Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 219




Chương 219: Cứ cảm thấy quen quen

 

Diệp Tĩnh Gia đi thẳng vào công ty Hoắc Minh Dương, trong lòng cô vẫn còn nỗi ám ảnh, những gì cô và Hoắc Minh Dương đã trải qua lại hiện lên rõ mồn một trước mắt như thước phim quay chậm.

Cô siết chặt nắm đấm, đã không còn một đường lui nào nữa rồi.

Chỉ có thể kiên trì tiếp tục.

“Xin chào, cho hỏi cô tên gì thế?” Nhân viên ở quầy lễ tân cực kì lịch sự nói với Diệp Tĩnh Gia, cô gái này cũng không phải là người bình thường, hôm nay tất cả mọi người đều phải cung kính cúi đầu.

“Tôi là Hà Vân Phi, cô có thể nói với chủ tịch Dương một tiếng.” Bây giờ cô đã là Hà Vân Phi, không phải là Diệp Tĩnh Gia, không cần phải lo lắng đến Hoắc Minh Dương, dù có bị nhận ra cũng không sao cả.

“Được, luật sư Phi chờ một lát để tôi gọi điện thoại cho sếp.” Nhân viên lễ tân ấp úng gọi điện thoại.

“Luật sư Phi, cô có thể lên lầu rồi, sếp Dương đã chờ cô trên đó rất lâu rồi” Nói xong Hà Vân Phi bèn gật đầu lên lầu, không hề quan tâm nhìn lại những người ở đây một lần nào, cũng chẳng có hứng thú gì với tất cả mọi người trong công ty.

Cô vội vàng giải quyết vụ án này xong rồi còn phải về nhà trông con.

“Thừa chủ tịch Dương, cô Hà Vân Phi đã đến rồi” Thư ký gõ cửa dẫn Hà Vân Phi bước vào.

“Là cô ư?” Vừa trông thấy cô gái xuất hiện thì Hoắc Minh Dương lập tức giật mình, đây chính là người anh gặp được trong siêu thị: ‘Không ngờ lại trùng hợp như thế” Cô thoáng sững người một lúc mới phản ứng lại, cô không phải là Diệp Tĩnh Gia nên buộc lòng phải diễn nét chưa bao giờ quen biết Hoắc Minh Dương: “Tôi cũng không ngờ, cảm ơn anh về chuyện lần trước” Cô hơi căng thẳng nhưng vẫn tin chắc là mình không hề có chút sơ hở nào.

“Cô không cần phải khách sáo như thế, có thể mời cô tới đây đã là một vinh hạnh của chúng tôi rồi” Hoắc Minh Dương bảo thư ký rót hai ly cà phê vào: “Thêm đường không?” “Một gói đường hai gói sữa.” Khẩu vị của cô vẫn không thay đổi dù đã qua nhiều năm.

Hoắc Minh Dương nghe thế lại sững người.

“Sao thế? Chủ tịch Dương?” Hà Vân Phi giật mình lo lắng không biết có phải là mình vừa mới làm sai gì không bèn vội vàng hỏi.

“Không có gì, tôi nghĩ tới một người bạn cũ thôi.” Người thích uống kiểu thế rất nhiều, phụ nữ thường uống như vậy nên anh không cần phải làm quá lên thế, nghĩ vậy mới bình tĩnh lạ.

Nghe Hoắc Minh Dương nói thế thì Hà Vân Phi lập tức đoán được phần nào: “Sao thế? Đó là ai vậy, có tiện nói cho tôi biết không?” Thấy Hoắc Minh Dương không có phản ứng gì cô mới cảm thấy mình nói thế hơi bất ngờ và thô lỗ quá, vội vàng bổ sung: “Xin lỗi anh, bệnh nghề nghiệp, không nói cũng không sao đâu.” “Không có gì đâu, tôi chỉ không muốn nhắc tới thôi, nói hay không cũng thế vì là một người bạn cũ.” Đó đó Diệp Tĩnh Gia vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình trong quá khứ.

