Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 30: Không thể hiểu nổi thế giới của người giàu




Không có phương tiện đi lại thì cũng đừng dày vò người ta như thế chứ, tự nhiên cho người ta ở cái nơi hoang vu này! Sống ở trong thành phố không tốt sao, cô vui vẻ tình nguyện đi xe buýt mỗi ngày đấy.

Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nói: "Từ khi thỏa thuận được ký kết, cô là một tình nhân, nhưng cô đã làm được gì cho người bao nuôi mình rồi?

Lâm Khiết Vy cứng họng không nói nên lời.

Mạc Lâm Kiêu nheo mắt: "Muốn đi nhờ xe của tôi sao? Được, hôn tôi một cái để chào buổi sáng, tôi sẽ cho cô lên xe."

Lâm Khiết Vy sững sờ, nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó lường của anh, cô lại nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh đối với cô tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy thật chán ghét. Không những cô không đến gần, mà còn vô thức đầy khuôn mặt của anh sang một bên.

Lửa giận trong lòng Mạc Lâm Kiêu lập tức dâng lên, anh không cần Trần Kiệt giúp đỡ, mạnh mẽ đóng cửa xe lại, ra lệnh: "Lái xe! Đi công ty!"

Trần Kiệt thở dài: "Anh Kiêu, hôm nay không đến công ty. Lịch trình đã sắp xếp rồi. Hôm nay đến trường Đại học Y để nghiên cứu."

Nói xong, Trần Kiệt ngồi lên ghế lái phụ.

Lâm Khiết Vy đã nghe rõ rồi. Hôm nay Mạc Lâm Kiêu sẽ đến trường Đại học Y, đây chính là trường cô học, đúng lúc tiện đường! Ô tô từ từ nổ máy, Lâm Khiết Vy nghiến răng chạy theo, đập đập vào cửa kính xe.

"Mạc Lâm Kiêu! Mạc Lâm Kiêu!"

Xe dừng lại, Mạc Lâm Kiêu hạ cửa sổ xuống nhìn Lâm Khiết Vy đang thở

hồn hển bên ngoài.

Làm bộ làm tịch nữa đi, mới chỉ chạy được bốn năm mét thôi đã mệt như vậy, còn thích giả bộ nữa!

"Anh Kiêu, hôm nay anh tới trường Đại học Y. Đó là trường của tôi. Tôi cũng đến trường."

Mạc Lâm Kiêu vẫn không nhúc nhích: "Thế thì sao?" "Thì đúng lúc rất tiện đường đó!"

"Tiện đường thì sao?" Nói xong, Mạc Lâm Kiêu khoát tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi, sau đó thờ ơ đóng cửa sổ xe lại.

Chừa lại cho Lâm Khiết Vy một đống khói xe.

Lâm Khiết Vy sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, cô tức giận giậm châm bình bịch: "Mạc Lâm Kiêu! Tên khốn này! Anh cố tình chọc tức tôi đúng không! Đồ tư bản máu lạnh! Đồ giàu có vô liêm si!"

Bác Trần nghe thấy được thì khóe miệng co giật không thôi. Cô gái này quả thật không gì là không dám nói, nhưng sao nghe xong lại thấy rất buồn cười nhỉ?

"Khụ! Khụ!" Bác Trần ho khan hai tiếng nhắc nhở Lâm Khiết Vy.

Lúc này Lâm Khiết Vy mới nhận ra cô vẫn đang đứng trong biệt thự của Mạc Lâm Kiêu, cứ mắng chửi như vậy, rất có thể ngày mai cô sẽ không thấy mặt trời nữa.

Lâm Khiết Vy nhanh chóng thay đổi biểu cảm, cố nặn ra một chút nụ cười

cứng ngắc: "Hì hì, chú Trần, vừa rồi cháu chỉ đùa giỡn chút thôi, chú đừng coi là thật nhé, chú nghe vào tai trái rồi nhất định phải rơi ra tai phải đấy. Chú phải quên đi nhé!"

Chú Trần dở khóc dở cười, an ủi: "Cô Vy, cô đừng lo lắng, ở nhà vẫn còn có xe, cô có thể chọn một chiếc rồi để tài xế đưa cô đi."

Hai mắt Lâm Khiết Vy sáng lên. Chú Trần là người tốt, phải giữ mối quan hệ tốt với chú Trần mới được!

"Chú Trần, chú thật là tốt bụng, kể từ nay cháu sẽ là người bạn tốt nhất của chú ở đây! Chú Trần thân yêu!"

Những lời khen ngợi có thể khiến cho tâm trạng con người ta cảm thấy tươi mát như gió xuân. Chú Trần vừa dẫn đường, vừa suy nghĩ, đây quả là một cô gái rất thông minh và hoạt bát, chỉ cần cô ấy muốn làm cho ai đó vui vẻ thì không gì có thể làm khó được cô ấy. Tại sao cô Vy lại không thể nhường nhịn cậu Kiêu nhà bọn họ một chút nhỉ? Mạc Lâm Kiêu là kiểu người vô cùng lạnh lùng ít nói, hoàn toàn trái ngược với Lâm Khiết Vy, hai người có thể bù trừ cho nhau.

Cửa gara điện cạnh biệt thự từ từ được mở ra, bên trong có đến mấy chục chiếc siêu xe đang nằm cạnh nhau!

