Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 178: Tới bệnh viện là nhiễm bệnh




Lần này Phùng Thiên Long không dám trực tiếp tới khoa tim, e sợ quấy rầy Lâm Khiết Vy, để tránh mất điểm trong mắt cô, anh ta đi thẳng tới khoa ngoại, kiểm tra vết thương trên đ

Vừa nghe nói Phùng thái tử giá lâm, khoa ngoại sợ tới mức vội vàng dọn một phòng chữa trị, đặc biệt cho mình Phùng Thiên Long sử dụng.

Chủ nhiệm khoa ngoại tự mình ra trận, mấy trợ thủ ở bên cạnh

giúp đỡ, chỉ là cắt chỉ, mà bận rộn coi trọng như làm phẫu thuật. "Được rồi, cậu Long, chỉ khâu trên đầu cậu đã cắt chỉ xong, không để lại sẹo, đợi tóc dài ra, sẽ không nhìn ra được gì rồi" Chủ nhiệm khoa ngoại cảm thấy rất may mắn khi được hầu hạ vị hắc để này, trong lòng không nhịn được kích động, khi nói chuyện thì dịu dàng nhỏ nhẹ, dịu dàng hơn khi ở bên kẻ thứ ba.

Phùng Thiên Long gật đầu, hai giây sau đột nhiên trợn to mắt, hung dữ quát: "Ông nói cái gì? Cắt chỉ? Ai cho ông cắt chỉ cho tôi?" Phùng thái tử lật mặt, bộ dạng rất dọa người, chủ nhiệm khoa ngoại sợ tới mức toàn thân run rẩy, kéo trong tay rơi xuống đất, cả người đều đã luống cuống, nói chuyện đều lắp bắp.

"Cậu, cậu Long, vết thương của cậu đã tốt, không nên cắt chỉ sao?" "Mẹ nó! Tôi còn chưa muốn khỏi hắn, còn chưa định cắt chỉ. Ông phá hỏng chuyện tốt của tôi! Chết tiệt!” Anh ta còn muốn tiếp tục giả vờ đáng thương trước mặt Lâm Khiết Vy, dù sao vết thương này là cô để lại cho anh ta, vì có thể khiến cô mềm lòng, Phùng Thiên Long tính toán để vết thương này ít nhất nửa năm!

Phùng Thiên Long mới nói xong câu "chết tiệt", hai người đàn ông liền nắm lấy hai bên chủ nhiệm khoa ngoại, chỉ đợi Phùng thái tử ra lệnh, sẽ ra tay với chủ nhiệm khoa ngoại.

Trong đôi mắt đào hoa của Phùng Thiên Long tràn ngập không phân rõ phải trái: "Tên khổn kiếp này, ông đây tới bệnh viện của ông là tới nhiễm bệnh, không phải tới khám bệnh! Ông đây vốn định khiến vết thương này cả đời không tốt! Tôi mặc kệ, ông lập tức cho tôi mấy sợi dây vào khe hở lần nữa!”

Chủ nhiệm khoa ngoại đều đã muốn khóc. Ông ta làm nghề y hơn hai mươi năm, đều chữa bệnh cứu người, chưa bao giờ thêm bệnh lên người không bị bệnh.

“Cậu Long, chuyện này, chuyện này thật sự là.”

Phùng Thiên Long kéo áo chủ nhiệm khoa ngoại, đôi mắt lóe lên ánh sáng tàn bạo: “Bớt nói linh tinh đi! Ông đây bảo ông làm gì, ông làm thể đó cho ông đây! Còn không mau khâu chỉ vào!"

Ngoài cửa truyền tới giọng nói thanh lệ: “Phùng Thiên Long, anh làm gì thế?”

Phùng Thiên Long sửng sốt, thấy Lâm Khiết Vy đứng ở cửa ló đầu vào, đôi mắt to trong suốt mờ mịt, giống như hồ nước trong vắt, muốn bao nhiêu mê người có bấy nhiêu mê người, trái tim anh ta lập tức đập nhanh hơn, nửa người trước tê dại, Phùng Thiên Long vẫn luôn khéo léo như vậy, chỉ trong nháy mắt ngẩn ngơ.

