Mặc dù cô cũng là kiểu người có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng dáng vóc cũng không quá cao. Một mét sáu mươi lăm, đứng trước mặt người cao gần một mét chín như anh thì cô hệt như một người lùn. Hiện giờ đang rất thịnh hành kiểu người đẹp cao gầy, chân dài một mét tám kia, rất nhiều cậu ấm nhà giàu đều có vài em người mẫu để ôm ấp.
Nhưng Mạc Lâm Kiêu lại không thích mấy loại kia.
Phụ nữ quá gầy, quá cao, quá cứng nhắc, ở trong mắt Mạc Lâm Kiêu thì không thể được coi như phụ nữ.
Kiểu người giống như Lâm Khiết Vy, vừa vặn lại rất hợp ý anh.
Mặc dù cô gầy, nhưng khung xương lại nhỏ, trông vẫn mịn màng, không hề thấy xương nhô ra, hẳn là một kiểu hình dung về người đẹp thời cổ đại.
Làn da của cô rất trắng rất trắng, giống như được ngâm mình trong sữa bò từ bé mà lớn lên vậy.
Cứ như vậy, lấy danh nghĩa là giúp cô giải nhiệt, Mạc Lâm Kiêu vén chăn lên nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm cô, không hề chớp lấy một cái.
Anh thấp giọng tự nói: “Cô cố ý đi ngủ như thế này, là đặc biệt chuẩn bị riêng cho tôi đấy sao? Nhiệm vụ của cô là gì vậy? Dụ dỗ, quyến rũ tôi? Để cho tôi say mê cô ư?"
Không ai trả lời anh cả.
Cô đã ngủ, thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi.
Trong tâm trí Mạc Lâm Kiêu đang có hai nhân cách đang đánh bên thì nói, chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, đi ra ngoài, khắp
nhau, một đường đều là phụ nữ có hai chân nhan nhản, cô ta chẳng có gì đặc biệt cả, đừng nhìn làm gì! Một bên khác lại nói, nhân dịp cô ấy còn chưa tỉnh, nhanh nhanh lên giường hưởng thụ một chút đi, mau lên!
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô xuất hiện với mục đích không hề đơn giản, lại có mối quan hệ không rõ ràng với Mạc Lâm Dương, rồi điệu bộ này của cô đêm nay, rõ ràng là cô đến để đòi mạng anh mà!
Dường như có một chậu nước lạnh dội lên đầu, khiến cho anh lập tức tỉnh táo lại.
Rốt cuộc, Mạc Lâm Kiêu cũng cắn răng một cái, đắp chăn cho cô xong thì quay người đi ra ngoài.
Đêm nay đã định sẵn là không thể ngủ rồi. Cơn nóng trong người càng lúc càng bốc lên không ngừng.
Một đêm này Lâm Khiết Vy ngủ rất say, thậm chí còn không hề mơ mộng gì, tối hôm qua cô gần như chẳng còn chút sức lực nào, cô giúp việc cũng không mặc đồ ngủ cho cô mà chỉ đặt cô lên giường rồi đắp chăn. Cô thậm chí còn không có cả sức lực để đưa tay lên nữa. Mặc dù nghĩ trong đầu là phải mặc áo ngủ vào, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ mới xẹt qua não bộ một giây đồng hồ thôi, cô đã mệt mỏi không chịu nổi và chìm sâu vào giấc ngủ rồi.
Giống như một đêm này, tất cả các cơ quan trên thân thể cô đều đình công hết vậy.
Đột nhiên giật mình tình lại bởi tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, bấy giờ cô mới trở về với thế giới thực tại.
Mơ mơ màng màng lần theo thanh âm, cô khua tay khắp nơi tìm lung tung, mãi mới tìm thấy điện thoại di động, sau đó mắt nhắm mắt mở ấn trả lời:
"A lô?"
Giọng nói mềm mềm mại mại, lại nghe như tiếng nũng nịu.
Kỳ thật, lúc này đầu óc của cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ muốn vứt luôn điện thoại xuống rồi tiếp tục ngủ mà thôi. "Má ơi, nghe giọng cậu bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng thế này. Lâm
Khiết Vy, tối hôm qua cậu đại chiến ba trăm hiệp với ai thế hả? Sao cái giọng cậu, nó lại xấu hổ thế kia?"
