Cái tát của mẹ chồng tôi vang đến nỗi tất cả mọi người đều bàng hoàng và sững sờ. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ chồng mình như thế, ngay cả trước kia khi bà không ưa tôi bà cũng chưa từng cư xử thế này. Nhưng tất cả những điều ấy với tôi giờ không quan trọng bằng câu nói cuối cùng bà vừa nói ra. Vy nhìn mẹ chồng tôi, sắc mặt tái nhợt như không còn giọt máu nào lắp bắp hỏi lại:
– Cô… cô nói gì vậy con không hiểu?
Mẹ chồng tôi nhếch môi, lạnh tanh nhìn chị ta rít lên:
– Đến giờ này mày vẫn còn muốn tiếp tục đóng kịch? Mày đóng cho ai xem?
Nói rồi mẹ chồng tôi định tát Vy thêm cái nữa nhưng bà Hà đã lao vào can rồi quát:
– Bạn làm cái gì đấy? Sao bạn lại đánh con gái tôi? Bạn điên rồi hả? Còn nói nhăng nói cuội cái gì thế?
Thế nhưng mẹ chồng tôi vẫn chẳng hề nao núng, hất tay bà ta ra rồi đáp lại:
– Bạn không dạy được con bạn thì tôi sẽ dạy lại giúp bạn. Chứ tôi nói cho bạn biết loại người như con bạn để nó ra xã hội không phải đánh thôi đâu, con bạn kiểu gì cũng bị người ta đập cho không ngóc nổi đầu dậy.
– Bạn vừa vừa phải phải thôi, tôi chẳng hiểu tự dưng bạn bị làm sao nữa. Cái gì mà giết cháu nội bạn, cái gì mà đóng kịch, bạn nói rõ cho tôi nghe xem nào.
– Bạn không hiểu thì dỏng tai lên mà nghe cho hiểu. Con gái bạn hại con dâu tôi sẩy thai, khiến cháu nội tôi chưa kịp chào đời đã chết oan uổng trong bụng mẹ nó, còn khiến con dâu tôi băng huyết suýt chút nữa không cứu được, chưa hết nó còn đổ oan cho con dâu tôi tự phá thai, thế đã đáng bị ăn đánh chưa?
Bà Hà nhìn Vy, cả người chị ta run lên, thế nhưng bà Hà dường như không nhận ra vẫn nhìn mẹ chồng tôi gắt lên:
– Bạn đừng có ngậm máu phun người, bạn đừng tưởng nhà bạn trên cơ rồi bạn muốn nói gì thì nói. Trước nay tôi vẫn luôn nghĩ bạn thông thái hiểu biết, giờ cũng không biết bạn nghe ai rồi nói con gái tôi thế này thế kia nhưng tôi không cho phép bạn xúc phạm nó như vậy.
Vy nhìn mẹ chồng tôi lại liếc nhìn tôi, trong giây lát như cố gắng lấy lại bình tĩnh nắm lấy tay mẹ chồng tôi khẽ bảo:
– Cô, có phải có hiểu nhầm gì ở đây không ạ? Có phải có người nói gì con khiến cô hiểu sai cho con không?
Thế nhưng mẹ chồng tôi đã gạt tay Vy ra nhếch môi lên tạo thành một điệu cười khinh miệt đáp lại:
– Ai cô cháu gì với cái loại mày? Gia đình tao cũng có phúc lắm mới không rước cái loại quỷ dạ xoa như mày về nhà.
– Này nhé! Tôi nhịn bạn vậy là đủ rồi, từ nãy tới giờ bạn cứ mở mồm ra là sỉ nhục con gái tôi. Giờ hợp tác hay không hợp tác tôi cũng không cần, nhưng bạn đáng tuổi chú mà bạn sỉ nhục con gái tôi vậy tôi không thể chấp nhận nổi. Còn tôi nói thật con Vy thế nào gia đình tôi rõ nhất, trước nay bạn tiếp xúc với nó cũng rất quý nó. Nay không biết vì lý do gì bạn đổ cho nó chậu nước bẩn lên người như vậy. Nhưng bạn nói gì thì phải biết nghĩ, không phải bốc đồng lên rồi mai sau hối lại không kịp! Nói gì cũng phải có bằng chứng chứ không phải nay nghe người này, mai nghe người kia rồi vu oan cho người khác thế đâu.
– Cuộc đời tôi chắc chắn có rất nhiều cái hối hận, nhưng riêng những lời nói trong hôm nay sẽ không bao giờ tôi hối hận. Trong mắt bạn thì con gái bạn rất tuyệt vời, nhưng những gì nó làm có khi khiến cả bạn và chồng bạn phải rùng rợn đấy. Bạn cứ bình tĩnh ngồi xuống ghế đi không phải vội.
