Tống Nhiên rời đi ra đến bên ngoài cửa thì mắt hắn như trầm xuống.
Hắn dường như không còn vẻ tức giận lúc nãy nữa mà thay vào đó là gương mặt thoáng chút vui.
Tôi không thể hiểu được gương mặt đó.
Trước mặt tôi thì hắn sỉ nhục tôi lạnh nhạt tôi nhưng khi không thấy tôi hắn lại lộ ra vẻ mặt đầy vẻ vẻ ấy.
Có phải chỉ khi tôi không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa thì hắn mới vui vẻ hay không?
Có lẽ bao nhiêu năm rời xa hắn đối với hắn tôi chỉ là người lạ từng quen thôi.
Nhưng đối với tôi hắn như là nốt chu sa như bạch nguyệt quang mà trong tiểu thuyết vẫn hay nói.
Đúng như câu " Yêu một trăm chọn mười nhưng chỉ lấy một "
Tôi chắc là người may mắn trong số mười người mà hắn chọn ra được.
Sau khi đuổi được hết đám người không liên quan tôi lại tiếp tục công việc của mình.
Đến lúc về nhà thì lại gặp phải người không muốn nhìn thấy nhất.
Bà Tống mẹ Tống Nhiên.
Vẫn cái kiểu không thích tôi như vậy.
Tôi cũng chả hiểu tôi đắc tội bà ấy chỗ nào mà bà lại ghét tôi đến vậy.
Tôi cố tình như không nhìn thấy mà bỏ đi.
- " Tôi muốn nói chuyện với cô. "
Bà Tống nhìn tôi với ánh mắt đầy giận dữ giọng nói cũng chẳng mấy thân thiện mà thốt lên.
Tôi quay lại nhìn bà đầy khó chịu nhưng vấn cố kìm lại để nói ra nhưng câu tôn trọng nhất.
- " Bác còn gì muốn nói nữa sao? "
Bà quay lưng rời đi nhưng vẫn nói vọng lại.
- " Cô đi cùng tôi "
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà đi theo.
Chỉ muốn nói cho rõ mọi chuyện và muốn hỏi bà tại sao bà ấy lại có thành kiến với tôi đến vậy.
Đến một quán coffee đầy sang trọng.
Đúng là những người giàu thường rất biết hưởng thụ cuộc sống.
- " Tôi muốn cô rời khỏi đây "
Bà Tống không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề.
Tôi không còn như trước kia nữa, không còn là người không có quyền lực mặc cho người ta chỉ trỏ mình mà không biết làm sao để phản kháng nữa.
- " Tại sao? Bác nghĩ bác còn có thể uy hiếp cháu bắt cháu rời đi như trước được nữa sao? "
Tôi nhìn bà gương mặt đầy lạnh lùng không chút gợi sóng mà trả lời bà.
- " Đúng là tôi không thể uy hiếp cô được nữa. Nhưng cô cũng đâu thể ở bên cạnh con trai tôi như trước. Nó đã không còn yêu cô nữa rồi. "
Bà Tống gương nụ cười đắc thắng về phái tôi.
Nhưng tôi không chịu thua hay nhịn bà ta như trước nữa.
Tôi nhếch mép cười đầy sự chế nhạo.
- " Vậy thì có liên quan gì tới cháu. "
Tôi miệng thì nói không liên quan nhưng trái tim dường như đã rỉ máu.
- " Cháu chỉ muốn hỏi bác một điều? "
- " Tại sao trước đấy hay là cả đến bây giờ bác lại có thành kiến với cháu như thế "
Tôi với giọng có chút run run nhưng vẫn cố gắng làm như không có chuyện gì mà hỏi bà.
Bà Tống nhìn tôi rồi cau mày giọng nói như có chút uy áp.
- " Bởi vì cô mà đứa con trai tôi đứt ruột đẻ ra muốn được ở bên cạnh người không ra gì như cô mà đòi vứt bỏ lại ba mẹ nó mà đi theo cô. "
- " Cái loại con gái mất nết đã chọn ở bên cạnh cin trai tôi nhưng vẫn qua lại với người đàn ông khác. "
Tôi ngây người từng lời từng chữ bà vừa nói như đang vu khống tôi vậy.
- " Con qua lại với đàn ông bao giờ. Có phải bác nhầm lẫn không? "
Bà Tống đầy tức giận mà gắt lên.
- " Cô còn dám cãi. Khi con trai tôi bận rộn thành lập công ty cùng cô vậy mà cô lại dám cũng người đàn ông khác đi đến khác sạn. "
- " Hai người còn khoác vai bá cổ nhau cười cười nói nói "
Mặt tôi như đơ ra.
Đầu như đang lục lọi lại chút kí ức từ lâu.
Khi nhớ ra tôi bật cười.
- " Bác nói là lần ở khách sạn KTM hả? "
- " Cô nhớ ra rồi chứ gì? Vậy thì cô cũng hiểu vì sao tôi lại không thể ưa được con người như cô "
Bà Tống vẫn gương mặt đó nhưng lại tỏ ý cười cợt cô.
- " Người đó là anh trai cháu mà."
Tôi cười cười mà nói.
- " Lúc đó cháu mới cùng A Nhiên lập công ty nên gia đình cháu cũng muốn đến thành phố xem cháu có phải chịu cực khổ gì không. "
- " Chứ làm gì có người đàn ông nào như bác nói "
Bà Tống nghe tôi nói cũng ngây người trong giây lát. Biết là đã hiểu lần tôi mà ghét tôi nhiều năm qua mà không có lí do.
Thực ra bà Tống là người tốt chỉ là không thích những người có quá nhiều thủ đoạn âm mưu.