Hứa Tịnh cố tình nói lớn làm cho đầu Lâm Khiết Vy cũng thấy đau, cô bèn đưa điện thoại di động ra xa một chút.
"ồn ào quá, có việc thì nói, không có việc thì cho lui." Cô yếu ớt nói, thật sự là cả người đang rất mỏi mệt, chỉ muốn tiếp tục tìm ôm gối ngủ tiếp mà thôi.
"Đừng nói với tớ là cậu đã quên hôm nay là ngày quay trở lại học nhé! Lâm Khiết Vy, hôm nay là ngày đi học trở lại! Quay trở lại học đấy! Tớ hỏi cậu, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đã đến trường rồi đây này!" Giọng nói của Hứa Tịnh hệt như dàn âm thanh nổi, tiếng vang định tại nhức óc, người bình thường đều không chịu nổi cái khí thế nói chuyện như dời non lấp biển này của cô ấy.
"Quay trở lại học? Trời ạ, tớ quên béng mất!" Lâm Khiết Vy lập tức tỉnh như sáo. Cô đột nhiên ngồi dậy, eo mềm chân run, cả người cứ nhũn ra, sau đó thì lại ngã trở lại giường.
Thật đáng ghét! Hôm qua thử nghiệm cái khỉ gió gì chứ, chơi đùa cô đến mức bây giờ chẳng còn chút sức lực nào nữa, giống hệt như là người bệnh nặng mới khỏi vậy.
Khó khăn lắm mới rời khỏi giường được, chân tay cô đều mềm nhũn, đi ngủ mà không mặc gì cả, trong lòng cô chợt thấy ớn lạnh, may mắn là tối hôm qua không có cơn động đất nào, nếu không thì cô chính là một người chạy nạn khỏa thân chỉ quấn trên mình mỗi chiếc ga trải.
Thật là, những lúc xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị ê răng.
Càng muốn nhanh chóng đến trường học, thì cả người càng không thoải mái, toàn thân không có chút sức lực nào.
Lâm Khiết Vy thay một bộ quần áo mới, mệt mỏi đi xuống tầng dưới. Mạc Lâm Kiêu đang ngồi trước bàn ăn nhưng coi thức ăn ngon là không khí, chỉ chuyên chú đoc báo.
Nghe thấy động tĩnh của cô, anh cũng không ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái. Lâm Khiết Vy đang hận chết nhà tư bản Mạc Lâm Kiêu, sẽ càng không thèm nhìn anh làm gì. Tự mình ngồi vào trước bàn ăn, cầm lấy một lát bánh mì và một quả trứng gà, rồi quay người lập tức đi ra ngoài.
Bác Trần chạy theo sau, lo lắng hỏi: "Cô Vy, cô không ăn sáng mà đã vội đi học sao?"
"Không có thời gian, hôm nay cháu phải trở về trường học rồi, bây giờ đã muộn giờ rồi ạ."
Bác Trần gật đầu: "A, vậy thì thế này, để tôi bảo người chuẩn bị thêm cơm vào hộp cho cô mang đi, trên đường cô vừa đi vừa ăn."
Lâm Khiết Vy cảm kích không thôi: "Cháu cảm ơn bác, bác Trần."
Cô giúp việc đưa một chiếc hộp đựng cơm thiết kế tinh xảo ra, tổng cộng có tới ba tầng, cho dù ai nhìn vào đồ ăn ngon phong phú đựng bên trong, cũng đều sẽ kinh ngạc về trình độ tiêu xài của gia đình này.
Một bữa sáng thôi, lại dám ăn bằng tiền ăn trong một tuần của các gia đình khác.
Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn ngồi chờ Lâm Khiết Vy xuống để cùng ăn sáng, đợi tới đợi lui, lại đợi được người ta không thèm nhìn mình mà đã rời đi. Vậy nên trong lòng Mạc Lâm Kiêu rất bực bội.
Anh đi tới, đặt thằng hộp cơm trong tay cô giúp việc xuống mặt bàn, lạnh Tùng nói: " Bác Trần, người ta không thèm ăn đồ ăn sáng ở cái nhà này đâu, bác đuổi theo nhiệt tình mời mọc như vậy làm gì."
