh, thảo nào Hà Hải Đông cũng khoẻ hệt như thế - "Vân Ninh, con không sao chứ?".

Cô lắc đầu, đứng dậy.

"Con không sao...".

Nhưng váy áo đều đã dính đầy những mảng màu nhem nhuốc.

Hà phu nhân vô cùng tức giận, bà còn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại Hà Lạc Lạc và Hồ Tiểu Diệp nữa rồi chứ?

Lúc này thì Hà Hải Đông mới đi làm về, không khỏi cả kinh khi thấy cảnh này. Ai mà ngờ Hà Lạc Lạc còn chưa về đầy một tiếng đã đi kiếm chuyện với Vân Ninh rồi?

"Lạc Lạc, con sao vậy? Chẳng phải đã hứa rằng về đây sẽ ngoan à?" - Anh đanh mặt, trách vấn Hà Lạc Lạc - "Nếu con còn như vậy nữa thì bố tuyệt đối sẽ không giúp con chuyện với nhà họ Thang nữa!".

"Đừng mà... bố...".

Vân Ninh vừa nghe thấy nhà họ Thang, liền sững sờ ngước lên nhìn anh. Chút biểu cảm đó của cô thu trọn vào tầm mắt của Hà Hải Đông, khiến anh thấy có hơi khó chịu.

Tuy nhiên, Vân Ninh chỉ mím môi chứ cô không nói gì hết.

Bây giờ mà muốn cô nói được một câu thật lòng thật dạ với anh, còn khó hơn lên trời.

Hà Lạc Lạc cứ chạy theo anh, vừa khóc vừa nài nỉ. Hà Hải Đông lạnh nhạt, anh nói.

"Con về phòng đi!".

Ngữ khí không cho người ta phản bác.

Hà Lạc Lạc còn định há miệng nói thêm gì đó nhưng không dám chọc đến anh nên đành quay về.

"Mày biết thế rồi sao còn đem con bé kia quay về? Nhân lúc Tiểu Ninh chưa chết, mày muốn hành hạ con bé cho nó chết luôn có phải không?".

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến mẹ cả!".

Hà phu nhân tí nữa thì tức chết.

Vân Ninh không biết nói, không biết làm gì, đứng yên ở một chỗ.

"Còn cô, thay đồ rồi theo tôi đi dự tiệc".

"Em..." - Cô có chút không tán thành - "...cũng phải đi sao...?".

Lúc này mà Vân Ninh lộ diện chẳng khác nào để người ta bôi tro trét trấu vào mặt.

Hai hôm trước, Thục Quân có nghe được tin đồn, liền gọi cho cô, hỏi cô chẳng nhẽ đã chọc giận gì Hà Hải Đông rồi à? Sau đó thì nghe cô nói, đơn xin ly hôn và bản thoả thuận chia tài sản đều đã ký xong xuôi hết rồi.

Vân Ninh không có yêu cầu gì nhiều. Điều khoản của cô rất đơn giản, là muốn sau khi cô quay về bên Pháp rồi thì Hà Hải Đông không được phép đến gần hay quấy nhiễu cuộc sống của cô nữa. Nói trắng ra là, cả đời này cũng không gặp lại nhau nữa.

Một cuộc hôn nhân chóng vánh đổi lại được một đời tự do, yên bình, không phải tiếp tục chạy trốn nữa. Đối với cô đã là không quá tệ...

Chuyện của Thang Viễn thì... thực xin lỗi, cô không có cách nào lo xa hơn thế được nữa. Mối ưu tiên hàng đầu của cô hiện nay là có thể giữ được đứa bé, an toàn sinh nó ra để nuôi nấng và dạy dỗ. Có Hà Hải Đông hay không thì đã chẳng còn quan trọng nữa!

Một lần nữa, cả hai người đều mất đi nhau. Lần này thì đôi bên cùng có lỗi...

"Sao không đi? Trong mắt những người khác thì chúng ta còn chưa ly hôn. Bộ cô muốn tôi phải mất mặt trong giới thượng lưu à?".

Cô gật đầu: "Em hiểu rồi!".

Phản ứng của Thục Quân có hơi khác với phản ứng mà cô mong chờ. Vân Ninh còn tưởng bà sẽ thất vọng hoặc mắng cô té tát, nói như kiểu Chuyện li hôn mà có thể lấy ra đùa được ư?... Hay đại loại như vậy...

Trái lại, Thục Quân không nói gì hết, còn hỏi cô có muốn dọn về nhà cũ ở không?

Căn nhà cũ ngày trước mẹ và cô từng sinh sống, vẫn còn ở đó... Cô đã từ chối vì không biết được quá khứ lặp lại, có khi nào sau khi hay tin cô mang thai rồi, bà Thục Quân sẽ lại như lúc trước, ép cô đi phá không... Nhưng hiện tại, Lạc Lạc cũng về đây rồi.

Vân Ninh lấy quần áo đi vào trong toilet chốt cửa phòng, tắm rửa thay đồ thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Tôi cũng cần phải tắm!" - Hà Hải Đông mất kiên nhẫn nói.

Không ngờ cô vợ này của anh còn dám khoá cửa. Có cái gì anh còn chưa thấy hay sao?

Vân Ninh vội vàng mặc lại đồ, ôm quần áo đi ra ngoài. Hà Hải Đông đi vào phòng tắm thì thấy cô đang định mở cửa phòng ra ngoài. Gót chân trắng nõn của cô còn dính đầy những vệt màu xanh đỏ.

"Cô muốn đi đâu?".

"Em... qua phòng mẹ tắm...".

"Sao không thể tắm ở đây?".

Cô không nghe nhầm chứ. Bọn họ đã ký giấy ly hôn rồi đấy! Kể từ hôm ấy cũng chưa từng ngủ chung giường bất cứ lần nào nữa. Chính xác thì đã bắt đầu quá trình ly thân.

Vân Ninh sợ chọc giận anh. Lỡ trong khoảnh khắc anh điên tiết lên, không muốn li hôn với cô nữa thì phải làm sao...

Hà Hải Đông thất thường như vậy, cô không dám chắc.

"... Xà phòng tắm của em hết rồi, em muốn mượn của mẹ dùng tạm!".

Cô cứ vậy mà chạy sang phòng của Hà phu nhân lẩn trốn.

Hà Hải Đông còn không quá hiểu cô?

Mấy ngày hôm nay, cô rõ ràng đối với anh đều có thái độ né tránh. Anh giống như một người bị nhiễm một loại bệnh virus mới không thể đến gần. Cứ trông thấy anh là Vân Ninh đều sẽ lên cơ chế tự động lùi xa tám mét.

So với hủi anh còn kém xa.

Cơn giận mất khống chế trong người không hiểu vì sao lại chọc đến dục vọng trong anh. Hà Hải Đông đóng sầm cánh cửa, nhớ đến gót chân trắng nõn của người nào đó tự mình đi giải toả. Có mấy tuần chưa đụng vào phụ nữ thôi mà sức khống chế của anh đã thua hẳn một tên thiếu niên.