– Thôi khỏi đi, tôi không muốn ở đây nghe bạn xúc phạm con gái tôi thêm phút giây nào nữa.
– Chẳng phải bạn đòi bằng chứng sao? Chẳng phải bạn bảo tôi vu oan cho con bạn sao? Chưa gì đã vội thế? Ngồi xuống tôi mời bạn cốc nước, cùng ngồi nhâm nhi xem mấy đoạn video này rồi hãy về chứ?
Khi mẹ chồng tôi nói đến đây tôi bất giác nhìn Vy. Từ ban nãy có bà Hà đứng ra chị ta vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng giờ mặt cắt không còn giọt máu nào. Chị ta nhìn mẹ chồng tôi ngắc ngứ:
– Cô… cô… cô nói… nói gì vậy?
Thế nhưng không kịp nói hết câu mẹ chồng tôi đã đẩy bà Hà sang bên cạnh, túm lấy tóc chị ta ấn thẳng xuống ghế rồi rít lên:
– Tốt nhất giờ phút này mày đừng mở mồm ra nói bất cứ câu nào nữa con khốn nạn độc ác ạ. Ngậm mồm và ngồi yên đó cho tao!
Bà Hà thấy Vy bị túm đi như vậy định lao vào nhưng mẹ chồng tôi đã kéo cả bà ta ngồi xuống cạnh Vy rồi quay sang Khánh bảo:
– Bật lên đi!
Tôi cũng nhìn Khánh, nhìn mẹ chồng, nhìn cả bố chồng. Tất cả mọi người ai ai cũng một thái độ bình thản không có gì là bất ngờ chỉ có tôi là kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác. Mọi chuyện quả thật ngoài sự dự liệu của tôi. Khi Khánh đang đi về phía màn hình, mẹ chồng tôi lại nhìn hai mẹ con Vy và cả ông Sơn sau đó móc trong túi ra một túi zip nhỏ, bên trong có một chiếc ghim cài áo nạm kim cương rồi bảo:
– Trước khi xem thì bạn xem giúp tôi, ghim cài áo này có phải của con bạn không? Chiếc ghim cài áo này bị rơi trong một tiệm thuốc đông y, mà thật tình cờ người làm rơi lại mua loại thuốc đông y phá thai cực mạnh.
Vy nhìn chiếc ghim cài áo trên tay mẹ chồng tôi thì gần như chết đứng, còn bà Hà thì hoang mang nhìn Vy, lại nhìn chiếc ghim cài áo ánh mắt lộ rõ sự sửng sốt. Cùng lúc này trên màn hình ti vi Khánh cũng kết nối được với máy tính. Vy nhìn bà Hà giọng hổn hển như thể sắp rơi xuống mười tám tầng địa ngục:
– Bố mẹ… giờ cũng muộn rồi… về thôi ạ.
Thế nhưng mẹ chồng tôi nào dễ dàng để chị ta đi như vậy, bà nhìn Vy cười nhạt:
– Lúc hại người ta thì thong dong, bình tĩnh thế giờ lại gấp gáp làm gì? Cứ ngồi yên đấy!
Trên màn hình bắt đầu xuất hiện đoạn video chị ta đi vào một hiệu thuốc đông y, mẹ chồng tôi vừa đứng ấn điều khiển vừa nói:
– Ngày 26/10 con dâu tôi sẩy thai, tình cờ sao trước đó hai ngày con gái bạn lại đến một hiệu thuốc xa xôi mua một gói thuốc phá thai không rõ nguồn gốc, chỉ biết là dạng phá thai cực mạnh. Loại thuốc này nếu ngâm vào đồ ăn thức uống mà ăn phải cũng gây co thắt tử cung, tống thai nhi ra ngoài. Mỗi gói nhỏ thế này đều có công dụng vô cùng lớn nhưng con bạn mua tận mười gói.
Khi mẹ chồng tôi nói đến đây Vy liền đứng dậy, hai tay đan vào nhau, cố giữ bình tĩnh cười gượng gạo nói:
– Cô, không thể chỉ vì con đi mua thuốc phá thai mà cô bảo con hại con gái cô được. Bạn con nó có thai ngoài ý muốn nhưng không dám đi bệnh viện nên mới nhờ con đi mua ít thuốc phá thai cho nó.
– Bạn mày toàn đứa nhà giàu, chẳng may có thai ngoài ý muốn tìm một viện tư mà bỏ chứ chẳng lẽ ngu đến mức uống mấy cái loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này để gây nguy hiểm cho bản thân à? Huống hồ còn chạy ra tận ngoại ô Hà Nội mua thuốc, rảnh quá nhỉ?