Cơm hộp đã đưa tới tay lại bay mất, Lâm Khiết Vy không vui, bĩu môi một cái. Nhưng vừa nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu thật ghê tởm, cô cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh, dứt khoát từ bỏ cơm hộp, lập tức quay người đi thằng ra ngoài.
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu càng thêm kinh ngạc, anh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, môi mỏng mím thành một đường.
Không biết ở đâu xông lên một ngọn lửa giận, anh cầm hộp cơm lên, ném thẳng xuống đất, hộp cơm bị hỏng, tất cả đồ ăn vương vãi đầy trên đất, trông thật đáng tiếc. Nghe được âm thanh vang lên phía sau, Lâm Khiết Vy chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục đi ra bên ngoài.
Bác Trần chạy tới chạy lui nhìn hai người này, chỉ có thể ngoắc tay gọi cô giúp việc tới quét dọn.
Mạc Lâm Kiêu vứt tờ báo xuống, chuẩn bị tới công ty làm việc.
Vẻ mặt Bác Trần đầy đau khổ, nói với anh: "Cậu Kiêu, cậu còn chưa ăn sáng mà."
"Không ăn!" Còn ăn cái gì nữa, sáng sớm đã bị cô gái này chọc cho tâm trạng vô cùng tồi tệ, tức cô thôi cũng đã đủ no bụng rồi.
Lâm Khiết Vy hờn dỗi đi ra ngoài xong thì đứng ở trong sân trước biệt thự, lúc này cô mới bắt đầu nhận ra một chuyện.
Nơi này chính là giữa sườn núi phía Đông thành phố:
Làm sao mà cô đến trường học được đây?
Chẳng lẽ dùng chính đôi chân này à? Chắc giỡn ha!
Cái gì gọi là lực bất tòng tâm, thật sự là ở nhà người ta thì không thể không nghe lời người ta một chút.
Nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu bước ra cửa, lại còn là năm chiếc xe sang trọng chạy nhanh như chớp được bày hết ra, vẻ xa hoa đúng là không ai bằng.
Lâm Khiết Vy vứt bỏ luôn cái gọi là tôn nghiêm, cô vui vẻ chạy tới chỗ anh, hơi cúi đầu, nói: "Anh Kiêu, hôm nay tôi phải đến trường học, anh có thể chở tôi qua đó được không?"
Mạc Lâm Kiêu đứng ở bên cạnh ô tô, thân hình thon dài, dáng đứng thẳng tắp, quan sát cô gái thấp bé đang đứng gần mình.
Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhăn nhó nhỏ, cũng không thèm nhìn anh một cái, không có chút dáng vẻ tươi cười nào, xem ra chính là tại vì giận dỗi với anh đây mà!
Mạc Lâm Kiêu "Hừ" một tiếng rồi ngồi vào trong ô tô, lạnh lùng nói:
"Không tiện đường!"
Lâm Khiết Vy kinh ngạc nhìn anh, phát hiện ra sắc mặt anh rất xấu, dường như là do không ngủ ngon giấc nên mới thế, quanh người anh đều tỏa ra loại khí lạnh như thể Diêm Vương đang làm oai vậy.
"Vậy thì tôi phải làm sao bây giờ? Về sau nếu như anh Kiêu không tiện đường, mỗi ngày khi tôi đi làm, cũng trở thành vấn đề nan giải. Nếu không thì anh Kiêu có thể sắp xếp cho tôi một chiếc xe đưa đón được không?"
"Tại sao tôi lại phải giúp cô sắp xếp những chuyện này?"
Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn đồng hồ, càng thêm sốt ruột, đầu óc nóng lên, không nghĩ đã nói: “Chẳng phải anh nói, tôi là thứ phụ thuộc vào anh, là người phụ nữ của anh đó sao? Đây không phải là mấy chuyện nên sắp xếp cho tình nhân của mình à?"
Cô chưa được thực hành, nhưng chẳng lẽ còn không nắm được lý thuyết sao?
Người khác làm tình nhân, đều ở nhà cao cửa rộng, lái xe sang, đeo túi hãng, mặc hàng hiệu còn gì.
Dù sao thì cô cũng là tình nhân, chẳng lẽ muốn một cái phương tiện giao thông thôi cũng rất quá đáng à?