Lâm Khiết Vy ngẩn ra, thật sự không kìm được mà giật giật khóe môi.

Đúng là không thể hiểu được thế giới của người giàu. Hàng chục tỷ tài sản đang được cất giấu trong một cái gara!

Thảo nào mà một ngày Mạc Lâm Kiêu đi những năm chiếc ô tô, hóa ra là cho ô tô thay phiên nhau ngắm mặt trời!

Đúng là biến thái!

Có rất nhiều xe như vậy, liệu có thể đi hết được hay không hả?

Chú Trần mỉm cười: "Cô Vy, cô muốn ngồi chiếc xe nào?"

Lâm Khiết Vy đi về phía một chiếc xe, chú Trần vỗ vỗ tay, một thanh niên cao lớn mặc bộ vest đen đi tới, có vẻ như đâiy là tài xế. Lúc này Lâm Khiết Vy mới nhận ra tài xế của Mạc Lâm Kiêu chính là người ở trong đội vệ sĩ.

Lâm Khiết Vy lên xe, trước khi đi, chú Trần còn đưa cho cô một hộp cơm với đầy đủ các loại thức ăn, Lâm Khiết Vy cảm ơn chú Trần sau đó chào tạm biệt và giục tài xế lên đường.

Có đến trường đúng giờ thì cô cũng không kịp vui vẻ nữa. Trường đại học Y của cô có thể nói là trường đại học nghiêm khắc nhất cả nước, không chỉ có kỳ thi định kỳ ba tháng một lần mà mỗi kỳ thi cũng cực kỳ nghiêm túc, giám thị đều sử dụng những công nghệ cao nhất để phát hiện gian lận.

Tuy là y tá thực tập trong bệnh viện, nhưng dù sao cô cũng chỉ là sinh viên năm cuối, năm cuối cùng này cần phải trải qua thật suôn sẻ thì mới có thể lấy được tấm bằng quý giá. Cuộc đời này cô không có lý tưởng gì lớn lao, cô chỉ muốn dựa vào thực lực của mình, tìm một công việc ổn định, chẳng hạn như y tá bệnh viện, không cần quá giàu có, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân và em trai, sống một cuộc sống bình thường. Thế là tốt lắm rồi.

Không ngờ, đường đời vô tình rẽ ngang vào năm cô hai mươi mốt tuổi, cô lại trở thành tình nhân của người mà cô khinh bỉ nhất.

Uây, nghĩ đến điều này là cô không thể không thở dài một hơi. Cuộc sống này đến chín mươi phần trăm là không như ý!

Xe chạy vào thành phố thì tốc độ liền chậm lại, càng lúc càng có nhiều xe hơn, lại còn phải chờ đèn đỏ thật lâu.

Nếu như có thể được phong đường thì tốt rồi, nhưng không có Mạc Lâm Kiêu ở bên cạnh thì cô chẳng thể làm được điều đặc biệt đó. Đều tại Mạc

Lâm Kiêu dở chứng, phát bệnh thần kinh, anh cũng đến Đại học Y, vậy tại sao không thể cho cô đi cùng chứ?

Suy cho cùng, lòng dạ anh vẫn tàn nhẫn và vô tình, không bao giờ coi trọng chuyện của người khác.

Bỏ đi, cô không muốn nghĩ đến người đàn ông đáng ghét đó nữa, việc quan trọng bây giờ là phải ăn bữa sáng mà chú Trần đã chuẩn bị cho cô.

Ừm, ngon quá, chú Trần đúng là người tốt!

Trên đường đi, Mạc Lâm Kiêu không đọc được tài liệu, trong lòng anh có chút cáu kinh bèn ném tài liệu sang một bên, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Đột nhiên anh cất tiếng hỏi: "Nước thuốc đó có tác dụng phụ gì không?"

Trần Kiệt đang ở phía trước bối rối hỏi lại: "Nước thuốc? Loại thuốc nào cơ? À! Anh đang nói về loại nước thuốc màu xanh lục mà anh đã làm thí nghiệm tối hôm qua sao?" Mạc Lâm Kiêu mặt mày ủ rũ, tựa như có vẻ không quan tâm lắm, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài: "Ừ."

Trần Kiệt nói: "Nam Cung Hào bảo rằng nó sẽ hút hết khí lực của người ta đi, sẽ mệt mỏi như vừa chạy mấy chục cây số vậy."

Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày.

Quả thực rất nghiêm trọng!

Thảo nào đêm qua cô ấy ngủ say như chết, hôm nay chạy được mấy bước đã yếu ớt thở hổn hển như vậy.

Mạc Lâm Kiêu lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi gửi tin nhắn cho chú

Trần.

"Chú Trần, sắp xếp xe cho cô ấy."

Không ngờ ngay khi vừa gửi tin nhắn đi, chú Trần đã gọi điện tới, Mạc Lâm Kiêu không muốn nghe máy, anh đã bí mật gửi tin nhắn cho chú Trần bởi anh không muốn Trần Kiệt ma quái và thông minh đó biết chuyện. Nhưng anh lại lo ở biệt thự xảy ra chuyện nên đành bất đắc dĩ bắt máy.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói vang dội của chú Trần đã truyền đến, Trần Kiệt ở phía trước có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng vang từ lồng ngực của bố mình.