– Vì nhà nó giàu nên không muốn ai phát hiện ra…
– Vậy sao không vào hiệu thuốc lớn mua thuốc tây mà phải mua thuốc đông y?
Lúc này chị ta bắt đầu lúng túng nhưng rồi sau cùng vẫn đáp:
– Vì… vì nó bảo thuốc đông y ít tác dụng phụ hơn… nên nên con tìm mua cho nó.
– Mày cũng giỏi thật, chuyện đến mức này vẫn có thể cãi được. Nhưng đây mới là bắt đầu thôi, còn nhiều điều phía sau lắm đây này. Hai ngày tiếp theo trước khi con dâu tôi sẩy thai con gái bạn đều đưa đón cái Hương – giúp việc nhà tôi đi mua thức ăn với lý do tiện đường. Tất nhiên trước đó con gái bạn đến nhà tôi chơi, tình cờ nghe tôi và cái Hương nói chuyện nên biết con dâu tôi rất thích ăn hạt sen tươi, chỉ là giờ mùa đông nên tìm rất khó, kể cả hạt sen đông lạnh cũng không biết chỗ nào bán. Ấy thế mà sáng ngày con dâu tôi xảy ra chuyện con gái bạn lại vô tình nói với cái Hương biết chỗ bán sen tươi đông lạnh, còn nhiệt tình dẫn cái Hương đi. Chỉ tiếc ở đó còn duy nhất nửa cân hạt sen đông lạnh thôi, sau khi mua hạt sen và gà xong cái Hương còn phải đi mua rất nhiều đồ. Vì vậy con gái bạn có nói cứ để hạt sen và gà trên xe chứ xách đi xách lại mất công. Và rồi, trong quá trình ấy tôi đảm bảo con gái bạn đã tráo đổi số hạt sen cái Hương mua bằng số hạt sen đã bị ngâm thuốc phá thai rồi đông lạnh lại…
Vy thấy vậy liền gân cổ đáp lại:
– Con không hề tráo đổi hạt sen, con không làm như vậy.
– Tao thật sự kinh tởm loại người như mày, với tất cả những bằng chứng như vậy mày vẫn không thừa nhận tội ác của mình. Chính bà bán sen đã xác nhận trước đó một ngày mày đã thu mua toàn bộ hạt sen đông lạnh của bà ta, chỉ để lại duy nhất một gói nửa cân. Nếu đã mua sao không mua hết? Sao còn chừa lại nửa cân, chẳng phải để hôm sau dễ bề thực hiện tội ác của mình sao. Thằng Quân cũng xác nhận Vân sẩy thai là bởi ăn hoặc uống phải một loại thuốc gây co bóp tử cung, mà nó chỉ ăn duy nhất bánh canh gà hầm hạt sen, ngoài ra không còn ăn gì cả.
– Cô… để con giải thích!
– Đừng giải thích bất cứ điều gì. Mời vợ chồng bạn tiếp tục xem con gái bạn còn làm những gì.
Nói rồi trên màn hình lại xuất hiện đoạn trích xuất camera từ một hiệu thuốc Tây. Camera cực kỳ rõ nét, từ phía bên ngoài Vy bước vào mua hai vỉ thuốc, mẹ chồng tôi liền dừng lại phóng to màn hình. Tên thuốc hiện lên: Mifepristone và Misoprostol, mẹ chồng tôi nhìn bà Hà vẫn chưa hết bàng hoàng sửng sốt nói tiếp:
– Hại con dâu tôi phá thai đã là gì, con gái bạn còn mua hai loại thuốc tây y phá thai hòng đổ vạ cho con dâu tự phá thai.
Vy nhìn lên màn hình, khoé môi định mấp máy điều gì đó thì lại một đoạn trích xuất camera nữa đến. Đó là hình ảnh chị ta đi vào phòng bệnh của tôi, lén lút đút hai vỉ thuốc đã bóc dở vào túi của tôi. Không còn là lời nói hay suy đoán, tất cả đều được ghi lại bằng hình ảnh rõ ràng, đây chính là bắt tận tay day tận trán. Hai tay chị ta buông thõng, thân hình không nhúc nhích như chết đứng giữa căn phòng. Đoạn hội thoại của tôi và chị ta cũng được phát lên nhưng chỉ cắt đoạn chị ta nói con tôi chết là nghiệp của tôi. Tôi nhìn Vy, rùng mình sợ hãi, dù đã đoán trước tội ác chị ta gây ra không ngờ lại kinh hoàng đến mức này. Mẹ chồng tôi lại nói tiếp:
– Ngoài ra, con bạn vì ghét con dâu tôi mà còn hại bạn thân của con dâu tôi bị tai nạn. Chuyện này chắc giờ tôi cũng không cần show thêm ra làm gì nữa rồi nhỉ? Bạn muốn tìm hiểu cứ hỏi con Thuỳ, bạn của con gái bạn, nó cũng khai hết ra rồi. Còn nếu gia đình bạn vẫn muốn một bằng chứng xác thực hơn nữa có lẽ tôi phải nhờ con trai tôi vào cuộc sâu hơn mới được.