“Cô Hà Vân Phi, không ngờ cô còn trẻ hơn cả trên hình nữa đấy” Hoắc Minh Dương bắt đầu khen ngợi, người này và người cô biết trước đó không giống nhau lắm, thời gian quả là một thứ tốt, nó có thể khiến một con người không còn là chính mình.

“Được rồi, chúng ta đừng nói những lời xa lạ với nhau như thế nữa.

Về vụ án này thì tôi có vài vấn đề cần anh hỗ trợ.” Cô không muốn có quá nhiều vướng mắc với Hoắc Minh Dương.

Đó là chuyện quá khứ rồi, không cần biết là tốt hay xấu vì nó không còn quan hệ gì với cô, chỉ cần sống tốt trong hiện tại là được rồi.” Cô chỉ muốn giải quyết vụ án này thật nhanh để kiếm chút tiền bỉm sữa cho Bảo An.

“Được, có gì thì cô cứ hỏi đi, tôi đã dành thời gian trống này lại cho cô cơ mà” Hoắc Minh Dương nhìn đồng hồ, bây giờ anh đã lôi kéo được Hà Vân Phi, chỉ cần lần này thành công đánh cắp bí mật kinh doanh thì bọn họ có thể lấy được đơn hàng quốc tế đó và chẳng còn gì phải lo nữa” Anh tính toán cực kì tỉ mỉ, Hà Vân Phi thì lại không vui vẻ như vậy.

Thấy người đàn ông này sống cũng khá, cô cũng không biết phải nói cái gì: “Tôi cần một ít chứng cứ xác thực từ miệng anh cùng với một vài giấy tờ cụ thể, khi nào anh có thể giao nó cho tôi?” Giải quyết việc chung, dùng đến công việc để đánh lạc hướng bản thân mình thì mới ngăn không để bản thân mình nghĩ lung tung.

“Chuyện là thế này, tất cả những gì cần và có thể nói với anh thì tôi đã nói cho anh biết rồi, cụ thể thế nào thì anh phải tự điều tra thôi, không ai có thể bảo đảm vụ này có thể chắc chắn trăm phần trăm, suy cho cùng cũng không có bằng chứng chính xác rằng thông tin tài liệu này được tiết lộ cho công ty đối thủ nên anh nhất định phải lấy được tiền hoặc là một ít bằng chứng nào đó, cụ thể phải dựa vào anh” Hà Vân Phi là một luật sư chứ không phải thám tử, việc thu thập chứng cứ này tốt nhất đừng nên tìm cô: “Tỏi có anh một số điện thoại, anh có thể gọi cho người đó, có lễ người nọ sẽ có cách để giúp anh tìm được bằng chứng.

Nói xong bèn ném cho Hoäc Minh Dương một tấm thẻ.

Trên đó là số điện thoại của một thám tử tư.

“Người này có đáng tin không?” “Một người bạn cũ của tôi ở nước ngoài, tôi giao rất nhiều chuyện cho anh ấy xử ký, cực kì đáng tin.’ Hà Vân Phi nhắc tới người đó lập tức sáng rỡ hai mắt “Tôi sẽ tin cô một lần” Cái gì cân nói đã nói hết rồi, Hà Vân Phi phải đi.

“Hôm nay là hai tiếng đồng hồ, một tiếng đồng hồ một trăm triệu, cứ chuyển thăng vào tài khoản của tôi là được” Nói xong cô bèn cầm túi lên chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Tô Thanh Anh đi tới.

“Vội vàng đi nhanh thế này, đã giữa trưa rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.” Nhìn người phụ nữ này khiến anh có cảm giác quen thuộc khó hiểu Có cảm giác anh không chỉ gặp được cô gái này một lần, nhất là ánh mắt của cô ấy luôn khiến anh có cảm giác nói không nên lời cảm giác.

