Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 214




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 214: Suy đoán đáng sợ

 

“Không cần, buổi tối chúng ta đưa Đại Bảo đi mua siêu thị mua đồ một chút, sau đó cùng nhau trở về” Diệp Tĩnh Gia nói xong, hướng về phía Lữ Hoàng Trung gật đầu “Đồ ăn ngon từ từ ăn, hôm nay quá mệt mỏi, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút.” Dù sao bọn họ trở về nước thời gian còn dài, không cần nóng nảy trong chốc lát ăn cái gì.

Diệp Tĩnh Gia trở về trong phòng Bảo An, cùng Đại Bảo cùng nhau nghỉ ngơi.

Nhìn dáng vẻ Đại Bảo say ngủ, cảm giác thằng bé càng ngày dáng vẻ càng giống Hoắc Minh Dương.

Cô không biết suy nghĩ cái gì, cũng vội vàng ngủ.

Đến lúc thức dậy đã là buổi tối, Diệp Tĩnh Gia cảm giác khá không thoải mái, cổ họng khá đau, mở mắt ra nhìn Đại Bảo đang tròn vo mắt nhìn cô.

“Thế nào?” Nhìn ánh mắt Đại Bảo nhìn cô chằm chằm, rất lâu cũng không dời tâm mắt, Diệp Tĩnh Gia không nhịn được hỏi.

“Mẹ, mẹ có ghèn mắt kìa” Đại Bảo nói xong, Hà Vân Phi vỗ nhẹ nhẹ cái mông bé một chút.”Tại sao con lại nghịch ngợm như vậy chứ ?” Nói xong cũng thức dậy đi rửa mặt.

Đứa con trai này, rất nhiều lúc tính nết y hệt Hoắc Minh Dương.

Hôm nay coi như là phá lệ, để cho bé tự lựa chọn mua gì thì mua.

“Con muốn nuôi một con chó nhỏ.” Bé nói xong, cúi đầu xuống không chịu nhìn Diệp Tĩnh Gia.

Trước đây ở nước ngoài, thằng bé rất thích nuôi Golden, bây giờ Diệp Tĩnh Gia cũng không dám, thấy thú cưng lớn như vậy trong lòng rất sợ, nào dám mua về.’Đừng suy nghĩ, mẹ thu hồi câu nói mới vừa rồi.” Tùy tiện đi dạo một vòng, mua rau cải, còn nhớ lần cuối cùng gặp Tô Thanh Anh chính là ở siêu thị.

Cô mua đồ, vừa vặn đụng phải.

Bây giờ nhớ lại, còn cảm thấy như mới đây.

Đừng vì chuyện đã qua, mà cảm giác mất mát. Không biết trong lòng Diệp Tĩnh Gia nghĩ cái gì, nhưng anh cảm thấy, bây giờ cô cũng không vui.Không thèm nghĩ chuyện đã qua, em xem đi, siêu thị không phải cũng đổi bảng hiệu sao?” Diệp Tĩnh Gia lúc này mới phản ứng được, gật đầu, đúng vậy, mọi thứ đã khác nhiều rồi.

“Ủa, Đại Bảo đâu?” Diệp Tĩnh Gia lúc này mới phát hiện không thấy Bảo An, nhất thời bối rối.

“Không sao, chúng ta chia nhau tìm, em đến phía trước xem thử, anh đi đến quầy thông tin” Lữ Hoàng Trung vội vàng khuyên Diệp Tĩnh Gia tỉnh táo, hai người nhanh đi tìm Đại Bảo, Đại Bảo không thể xảy ra chuyện, bây giờ thằng bé là hết thảy trong lòng Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Gia chỉ đành gật đầu, sau đó nhanh đi tìm, rất sợ đứa trẻ có chuyện gì.

Cô thấy Đại Bảo đang ở quầy bánh ngọt gần đó, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liền thấy Đại Bảo đang cùng Hoắc Minh Dương nói chuyện.

Hai người vừa nói vừa cười.

Lấy hết dũng khí, dù sao cô chắc chắn bây giờ Hoắc Minh Dương không nhận ra cô, cô và cô của trước đây hoàn toàn khác nhau. ” Xin lỗi, đã quấy rầy. Bảo An, sao con đi lung tung vậy hả” “Mẹ, con. .. Chú này mời con ăn ngon” Đại Bảo vội vàng cúi đầu xuống nhận lỗi.

Nhìn dáng vẻ mẹ rất gấp gáp, khá ngượng ngùng cúi đầu, “Thật xin lỗi, mẹ, đều là con sai.” “Không sao, không sao.” Cô vội vàng ôm lấy đứa trẻ, “Cám ơn anh” Diệp Tĩnh Gia nói xong ôm Đại Bảo xoay người định đi, Hoắc Minh Dương nhìn bóng lưng Diệp Tĩnh Gia, luôn cảm giác giống như đã từng quen biết.

Chẳng qua là cô không để cho Hoắc Minh Dương nghiên cứu bóng lưng, trực tiếp đi tìm Lữ Hoàng Trung, đi rất xa, còn cảm giác sau lưng có con mắt chăm chú khóa cô.