Vy nhìn mẹ chồng tôi, thất kinh như bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Có lẽ chị ta không thể tin được có ngày hôm nay, không thể tin được tội ác của chị ta lại bị vạch trần rõ ràng đến thế. Khi chị ta còn chưa thể nói nổi ra câu gì ông Sơn cũng đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó ông lao thẳng về phía Vy vung tay vả chị ta một cái. Cái vả rất mạnh, còn mạnh gấp năm bảy lần cái vả của mẹ chồng tôi, đến mức khoé miệng chị ta cũng rỉ máu ra. Chị ta nhìn ông Hà lắp bắp:
– Bố…
Còn bà Hà thì vội vã chạy đến ôm lấy chị ta gằn lên:
– Ông làm gì đấy?
Ông Sơn nãy giờ vẫn chưa nói tiếng nào, nay gương mặt vừa méo mó, vừa đầy giận dữ nhìn bà Hà và Vy quát lên:
– Đến giờ bà vẫn không chịu tỉnh ngộ à? Bà xem việc tốt của nó làm ra, bà không thấy xấu hổ và nhục nhã sao? Nó giết con người ta, giết cái bào thai còn đỏ hỏn, nó làm ra bao chuyện tày trời thế này bà còn sợ nó đau?
Bà Hà ôm lấy ngực, cuối cùng khóc nấc lên. Ông Sơn không chịu nổi, lôi Vy ra, vung tay vả thêm cái nữa, vừa vả vừa nói:
– Tất cả cũng là do bà chiều hư nó, từ nhỏ tới lớn thích gì, muốn gì bà đều chiều theo. Giờ bà đã thấy hậu quả chưa?
– Bố ơi, bố nghe con nói.
– Mày câm mồm lại cho tao! Giờ này mày còn muốn nguỵ biện cái gì?
Nói rồi ông Sơn quay sang bố mẹ chồng tôi, gương mặt méo xệch, xấu hổ xen lẫn cả một nỗi đau của người cha cúi đầu xuống:
– Xin lỗi hai người, là do tôi không biết dạy con để nó làm ra những chuyện này…
Bà Hà vẫn đứng cạnh Vy khóc, còn chị ta thì không thể mở mồm nói ra câu nào chỉ trân trân nhìn bố mình phải xin lỗi thay mình. Khi ông Sơn định nói thêm gì đó nữa bà Hà đã vội lao đến, trong giây lát chợt quỳ chân xuống chân mẹ chồng tôi trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Ngay khoảnh khắc ấy tôi thấy mặt Vy gần như là suy sụp không thể nào chịu nổi. Tất cả mọi hình phạt không thể nhục nhã bằng việc mẹ chị ta quỳ xuống ở đây, trước mặt người chị ta yêu thương, trước mặt cả tôi. Gương mặt chị ta như thể đang đứng trong một cơn mưa tuyết giá lạnh, trắng bệch như quỷ. Vừa quỳ xuống bà vừa nói:
– Tôi xin lỗi gia đình bạn, tôi xin lỗi… là do tôi dạy dỗ nó không tốt… xin lỗi bạn. Con dại cái mang, tôi biết quỳ xuống trăm lần cũng không rửa sạch tội cho nó chỉ xin bạn nể tình tha cho nó một con đường…
– Đừng xin lỗi tôi, muốn xin lỗi thì bạn xin lỗi con dâu tôi đi.
Nghe mẹ chồng tôi nói đến đây tôi cũng hơi sững lại, xen lẫn trong đó là sự xúc động với tình cảm mà bà dành cho tôi, bà Hà thì nhìn tôi, trong giây lát cũng lê chân về phía tôi, có lẽ nhục nhã đến tận cùng, đầu cúi gằm, hơi thở nặng nhọc khó khăn quỳ xuống nói:
– Vân! Cô xin lỗi… cô thay mặt con gái xin lỗi cháu…
Mặc dù tôi rất hận Vy vì đã giết con tôi, khiến tôi mất đi đứa con còn khiến tôi bị nghi oan, cũng biết việc mẹ chị ta quỳ ở đây là sự kinh hoàng nhất với Vy nhưng thấy một người đáng tuổi mẹ mình quỳ dưới chân mình tôi cũng thấy có chút gì đó không đành lòng. Tôi vốn định bảo bà Hà đứng lên đi Vy cũng lao đến, hai mắt chị ta long sòng sọc nhìn tôi rồi gào lên:
– Mẹ, mẹ đứng lên đi, sao phải quỳ chân ở đây? Mẹ đứng lên đi, con không làm gì sai cả, nó xứng đáng bị như vậy, nó cướp người yêu của con, nó xứng đáng bị như thế.
