Khi Hà Hải Đông mở điện thoại lên thì đã là chuyện của hai tuần sau đó, anh không chút chần chừ mà phóng đến tin nhắn của đội vệ sĩ ở nhà đọc trước. Hà Hải Đông đã rất dằn lòng nhưng anh thật sự không chịu nổi nữa. Anh rất nhớ cô...
Không ngờ tin nhắn mà anh nhận được là, thiếu phu nhân tuyệt thực và cắt tay tự tử, bọn họ không thể nhốt cô được nữa, hàng ngày đều có bác sĩ đến khám bệnh, bảo là cô suy nhược toàn diện, còn mất máu rất nhiều, cần phải theo dõi sát sao...
Chỉ cần đọc đến đây thôi là Hà Hải Đông đã không chịu nổi nữa mà thu dọn đồ đạc, chạy về nhà.
Hà phu nhân và Hà lão gia không được cảnh báo trước, tự dưng trông thấy Hà Hải Đông xồng xộc xông vào nhà, vô cùng hiên ngang lẫn khí thế, tựa như hai tuần nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Hai người quả quyết chạy theo anh. Nhỡ hai đứa nó lại gây sự thì biết làm sao chứ?
Vân Ninh nằm trên giường bệnh ủ rũ, cô đang phải tự chiến đấu với bản thân, không cho mình được khóc, không cho mình được suy kiệt. Cho dù đau lòng đến mấy cũng không khóc. Đứa bé này hiện tại mới là người quan trọng nhất với cô. Cô cần phải bảo vệ nó.
Cô suy nghĩ đến mất hồn, còn chưa kịp nhận ra, Hà Hải Đông từ lúc nào đã đi tới phía sau mình.
"Dương Vân Ninh...".
Cô nghe tiếng, xoay người, chống cẳng tay yếu ớt ngồi dậy. Cảm giác hệt như đang gặp ma.
Người đàn ông cô dành hết hai tuần lễ chờ đợi cuối cùng đã tới. Đáng ngạc nhiên thay, trong lòng cô bây giờ chỉ có âm ỉ nặng nề, không còn chút vui vẻ nào.
Hà Hải Đông thở hồng hộc, chống nạnh nói như đang quát.
"Cô lại bị làm sao?".
Vân Ninh ngồi trên giường ủ rũ. Cô vẫn như bình thường, mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lụa buộc dây. Mái tóc đã hơi dài chạm đến xương quai xanh nặng nề rũ xuống. Mặt mũi trắng bệch không chút huyết sắc.
Thế nào mà lại bị làm sao?
Anh nói cứ như là cô luôn cố tình mắc bệnh vậy.
"Em... không sao".
Cô giờ không biết nên phải đối diện anh thế nào.
Là tự cô muốn đẩy anh cho người khác, vậy mà đến lúc chuyện đó xảy ra thật, tim cô lại đau đớn ngút ngàn.
"Bản thân mình bị ốm thế nào chính cô cũng không biết ư mà còn nói không sao?".
Mi mắt cong dày, đen nhánh ngước lên nhìn anh. Dường như trong đôi mắt đó có bao nhiêu sự hờn tủi mà anh nhìn không thấu.
Anh có từng quan tâm qua sao?
Câu trả lời vẫn là như vậy. Cho dù cô có chết ở đây, cho dù cô và con của anh có bỏ mạng ở đây, Hà Hải Đông anh cũng chưa từng quan tâm.
"Em... đã khỏi rồi".
"Thái độ của cô làm sao vậy?" - Hà Hải Đông lao lên giường, uất hận bóp nghiến lấy cằm cô - "Đây là thái độ của loại gái ngoại tình nên có sao? Hả?".
Mắt anh long lên, mà mắt cô cũng ngân ngấn nước.
Cô muốn nói đau... Nhưng không muốn nói chuyện với anh nữa.
Mày khẽ nhíu lại, cô cúi đầu, dán chặt mắt lên tấm ga giường.
Có lẽ, anh nên tìm người nào đó sạch sẽ hơn cô. Nếu vậy thì cũng tốt. Đến chính cô cũng còn chán ghét bản thân mình...
"Tôi bảo cô nói cô có nghe không?" - Tay anh thô bạo xốc cằm cô nhấc lên - "Cô làm gì đó? Khinh tôi à? Thái độ này nên là tôi dành cho cô mới đúng! Mỗi lần nghĩ tới chuyện dơ bẩn mà cô và Trương Chiến đã làm, tôi lại thấy ghê tởm!".