“Minh Dương, ai thế anh?” Tô Thanh Anh đi tới nhìn người phụ nữ †rước mặt mình, cảm thấy ánh mắt đó dường như mang theo chút địch ý.

Sau khi Diệp Tĩnh Gia chết đi thì Hoặc Minh Dương không còn đối xử với cô ta như trước nữa, cứ từ chối cô †a mãi, khó khăn lãm Hoäc Minh Dương mới nhìn cô ta thêm lần nữa khiến cô ta phải tranh thủ theo dõi sát sao, sợ người khác cướp anh đi mất Thế nên chỉ cần có một sinh vật giống cái nào đó đến trước mặt Hoäc Minh Dương thì cô ta lại thấy căng thẳng, dây thần kinh siết chặt, sợ người đàn ông này thành vòng tay của kẻ khác.

Hà Vân Phi nhìn vẻ mặt kích động của cô ta bèn cười sáng lạn giơ chiếc nhân trên ngón tay lên: “Tôi đã kết hôn rồi, con cũng mấy tuổi rồi, bây giờ tôi phải đi đón ông thần nhà mình nên không rảnh cùng nhau ăn cơm” “ồ, thế à?” Tô Thanh Anh bỏng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Hà Vân Phi vân nhìn chăm chăm cô ta mãi không thôi.

Ánh mặt đó khiến Tô Thanh Anh không thể chịu nổi: Sao cô lại nhìn tôi như thế?” “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cô trông giống một người bạn của mình thôi” Cô biết dù bây giờ có nói gì cũng không thể khiến Tô Thanh Anh buông lòng tỉnh thần nhưng môi lần nhìn thấy Tô Thanh Anh cô vân hận, nếu không phải do cô ta làm chậm trê thời gian ảnh hưởng đến phâu thuật của Hà Thúy Mai thì có lẽ kết quả đã khác.

“Tôi đi về trước ” Nói xong Hà Vân Phi bèn nhấc chân bỏ đi luôn, không cho Hoäc Minh Dương một chút cơ hội giữ lại.

“Sao em cứ có cảm giác cô gái này quen quen thế nào ấy nhỉ” Tô Thanh Anh nhìn theo bóng lưng cô rời đi rồi lại thấy sợ hãi, cả người khó chịu. Hà Vân Phi này cứ giống giống Diệp Tĩnh Gia Anh mắt nhìn trắng trợn như thế khiến cô ta bất giác né đi: ‘Mình Dương, sao cô ta lại đến đây thế?”

“Công ty có rất nhiều vụ án quan trọng, có những thông tin bí mật cân sự hỗ trợ của cô ấy, khó lắm mới mời về được” Hoäc Minh Dương nói thế, tiện thể giơ tay bấm bấm, điện thoại Hà Vân Phi reo lên, hai trăm triệu nhanh chóng vào tài khoản khiến cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn khi thấy chuôi số không phía sau, dù chỉ là tiên nuôi nấng Bảo An.

Cô mang tâm trạng nặng nề rời khỏi công ty, không ngờ Tô Thanh Anh lại sống thoải mái như vậy, tại sao chứ? Trước đây người có được tất cả là Tô Thanh Anh, bây giờ cô ta cũng có hết mọi thứ? “Chị, Đại Bảo biến mất rồi” Bông nhiên có người gọi điện thoại cho cô, Hà Vân Phi giật mình hoảng hốt.

“Em nói cái gì?’ Đại Bảo chính là mạng sống của cô, cô có thể bỏ mặc mọi thứ nhưng chỉ có Đại Bảo là không được, nghĩ tới chuyện con trai mất tích khiến Diệp Tĩnh Gia sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

“Em nhanh chóng gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung đi, bây giờ chị sẽ chạy về ngay” Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại bèn nhanh chóng cử người tìm Đại Bảo rồi mãi vân không tìm thấy.