Ông Sơn không thể nào nghe nổi vung tay đánh chị ta thêm cái nữa quát ầm lên, máu rỉ ra càng lúc càng nhiều nhưng chị ta dường như đã chẳng còn bận tâm đứng dậy nhìn mẹ chồng tôi rồi cười hềnh hệch:
– Hoá ra cô mượn xe của con là để xem camera hành trình. Vậy mà ban đầu cô nói với con cô thương con. Cô biết rõ con Vân cướp đi anh Khánh, cô biết rõ con phải chịu tổn thương ra sao mà cuối cùng cô lại đứng về phe của nó.
– Tao thương mày nhưng không có nghĩa dung túng cho mày đi hại người.
– Hại người? Chỉ là một cái thai thôi, nó sẩy thai không phải càng tốt sao? Nó sẩy thai không phải càng không có gì ràng buộc cuộc hôn nhân này, như vậy con cũng có thể dễ dàng đến với anh Khánh hơn sao?
– Mày đúng là con bệnh hoạn! Sao mày lại có những suy nghĩ kinh tởm như vậy hả Vy?
– Cô nói con kinh tởm sao cô không nghĩ con dâu cô còn kinh tởm gấp trăm lần? Nó cướp hết của con…
Nhưng chưa kịp nói hết câu ông Sơn đã lại vung tay vả lên mặt chị ta. Máu mồm chị ta đột nhiên tuôn ra, cái vả đau đớn và khốn khổ. Không cần bố mẹ chồng tôi hay Khánh ra tay, để bố mẹ chị ta tự dạy con ở đây mới thật cao tay làm sao. Ông Sơn chẳng kiêng nể gì nữa túm tóc đánh chị ta đến mức đầu óc choáng váng rồi lôi xềnh xệch chị ta ra ngoài, còn bà Hà loạng choạng đứng dậy, chỉ mấp máy nói được mấy câu xin lỗi. Mẹ chồng tôi nhìn bà Hà giọng lạnh tanh:
– Vì bạn là bạn tôi nên chuyện này tôi sẽ không làm to ra, nhưng tôi hi vọng từ nay về sau con gái bạn sẽ không xuất hiện hay dính dáng gì đến nhà tôi thêm nữa. Chắc chắn nếu còn lần sau tôi sẽ không bao giờ để yên cho nó. Khánh, Vân, tiễn khách giúp bố mẹ.
Bà Hà nhìn mẹ chồng tôi nước mắt lưng tròng, cứ đứng yên đó xin lỗi. Bố mẹ chồng tôi cũng đi vào phòng đóng sập cửa lại. Phía bên ngoài Vy dường như vẫn không muốn chấp nhận sự thật này. Khi tôi và Khánh ra mở cổng chị ta cũng gào lên:
– Cả nhà anh bị nó bỏ bùa mê thuốc lú rồi sao? Vì sao lại tin lời nó? Vì sao lại bênh nó? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi mới là người bị nó cướp đi mọi thứ.
Khánh lúc này dường như không chịu nổi nữa, anh nhìn Vy giọng đầy căm phẫn:
– Cô bị điên rồi à? Đi ra khỏi đây cho tôi, loại người lòng dạ độc ác như cô đừng đứng đây thêm giây phút nào nữa.
– Anh nói cái gì? Anh nói tôi độc ác? Độc ác có bằng vợ anh không? Vì sao tôi độc ác? Không phải vì đang yên đang lành, không phải tôi và anh đang yêu nhau bỗng dưng anh vội cưới nó, không phải vì nó cướp anh từ tay tôi sao?
– Cướp? Tôi không phải là đồ vật mà thích thì cướp, dùng từ cho đúng vào.
– Khánh! Anh cũng điên rồi, anh mới là điên, vì nó là bản sao của tôi mà anh phải lấy nó, có đáng không?
Vừa nói đến đây Khánh đã thô lỗ ngắt lời:
– Bản sao? Sao cô không nghĩ cô mới là bản sao của cô ấy! Vả lại tôi chưa từng yêu cô, cô đừng đánh tráo khái niệm. Cút!
– Anh nói cái gì? Anh nói cái gì hả?
– Tôi nói tôi chưa từng yêu cô! Cút!
