Yêu Thầm Anh Đã Lâu

Chương 39




Bà Tống nghe tôi nói cũng ngây người trong giây lát. Biết là đã hiểu lần tôi mà ghét tôi nhiều năm qua mà không có lí do.

Thực ra bà Tống là người tốt chỉ là không thích những người có quá nhiều thủ đoạn âm mưu.

Trước đây vì chuyện hiểu lầm này mà luôn muốn chia cắt tôi và Tống Nhiên.

Còn nói dối Tống Nhiên là tôi biết chuyện công ty xảy ra chuyện không muốn chịu khổ nên mới bỏ đi theo người khác.

Sau khi mọi hiểu lần được gỡ bỏ bà Tống lại rất vui vẻ mà chấp nhận tôi.

Nhưng có lẽ tôi và hắn sẽ vẫn mãi chẳng thể nào nối lại được tình cảm như trước đây nữa.

Tôi và bà Tống cùng nhau đi qua đường để xe đang đậu ngay phía trước.

Chiếc xe từ đâu lao về phía tôi và bà Tống.

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều đẩy bà ra một mình lĩnh chọn chiếc xe lao vào người.

Tôi với thân mình dính đầy máu hơi thở như dần yếu đi.

Nhưng vẫn kịp nghe được giọng nói người lao xe về phía tôi.

- " Cô và bà ta đáng ch*t. Đều đáng ch*t như nhau "

Nói xong thì cô ta cười một giọng cười đầy mãn nguyện.

Còn ai khác ngoài Hạ Mộc Vy.

Có lẽ cô ta thù tôi vì tôi đã khiến gia đình cô ta phá sản. Còn về phần bà Tống có lẽ là do bà không chịu giúp gia đính cô ta nên cô ta mới hận như vậy.

Tôi không còn giữ được ý thức mà ngất lịm đi.

Bà Tống Phía bên này lo lắng mà lao tới phía tôi tay run rẩy bấm điện thoại gọi điện cho cấp cứu.

Nhưng gọi xong bà lại bấm thêm để gọi cho Tông Nhiên.

- " Tiểu Nhiên mẹ với Lưu Linh bị tai nạn rồi. "

Hắn nghe giọng có chút hốt hoảng mà hỏi bà.

- " Mẹ có sao không? Cô ấy sao rồi? "

Bà với giọng run run mà trả lời hắn.

- " Mẹ không sao nhưng con bé vì đẩy mẹ ra mà bị thương rồi. "

Sau khi cuộc gọi kết thúc hắn ngay lập tức chạy đến bệnh viện nơi mà tôi đang được cấp cứu.

Gương mặt hắn trắng bệch như không còn giọt máu.

Phải chăng hắn lo lắng cho tôi. Chắc không phải đâu hắn ghét tôi như vậy mà.

Có lẽ hắn chạy tới đây chỉ để muốn cảm ơn tôi vì đã cứu được mẹ hắn mà thôi.

Một lúc sau gia đình tôi nghe được tin cũng chạy tới.

Thấy hắn đứng đó ba mẹ tôi có chút ngạt nhiên nhưng không còn gọi hắn là " tiểu Nhiên " như trước nữa mà giờ đây chỉ gọi hắn như người xa lạ.

- " Cậu Tống, con gái tôi bị sao vậy? "

Ba mẹ tôi gương mặt hiện lên rõ sự lo lắng mà chạy lại hỏi hắn.

Hắn nhìn hai người nghe hai người không còn gọi hắn như trước trên mặt thoáng có chút buồn nhưng rất nhanh đã lấy lại được tinh thần mà trả lời.

- " Cháu cũng không rõ nữa "

Hắn trả lời với vẻ mặt đầy ái ngại mà nhìn về phái ba mẹ tôi.

Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.

- " Ai là người nhà của bệnh nhân Lưu Linh? "

Nghe thấy giọng nói ba mẹ tôi vội vàng chạy lại mà hỏi thăm tình hình.

- " Con gái tôi sao rồi thưa bác sĩ "

Hắn cũng vội vàng đi lại phía bác sĩ.

Người đàn ông trẻ dáng người cao dáo trên người mặc trang phục phẫu thuật lên tiếng.

Để

- " Bệnh nhân hiện tại đã không sao. Chỉ là cô ấy bị va đập mạnh khiến cho phần đầu bị tổn thương. "

- " Nhưng chú ý nghĩ ngơi và điều dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại "

Bác sĩ nói xong thì bỏ đi.

Nghe vậy ba mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay người rời đi về phòng bệnh của tôi để mặc hắn một mình ở đó.

Hơn một tiếng sau tôi được chuyển về phòng bệnh.

Lúc này anh trai tôi Lưu Hạo mới vội vàng đi tới.

Bước vào phòng bệnh thấy tôi đã tỉnh lại anh cũng yên tâm hơn phần nào.

Nhưng khi nhìn thấy Tống Nhiên đứng ở trong phòng tôi anh giận dữ mà nhìn hắn.

- " Cậu còn dám tới đây? "

Tống Nhiên ngơ người không hiểu chuyện gì xảy ra thì anh tôi nói tiếp.

- " Không phải vì vị hôn thê của cậu thì em gái tôi có thể nằm ở đây được sao "

Anh nhìn hắn đầy tức giận định vung tay lên mà đánh hắn.

- " Lưu Hạo, anh làm cái gì vậy? "

Tôi lúc này mới đầy mệt mỏi mà lên tiếng.

- " Mày còn bảo vệ nó, không phải vì nó thì mày đâu đến nỗi như này. "

Anh vẫn không kìm được cơn giận mà quát lên với tôi.

Hắn chỉ đứng đó nhìn mặt có chút đau sót.