Lồng ngực cô tê tái.
"Vậy nên anh đã đi ngoại tình với em họ của em ư?...".
Hà Hải Đông cười vào mặt cô.
"Dương Vân Ninh, cô còn có tư cách hỏi tôi câu này sao? Chẳng phải chính cô là người chuốc thuốc để tôi lên giường cùng với Dương Tử Kỳ à? Giờ này, người sung sướng nhất nên là cô mới đúng!".
Vân Ninh nhìn Hà Hải Đông chòng chọc, cuối cùng bật ra tiếng.
"Ừ... rất sung sướng!".
Thật ra, cô đều đã có chuẩn bị.
Mấy ngày hôm nay, cô đều đã suy nghĩ rất thông suốt. Nếu Hà Hải Đông không cần cô nữa, một mình cô quay trở về Pháp cùng với đứa bé cũng không tồi. Cửa hàng trang sức hiện tại kinh doanh rất phát đạt, đủ để cô cùng đứa nhóc trong bụng sống một cuộc sống sung túc.
Nếu mộng mị về một cuộc hôn nhân hạnh phúc với Hà Hải Đông là quá xa vời thì thôi, cô không cưỡng cầu nữa. Cuộc sống là vậy mà, vốn không thể mọi mặt đều tốt. Ba lần bị một người bỏ rơi, thế là quá đủ rồi.
"Muốn nói gì?".
"Chú... Chúng ta li hôn đi!".
Hà Hải Đông sửng sốt giây lát, rồi sắc mặt sa sầm xuống. Lực đạo bóp trên cằm cô mỗi lúc một mạnh.
"Cô nghĩ cô là cái thá gì mà dám đề cập đến chuyện li hôn trước vậy hả? Cho dù có muốn ly hôn, người đầu tiên nên nhắc tới phải là tôi!" - Anh gắt lên.
Vân Ninh đau đến nhăn mặt, ánh mắt đáng thương, cầu xin anh buông tay ra.
"Hà Hải Đông, mày làm gì thế?".
Hà phu nhân liều mạng chạy vào ngăn cản, buộc Hà Hải Đông phải nhả cô ra. Trên khuôn cằm nhỏ của Vân Ninh xuất hiện một vết đỏ hằn lên như máu.
Hà phu nhân điên tiết, xô ngã thằng con trai ra giường hết đấm rồi đá.
"Mày là thằng vô lương tâm. Vân Ninh chỉ vừa mới khoẻ lại mấy ngày thôi, mày còn về đây muốn bắt nạt nó. Chuyện xấu mày làm bên ngoài còn chưa đủ hay sao? Hả? Hả?".
Bà lấy gối đánh túi bụi vào người của Hà Hải Đông.
Cô trầm ngâm, ngồi lặng đi một chỗ.
Hà lão gia không nhịn được mà phải chạy ra can.
"Thôi! Thôi! Đủ rồi! Đủ rồi! Chỉ tốn sức thôi!".
Hà Hải Đông vốn mình đồng da sắt. Mặc kệ Hà phu nhân đánh đấm thế nào, anh vẫn chẳng mảy may suy chuyển. Hà lão gia biết thừa ngày xưa anh ở trong hắc đạo đã đi đánh đấm thuộc hàng thượng thừa thế nào. Chút tay chân quờ quạng của một bà lão như Hà phu nhân còn khiến anh thế nào được sao?
"Mẹ, gọi bác sĩ đến đây!" - Anh nghiêm mặt nói.
Cả ba người nọ ngây ra.
"Mày nghĩ mày là bố tao à? Ông nội tao à? Mày có giỏi thì leo lên đầu tao mà ngồi! Biến mất hai tuần, giờ về đây còn giở giọng thị uy" - Hà phu nhân mắng chửi không ngớt - "Nhà này là nhà của tao, mày mang hết đám người của mày cút ra khỏi nhà để con dâu tao nó được yên tĩnh!".
Hà Hải Đông nhếch miệng.
"Nếu con bị đuổi ra khỏi đây, cô ấy là vợ con, chẳng phải nên đi theo con hơn đi theo mẹ ư?".
"Mày... mày...".
Hà phu nhân thật sự muốn giết người rồi. Bà hung hăng cãi không được, liền đi lấy gia pháp đến doạ.