Lần này chị ta như điên dại, câu nói ấy mới là câu nói đả kích tinh thần khủng khiếp nhất từ nãy tới giờ. Tất cả mọi thứ đều không kinh khủng bằng mấy lời nói ấy. Chị ta như con thú hoang điên dại, đầu óc rối bù, gương mặt rỉ máu bị đả kích như vậy thì giãy giụa gào thét:
– Anh nói dối! Anh nói dối!
Ông Sơn thấy chị ta như vậy liền lôi vào xe rồi khẽ nói với tôi và Khánh:
– Xin lỗi hai cháu, bác sẽ về dạy dỗ lại nó, cũng không để nó làm phiền các cháu thêm nữa. Xin lỗi… thành thật xin lỗi hai cháu.
Khi cả nhà chị ta đi khuất tôi cũng mới thở hắt ra một hơi. Chuyện hôm nay thật sự quá bất ngờ, đến tận giờ phút này vẫn không dám tin. Tôi nhìn Khánh, tất cả mọi người đều thông suốt chỉ mình tôi không hay biết gì. Suốt nửa tháng nay kể từ lúc tôi bị sẩy thai không lúc nào tôi trong trạng thái thảnh thơi. Đầu óc liên tục nghĩ đến đứa con đã mất, còn ngỡ rằng chỉ có bản thân đau khổ, liên tục suy nghĩ xem ai hại con mình thì lòng mới nhẹ đi. Không ngờ mẹ chồng tôi và Khánh cũng giống như tôi, chưa từng ngừng nghĩ về đứa bé đã mất ấy. Tự dưng tôi lại thấy nghèn nghẹn trong lòng khi nghĩ mẹ chồng tôi vô lý, Khánh thì vô tâm. Rõ ràng tôi cũng thấy lạ khi mẹ chồng tôi bỗng dưng nghe lời Vy đổ oan cho tôi mà lại không nghĩ ra bà chỉ cố nhẫn nhịn để chờ ngày hôm nay. Tôi và Khánh đứng ngoài hồ cá Koi rất lâu, anh kể cho tôi biết hoá ra ngay từ hôm tôi xảy ra chuyện cả Khánh và mẹ chồng tôi đều đã biết tôi bị Vy hại. Dù chị ta dặn chị Hương đừng nói ra chuyện chị ta đưa đón chị Hương đi chợ nhưng vì tôi bị như vậy, chị Hương không thể không nói. Bao nhiêu ngày hôm nay chị Hương không ăn, không uống gì, từ nhỏ đã theo mẹ chồng tôi lên đây, trong nhà tuyệt đối trung thành nay xảy ra chuyện chị gần như suy sụp, lúc nào cũng thấy có lỗi với tôi. Mẹ chồng tôi cũng không cam tâm như vậy, còn Khánh ngay hôm ấy anh đã cho người theo dõi Vy, còn lắp máy ghi hình trong phòng bệnh của tôi vì sợ lúc anh đi ra ngoài chị ta sẽ giở trò. Việc mẹ chồng tôi nghe lời Vy nghi oan cho tôi cũng chỉ để lấy lòng tin, mượn xe của chị ta, xem camera hành trình để tìm ra bằng chứng chị ta hại tôi.
Mặc dù từ nãy tôi đã đoán ra được rồi nhưng nghe Khánh nói tôi mới thấy mẹ chồng mình siêu thật. Làm cả tuần nay tôi đứng ngồi không yên giờ lật bài ngửa đúng là ngỡ ngàng. Vốn định vào nhà nói với bà lời cảm ơn nhưng lúc tôi và Khánh vào thì bố chồng tôi bảo từ hôm tôi bị sẩy thai đến giờ mẹ chồng tôi không ngủ được, đến hôm nay mệt quá nên bà đi ngủ rồi. Bố chồng tôi còn đưa cho tôi ít thuốc bổ bảo mẹ chồng tôi dặn đưa cho tôi uống, bao giờ bà dậy thì nói chuyện sau cũng được.
Tôi cầm lấy đống thuốc bổ mũi chợt cay xè. Tự dưng tôi thấy tính cách mẹ chồng tôi và Khánh rất giống nhau, ít nói, mà nói ra thì lời nói cũng cục súc, khó nghe chứ không dịu dàng, thảo mai nhưng lại rất tốt bụng, quan tâm người khác.