Đại Bảo còn hướng về phía phía sau vẫy tay.

Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia ôm Đại Bảo trở về, gọi từ trong quầy thông tin.”Tại sao lại chạy loạn, không nghe lời như vậy, để cho mẹ lo lắng chết biết không?” “Con không phải cố ý, con chỉ là muốn ăn cái đó. . ” Đại Bảo nói xong mặt đầy tủi thân, Lữ Hoàng Trung nhìn cũng không đành lòng nói gì.’Được rồi, cũng chưa mắng con mà, nhìn sao lại tủi thân vậy hả” “Tôi thấy Hoắc Minh Dương cùng chị Tiết ” Diệp Tĩnh Gia nói xong, nhìn Lữ Hoàng Trung, quả nhiên anh cũng rất kinh ngạc.

Hai người mua cũng không xê xích gì nhiều, trực tiếp tính tiền, kết quả vừa ra khỏi cửa, liền phát hiện giấy tính tiền đã thanh toán.

Cô mới nhớ, mới vừa rồi Đại Bảo nói chú mời bé ăn bánh ngọt.

Siêu thị hôm nay mới khai trương, đây là siêu thị lớn nhất Giang Ninh, anh lại là ông chủ, cố ý tranh thủ thời gian đến xem, chị Tiết vừa vặn đến, hai người thuận đường đi dạo một vòng.

Không ngờ liền thấy thằng bé trai đang nhìn bánh ngọt chảy nước miếng.

Đứa nhỏ này mặc cũng không giống như là đứa trẻ nghèo, hết lần này đến lần khác hướng về phía bánh ngọt chảy nước miếng.

Trò chuyện mấy câu, bé cũng không nói cái gì, dáng vẻ sợ bị đuổi chạy, anh có linh cảm nói mời bé ăn bánh ngọt, kết quả bé lập tức mở miệng nói chuyện.

Hoắc Minh Dương cũng không biết nên cười hay là nói gì, thì ra bé ngay cả một cái bánh ngọt cũng không bằng.

“Chị Tiết, ngươi có không có cảm thấy, cô ấy rất giống một người?” Hoäc Minh Dương hỏi chị Tiết.

Chị Tiết lắc đầu, không nhìn ra giống ai, cô chưa bao giờ gặp.

Chỉ chớp mắt qua hai ngày, Diệp Tĩnh Gia đưa Đại Bảo đến trước mộ phần Hà Thúy Mai dâng hương, thăm Hà Thúy Mai.

“Hôm nay đưa con đi thăm bà ngoại” Hướng về phía Đại Bảo nói xong, liền thấy Đại Bảo mặt đầy cao hứng. ‘ Được, con cũng muốn thăm bà ngoại. Không biết bà ngoại sẽ có thích con không” Trừ dì nhỏ, bé thật giống như không có thân nhân gì khác, bây giờ vừa nghe đến gặp bà ngoại, bé rất vui Một lát sau, Lữ Hoàng Trung trở về, trong lòng lại bế theo con chó nhỏ.

“Sao anh lại bế con chó về” Diệp Tĩnh Gia nhìn dọa cho giật mình, làm sao cũng không ngờ anh lại thật sự mua chó cho Bảo An.

“Tháng bé thích, không thể nuôi Golden, nuôi con chó nhỏ cũng được, chưa trưởng thành mà.’ Lữ Hoàng Trung nhìn dáng vẻ thích mê của Bảo An, vui vẻ cười cười, tựa hồ đứa trẻ thích, anh liền thỏa mãn Nhìn dáng vẻ Lữ Hoàng Trung, Diệp Tĩnh Gia khó tránh khỏi lộ vẻ xúc động, không chỉ là đối tốt với cô, đối với Đại Bảo còn tốt như vậy.

“Ba, tên nó là gì vậy?” Đại Bảo nhìn con chó chơi trên đất, bông nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.

“Con xem đặt tên gì thì hay cho nó nào ?” Lữ Hoàng Trung cũng sẽ không đặt tên, dứt khoát để cho Đại Bảo vận dụng cá tính của mình.

“Vậy thì gọi Thịnh Bảo đi” Bé nhìn chú chó nhỏ, cũng không phải là giống cho kiêu kỳ đät giá gì, chẳng qua là một chú chó nhỏ, Lữ Hoàng Trung dân từ trong trại chó ra, mới ra đời hơn một tháng, nhìn vóc dáng cũng không quá lớn.

Tâm rửa sạch sẽ liên cho đứa bé ôm.

Hà Vân Phi cũng cúi đầu xuống sờ đầu con chó nhỏ, đối với hoàn cảnh mới chú cho khá không thích ứng.

Sờ nó, nó vội vàng rúc về phía sau, sau đó ngửi tay cô Nhìn dáng vẻ, nhóc con còn khá khiếp đảm, “Quá nhỏ, không dễ nuôi, con muốn nuôi nó thì phải có trách nhiệm một chút, cho nó ăn cơm đút nước đúng giờ, môi ngày còn phải mang nó đi vệ sinh.” Nghe thấy mẹ nói như vậy, Đại Bảo cao hứng, nói như vậy mẹ đã đồng ý.