Cái "gia pháp" của nhà họ Hà là một cây gỗ đặc siêu lớn, to đến nỗi nhìn thôi cũng tưởng nó có thể ép chết người rồi. Vân Ninh trông thấy thì liền hoảng sợ. Thảo nào Hà Hải Đông vào giới xã hội đen thấy dao súng đều không chớp mắt, vì cái thứ gia pháp này quá đáng sợ rồi. Nghe nói, ngày xưa, Hà lão gia từng dùng thứ này đánh anh như nghé. Ban đầu Hà Hải Đông thấy sợ nhưng lâu rồi thì chai sạn dần đi.
Thực ra thì ông bà Hà rất tốt với người ngoài nhưng cách dạy con nghiêm khắc, tư tưởng "thương cho roi cho vọt" ngày xưa có hơi cực đoan thái quá, cho nên ông bà Hà và anh mới chưa từng gần gũi được nhau, vì cứ mở miệng ra là đánh.
Hà phu nhân khệ nệ vung cây gậy lên muốn đánh xuống thì Vân Ninh đã bò qua đó ôm lấy Hà Hải Đông.
"Mẹ, mẹ đừng đánh anh ấy..." - Cô che chắn tấm lưng của anh.
"Vân Ninh, con điên rồi à? Mau tránh ra. Con không thấy nó đã đối xử với con như thế nào à mà vẫn còn bênh nó? Tối nay mẹ không đánh chết thằng con này thì mẹ không phải là người".
"Không..." - Cô lắc đầu, ôm chặt lấy lưng của Hà Hải Đông - "Con không để mẹ đánh anh ấy...".
Vân Ninh cũng không nỡ trông thấy anh tổn thương.
Hà Hải Đông đẩy cô ra, chế giễu.
"Khóc lóc cái gì chứ?! Ai cần cô ở đây giả vờ mèo khóc chuột? Không phải mấy giây trước còn đòi ly hôn à? Bây giờ thì giả vờ quan tâm gì chứ? Dương Vân Ninh, cô thật con mẹ nó giả tạo!".
Hai tay còn đang lơ lửng trong không trung, liền bị rụt về, bấu chặt lấy gấu áo. Ống tay áo rớt tận xuống tận khuỷu tay lộ ra những vết cắt trên cổ tay chằng chịt. Tim Hà Hải Đông chợt thấy đau buốt.
Được rồi, anh đang tức giận. Cô không chấp anh...
"Thằng con này quả thật quá không biết điều mà!".
Cây "gia pháp" được đưa cho Hà lão gia. Một mình Hà phu nhân không bê nổi thứ hàng khủng thế này. Cây gậy vung lên rồi xé gió đập vụt xuống một cái. Nghe như có tiếng xương gãy ở bên trong.
Hà Hải Đông nín nhịn, lưng vẫn thẳng đơ, mặt mũi đều tím tái nhìn chằm chằm vào cô. Vân Ninh thấy như trái tim mình đang bị khúc gỗ kia đập nát, nước mắt rơi đầy mặt.
"Bố, mẹ ơi, hai người đừng đánh nữa...".
Cô lật đật chạy khỏi giường, nhào ra cản.
"Làm ơn đừng đánh nữa mà...".
Còn chẳng bằng xé thịt cô ra thì hơn.
Hà lão gia bị cô ngăn cũng không đánh nổi nữa, quẳng gậy gộc xuống sàn.
"Con dâu, con cứ như vậy thì cũng chẳng có ích lợi gì đâu. Thằng này nó đã không muốn làm người nữa rồi!".
"Đây là chuyện của vợ chồng con. Xin bố mẹ đừng can thiệp vào nữa có được không? Chuyện này, xin hai người đừng nhọc lòng nữa!".
Hà phu nhân và Hà lão gia liếc nhìn nhau, khẽ thở dài.
"Đúng là cô gái ngốc. Con như vậy thì sẽ bị người ta ức hiếp đến chết mất thôi...".
"Không sao... Là do con tự mình can tâm tình nguyện!".
Hai người kia nghe vậy liền không nói gì nữa, kéo tay nhau đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi thì Dương Vân Ninh tức tốc đi tìm hộp thuốc đến cho anh, đặt lên giường, nhưng rồi đến chính cô cũng không biết làm gì nữa.
Lâu như vậy không gặp rồi, bọn họ chẳng biết làm gì cả. Không gian lạnh ngắt như tờ.
Mất một hồi lâu sau, Hà Hải Đông mới đứng dậy, ngó lơ hộp thuốc đặt trên giường mà cô vừa mang tới. Anh dứt khoát nói.
"Được, chúng ta ly hôn!".
Nếu cô đã đến mức bị ép buộc ở cạnh bên anh mà không thiết sống nữa thì... anh từ bỏ...