Lên đến phòng thấy trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy hộp sữa bầu cũng đã được Khánh cất đi, bộ chăn ga gối cũng được thay mới thơm tho vô cùng. Không hiểu sao bất giác tôi thấy trong lòng dấy lên một cảm giác thân thuộc. Cả một tuần ở nhà bố mẹ, giờ về đây tôi mới thấy đây giống nhà mình hơn. Mặc dù nghĩ đến tương lai tôi không dám nghĩ xa hơn, nhưng thâm tâm cũng mong rằng giờ cố gắng được gì thì cứ cố. Nghĩ lại mấy lời lúc nãy Khánh nói với Vy tôi cũng rất muốn hỏi anh vì sao anh lại bảo anh không yêu chị ta? Là bởi vì anh không chấp nhận nổi khi chị ta hại chết con của chúng tôi hay quả thực trước đến nay anh và Vy không đậm sâu như tôi nghĩ. Nhưng rồi tôi khẽ gạt đi, những điều ấy đến giờ cũng không quan trọng nữa, anh bảo anh không quan tâm đến quá khứ của tôi vậy thì dù quá khứ anh và Vy có chuyện gì tôi cũng không muốn mình bận tâm quá nhiều. Tôi và Khánh tắm xong thì đi vào giường, lúc đang ngồi thì Khánh đột ngột hỏi tôi:
– Còn tiền tiêu nữa không? Tôi thấy quần áo đi làm của em cũng cũ rồi, mai mua một ít đồ mới mà mặc.
Thấy Khánh hỏi như vậy tôi liền đáp lại:
– Không cần đâu, quần áo của tôi vẫn đẹp mà, mua nhiều phí cả ra ý.
– Chẳng lẽ hôm nào cũng sơ mi quần bò đi làm, mai chiều tôi đưa đi mua ít đồ công sở.
– Không cần đâu mà…
– Sao không cần? Hay hết tiền rồi?
Thấy Khánh nói trúng tim đen tôi bắt đầu ấp úng, cứ tưởng anh bắt đầu trách móc nói tôi tiêu hoang ai ngờ lại lấy trong ngăn kéo tủ ra một ít tiền đưa cho tôi rồi bảo:
– Cầm tạm tiêu, mai tôi đưa đi mua quần áo sau.
– Anh lấy tiền đâu ra thế?
– Hỏi làm gì? Không tham nhũng của dân đâu mà phải lo. Tiền tôi đánh văn bản với tỉa cây cảnh cho bố nên bố trả công thôi.
Tôi nghe xong bật cười, con trai chủ tịch giả nghèo và cái kết đây sao, tôi nhìn Khánh hỏi tiếp:
– Mà anh không hỏi tôi sao mà tiêu hết tiền nhanh thế à?
– Cần gì hỏi, ai chẳng biết em lấy tiền đó thuê người theo dõi Vy!
– Ủa sao biết?
Khánh hừ một tiếng rồi nằm xuống lầm bầm:
– Ngốc vừa!
Đùa! Không hiểu Khánh là ma xó hay gì mà chuyện gì tôi làm anh cũng biết mới tài. Tôi xoay người sát vào Khánh, lúc ở bệnh viện đêm nào Khánh cũng ôm tôi đi ngủ nên giờ tôi cũng quen dần nên bảo:
– Ôm tôi đi ngủ được không?
Thật ra tôi cũng mè nheo chút thôi, suốt nửa tháng trời mệt mỏi, giờ được minh oan lại cũng biết rõ ai hại con mình nên tự dưng muốn được nằm ngủ một giấc bình yên. Khánh không từ chối, anh kéo sát tôi vào lòng, vì tôi mới sẩy thai có nửa tháng nên đêm ấy tôi và Khánh cũng không làm gì cả chỉ nằm lặng lẽ bên nhau như vậy ngủ đến khi trời sáng. Suốt hơn nửa tháng nay… cuối cùng tôi cũng có giấc ngủ bình an mà trọn vẹn nhất.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại vốn đang định xuống dưới ăn sáng rồi đi làm nhưng mới xuống đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới nhà ầm ầm cả lên liền vội vã lao xuống. Khi xuống mới biết mẹ chồng tôi bị ngất lúc đi vệ sinh. Anh Quân đã gọi xe cứu thương rồi đang sơ cứu tạm thời cho mẹ. Xe cứu thương đến cả nhà liền theo xe vào bệnh viện, mẹ chồng tôi được đưa vào phòng cấp cứu, Dung nghe tin cũng vội chạy đến bệnh viện. Năm người chúng tôi đứng bên ngoài chờ đợi, cảm giác lo lắng vô cùng.
Rất lâu sau phòng cấp cứu mới mở ra, bố chồng tôi chạy đến trước, bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa nói:
– Bà nhà có tiền sử bị thiếu máu, chắc có lẽ thời gian này suy nghĩ lao lực nhiều nữa nên tình trạng thiếu máu càng thêm trầm trọng nay lại bị thêm xuất huyết dạ dày. Chúng tôi đã tiến hành cầm máu nhưng vẫn cần phải truyền thêm máu. Bà nhà nhóm máu O mà nhóm máu O ở viện lại đang hết nên người nhà ai có nhóm máu O truyền được là tốt nhất.