“Quá tốt, Thịnh Bảo.” Bé cao hứng ôm lấy Thịnh Bảo.

Tựa như nhận được lê vật tốt nhất.

Nhìn dáng vẻ đứa bé, Hà Vân Phi cũng cao hứng.Hiếm có khi thấy nó vui như vậy, cám ơn anh.” Lữ Hoàng Trung thỏa mãn tất cả ảo tưởng đối với ba của Bảo An, nếu không có Lữ Hoàng Trung, không biết Đại Bảo sẽ như thế nào, cô thật cảm ơn Lữ Hoàng Trung, người đàn ông này thật sự là cô ân nhân, phúc tỉnh của cô.

Cô trước còn lo lăng Đại Bảo nhất định sẽ thiếu tình thương của cha, bây giờ nhìn lại sự lo lăng của cô là dư thừa, Lữ Hoàng Trung so với cha ruột của bé còn muốn giỏi hơn.

“Em nói gì vậy, đây là con nuôi của anh, sao anh lại không tốt với nó” Lữ Hoàng Trung không muốn cho Diệp Tĩnh Gia bất kỳ gánh nặng nào, thà nói là vì tốt cho Diệp Tĩnh Gia, không băng nói là anh đang đợi, chờ Diệp Tĩnh Gia thật sự buông xuống quá khứ.

Ngày hôm sau ba người dọn dẹp một chút, đi thăm Hà Thúy Mai.

Vừa đến nghĩa trang, liên thấy trước mặt Hà Thúy Mai đã có người dâng hương, còn để lại hoa tươi trước đây Hà Thúy Mai thích nhất Ở đây, Diệp Bách Nhiên ở trong tù, trừ cô còn có ai biết hôm nay là sinh nhật Hà Thúy Mai? Nhìn về phía Lữ Hoàng Trung, dáng vẻ anh cũng là không biết.

Diệp Tĩnh Gia bông nhiên có suy nghĩ táo bạo.

Không lẽ là người đàn ông đó sao Chẳng qua là cô không dám đem ý nghĩ trong lòng nói ra, sợ Lữ Hoàng Trung nghe thấy thương tâm.

” Được rồi, tôi cũng bất kế là ai, không sao, dù sao cũng giống nhau.” Diệp Tĩnh Gia nói xong thäp cho Hà Thúy Mai lên nén hương, bày hoa quả bánh trái cúng, dọn hoa tươi lên.

“Mẹ, hôm nay con cố ý đưa cháu bé đến thăm mẹ đây, bé rất ngoan ngoãn rất hiểu chuyện” Nói xong liền kéo Đại Bảo “Chào bà ngoại đi con” “Con chào bà ngoại. dáng vẻ bé nghiêm trang, tựa hồ là lần đầu tiên gặp bà ngoại, khá xấu hổ.

“Còn định tảo mộ cho mẹ, kết quả nhìn xem, mẹ lại làm âm thâm lặng lẽ như vậy, nhìn là biết có người quét dọn qua, đứa con gái này, thật đúng là có lõi với mẹ” Diệp Tĩnh Gia nói xong cúi đầu, trong lòng khá xấu hổ Cô làm con gái đúng là thiếu trách nhiệm “Khoảng thời gian này con rất cảm ơn Lữ Hoàng Trung chăm sóc, mẹ, mẹ cũng biết anh ấy, nếu không có anh ấy, thật không biết hai mẹ con con và Đại Bảo làm sao sống.” Nói xong nước mắt liên không bị khống chế tuôn ra.

Cô tựa như đem tất cả không thoải mái, đều muốn phát tiết ra ngoài.

Lữ Hoàng Trung biết rõ, bây giờ †âm trạng Diệp Tĩnh Gia thật không tốt, cho nên không nói câu nào, chẳng qua là yên lặng bầu bạn, cũng đủ khiến Diệp Tĩnh Gia cảm thấy ấm áp.

“Mẹ, con đã quyết định xong, sau này cũng sẽ không khiến mẹlo lắng, chờ con xử lý xong chuyện đã qua, liên mang theo Đại Bảo trở vê nước Mỹ, cũng không trở về.” Cô lần này là nói thật, trước chịu khổ, cô cũng không muốn trải qua một lần nữa.

Tâm trạng Diệp Tĩnh Gia bây giờ, Lữ Hoàng Trung có thể hiểu. Tốt lắm, em nói chuyện vui cho dì nghe đi.” “Đúng rồi, mẹ, con bây giờ là luật sư đặc biệt lợi hại, bây giờ có thể nói là trong giới không người không biết không người không hiểu, hơn nữa án con nhận chưa từng thất bại, sớm biết vậy ban đầu con đã học luật sư, nhất định chính là luật sư trời sinh. Có phải mẹ biết rôi cảm thấy rất tự hào hay không?” Cô nói xong còn cười một tiếng, ở bên cạnh mẹ, cô vĩnh viên đều giống như đứa bé.

Một bên Đại Bảo đi đến trước hình bà ngoại, hôn hình bà ngoại.’Bà ngoại, con yêu bà ngoại lãm”