Ở thành phố này, anh chị có thế tìm một người giúp đỡ: “Vân Phi, em đừng lo lãng, chúng ta tìm Hoặc Minh Dương đi” Lữ Hoàng Trung thật sự không còn cách nào, mắt thấy trời đã tối rồi nhưng tìm mãi vân không thấy người đâu Hoặc Minh Dương có nhiều thế lực và móc nối với nhiều quan hệ khác nhau, Diệp Tĩnh Gia cũng biết điều đó nên cô đành phải gật đầu: ‘Được, thế anh mau đi tìm đi, em cũng phải tìm đây, chỉ cần tìm được Đại Bảo thì cái gì em cũng đồng ý hết.”

Thấy Diệp Tĩnh Gia thế này, Diệp Thiến Nhi cực kì áy náy. Nếu như cô ta không dân Đại Bảo đi khắp nơi thì làm sao chuyện này xảy ra được: “Tất cả đều là lôi của em! Chị, em chỉ muốn dân thăng bé tới khu trò chơi thôi, nào ngờ thăng bé chạy loạn…” “Bảo’ An cực kì hoạt bát hiếu động nhưng nó luôn là một đứa nghe lời, nó sẽ không vô duyên vô cớ làm cho lo lăng đâu, chắc chăn là xảy ra chuyện gì rồi.” Diệp Tĩnh Gia không còn tâm trạng để trách bất kì ai, con mình xảy ra chuyện, người làm mẹ như cô nóng ruột nóng gan gần chết chứ ở đó mà trách tội người khác.

“Chị đừng lo lãng quá, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì em nhất định…

“Bỏ bỏ bỏ, Đại Bảo nó thông minh như thế chắc chăn sẽ không có chuyện gì đâu” Đường Lăng Tịnh vội vàng hét lớn, Diệp Thiến Nhi này nói chuyện ăn mắm ăn muối không đâu, bây giờ cái gì cũng bô bô ngoài miệng.

“Xin lõi chị, chị đừng lo lãng, lát nữa em sẽ đưa Đại Bảo về” Chuyện đến nước này rồi cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhờ Lữ Hoàng Trung tìm đến Hoäc Minh Dương.

Diệp Tĩnh Gia lo lăng chờ kết quả, Sợ xảy ra chuyện gì không hay.

Mọi người nhìn Diệp Tĩnh Gia thế này thì biết có nói gì nữa cũng vô dụng, chắc chắn Diệp Tĩnh Gia không thể chấp nhận nổi bất kì chuyện gì xảy ra với Đại Bảo. Lữ Hoàng Trung lăc đầu, không ngờ chuyện lại thành ra thế này “Được rồi, hai người đừng tự trách mình nữa, có chuyện gì cứ giao cho tôi xử lý” Hoặc Minh Dương nhận được điện thoại từ Lữ Hoàng Trung, không ngờ lại là cuộc gọi nhờ tìm con của luật sư Phi khiến anh cảm thấy hơi tò mò.

“Cậu quen biết với luật sư Phi ư?” Hoäc Minh Dương hỏi ngược lại.

“Tạm thời cậu đừng hỏi, mau đi tìm giúp tơi thử xem, bây giờ chuyện này đang gấp lắm, nhất định phải bảo đảm thăng bé không xảy ra chuyện gì sơ xuất.’ Lữ Hoàng Trung nói với giọng cực kì sốt ruột.

Hoặc Minh Dương biết chuyện này cực kì quan trọng nên vội vàng dặn người đi tìm, không tiếc bất kì giá nào Hà Vân Phi không ăn không uống lái xe trên đường tìm mãi không ngừng, đứa bé chính là tất cả cua cô, không thế mất đi đứa bé đó được.

“Được rồi, em đừng nóng nảy sốt ruột quá thế, đó cũng không phải là cách” Anh ta vừa dứt lời thì nhận được điện thoại từ Hoắc Minh Dương.