– Nhóm máu O?
Bố chồng tôi quay lại nhìn chúng tôi, lúc này tôi mới biết cả Quân, Khánh đều có nhóm máu A giống bố chồng, cả nhà chỉ có mình mẹ tôi mang nhóm máu O, tôi cũng mang nhóm máu AB nên dù muốn cho cũng không thể. Cũng may trong số năm người chúng tôi còn có Dung cùng nhóm máu với mẹ chồng tôi nên cô ấy theo y tá đi truyền máu cho bà.
Gần ba tiếng từ lúc đưa vào viện sau đó là cấp cứu rồi truyền máu cuối cùng mẹ chồng tôi cũng mới qua cơn nguy kịch. Bác sĩ nói tình trạng của bà không phải là quá nghiêm trọng nhưng nếu không giữ gìn, lao lực quá độ hoặc căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Vì mẹ chồng tôi bị như vậy nên hôm ấy tôi xin nghỉ làm. Trong lòng tôi cũng cảm thấy rất áy náy, cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng đều do mình. Nhất là khi bà tỉnh dậy chẳng trách tôi nửa lời còn bảo tôi cứ đi làm để chị Hương trông bà khiến tôi càng thêm day dứt. Tôi với Dung ở lại cùng mẹ chồng tôi, tuy rằng anh Quân nói Dung mới truyền máu xong về nghỉ ngơi nhưng cô ấy không chịu, mà phòng thì không nên ở lại đông quá anh Quân, Khánh và bố chồng tôi đành đi làm để chúng tôi chăm bà.
Buổi chiều tôi về nấu cháo cho mẹ chồng tôi cũng tiện lấy cơm qua cho tôi và Dung. Tối nay bố chồng tôi vào muộn nên tôi và Dung sẽ ăn cơm ở viện luôn. Lấy cơm xong, bắt taxi vào đến viện trời cũng bắt đầu xế chiều.
Khi lên đến hành lang bệnh viện Khánh gọi cho tôi, anh còn vài bộ hồ sơ chưa xong nên về muộn một chút. Vì mải nghe điện thoại của Khánh nên tôi không để ý, khi đến hành lang tầng tôi bất chợt va vào một người đàn ông trung tuổi. Mặc dù cạp lồng cháo và mấy suất cơm của tôi không sao nhưng giỏ hoa quả của người đàn ông ấy thì rơi lả tả hết xuống chân cầu thang. Thấy vậy tôi vội vã đặt đồ của mình xuống, vừa rối rít xin lỗi vừa nói:
– Cháu xin lỗi ạ, để cháu nhặt cho chú. Cháu xin lỗi.
Người đàn ông kia cũng cúi xuống đáp lại:
– Không sao đâu, tôi mua giỏ khác cũng được.
– Cháu xin lỗi, giỏ hoa quả này bao nhiêu cháu gửi chú mua giỏ mới ạ.
Khi tôi nói đến đây cũng ngước lên nhìn, vừa hay người đàn ông ấy cũng ngước lên. Trong giây lát tôi bỗng khựng lại khi thấy gương mặt của người đàn ông kia. Người đàn ông mà hơn năm năm rồi tôi mới gặp lại, vẫn mang dáng vẻ phong độ, thành đạt như năm nào cùng bộ vest đắt tiền đang mặc trên người. Trên đời này không phải người nào gặp tôi cũng có thể nhớ, nhưng cũng không phải ai gặp tôi cũng quên. Năm năm không phải dài đằng đẵng nhưng cũng đủ tôi quên đi một số gương mặt, nhưng gương mặt người đàn ông này tôi không quên nổi. Ông cũng nhìn tôi, khoé miệng lắp bắp gọi một chữ:
– Vân…
Tôi khẽ lùi chân lại, thấy vậy ông lại hỏi:
– Vân, có phải Vân không?
Tôi nhìn ông, cả người run lên, cố gắng bình tĩnh lắm mới nói được mấy chữ:
– Chú nhận nhầm người rồi ạ.
– Không, không nhầm đâu, Vân, là bố…
Ông còn chưa kịp nói hết câu điện thoại của tôi cũng vang lên. Tay tôi túa mồ hôi mở ra nhấn nút nghe, đầu dây bên kia là mẹ tôi, có tiếng mẹ gấp gáp, hốt hoảng và run rẩy cất lên:
– Vân ơi! Con ơi…
Nghe đến đây một linh cảm bất an chợt dấy lên, tôi vội vã hỏi lại:
– Mẹ, có chuyện gì vậy.
– Thỏ bị mất tích rồi con ơi.