Lâm Khiết Vy đi tới, nhìn Phùng Thiên Long một lát, lại nhìn chủ nhiệm khoa ngoại sợ tới mức gương mặt trắng bệch một lát, hỏi một câu: "Anh nằm áo chủ nhiệm làm gì?"

Lúc này Phùng Thiên Long mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng buông áo chủ nhiệm khoa ngoại ra, xoa tay hai lần, thay bằng gương mặt thân thiện ấm áp: “Ha ha, anh đang nói đùa với chủ nhiệm, hỏi ông ấy mua quần áo ở đâu, rất đẹp. Đúng không chủ nhiệm?”

Sau khi nói xong liền ra hiệu với hai thuộc hạ, ý bảo bọn họ nhanh buông chủ nhiệm ra, có vẻ như nhiệt tình nhìn chủ nhiệm khoa ngoại. Chỉ có chủ nhiệm khoa ngoại mới có thể cảm nhận được rõ, một ánh mắt của Phùng thái tử có mức độ uy hiếp cỡ nào, đáng sợ cỡ nào.

"À, đúng, đúng vậy.”

Chủ nhiệm khoa ngoại bối rối tùy ý ứng phó, sau lưng đã đầy mồ hội lạnh.

Vừa thấy Lâm Khiết Vy, Phùng Thiên Long lập tức ghét bỏ nơi này có người ngoài, vẫy tay giống như đuổi ruồi, ý bảo đám thuộc hạ và bác sĩ đều ra ngoài, chủ nhiệm khoa ngoại mới may mắn tránh được một kiếp.

Lâm Khiết Vy nhìn đầu Phùng Thiên Long một lát, quan tâm hỏi: "Có phải là anh cắt chỉ rồi không?" Tươi cười trên mặt Phùng Thiên Long cứng đờ, uể oải lại bực bội đáp: "ứm, cắt chỉ rồi."

Lâm Khiết Vy thở phào nhẹ nhõm một hơi, lộ ra nụ cười rực rỡ "Vậy thì tốt quá rồi! Vết thương của anh đã khỏi, sau này không cần tới bệnh viện nữa”

Đôi mắt Phùng Thiên Long tối sầm lại, đây chẳng phải là chuyện anh ta đang phát sầu sao? Haizz, đúng là bi ai, anh ta đường đường là Phùng thái tử, vậy mà không đáng một đồng tiền chỗ Lâm Khiết Vy, người ta ước gì không gặp anh ta mới tốt. Trái tim bị tổn thương...

Lâm Khiết Vy vừa nhận được điện thoại của Phùng Thiên Long, nói anh ta sắp tới bệnh viện kiểm tra đầu, cho dù Lâm Khiết Vy lấy lý do công việc bận rộn thế nào, Phùng Thiên Long đều lấy thương tổn trên đầu làm cớ, cô nhất định phải đến chỗ anh ta. Một người đàn ông trưởng thành, đúng là vô lại còn dính người.

Lâm Khiết Vy tức giận theo sát Hứa Tịnh nói: "Tên chết tiệt Phùng Thiên Long kia lại tới nữa, muốn tớ đến khoa ngoại khám bệnh với anh ta, thực buồn nôn

Hứa Tịnh vô đầu nhớ tới gì đó, lặng lẽ nói với cô: “Khiết Vy à, cậu trăm ngàn lần đừng đắc tội Phùng Thiên Long, tớ về nhà biết được từ chỗ bố tớ, bố tớ nói Phùng Thiên Long là lão đại xã hội đen cả thành phố đều sợ hãi, người người đều kính anh ta ba phần, nhượng bộ lui binh. Siêu thị của bổ tớ còn nộp phí bảo kê cho anh ta mỗi tháng đấy. Còn nữa, Hoàng Kim Ốc đều là của anh ta, nơi đó là nơi ngư long hỗn

tạp, nghe nói còn có ngân hàng ngầm rửa tiền." Hứa Tịnh sợ tới mức gương mặt trắng bệch, nghĩ tới lần trước cô ấy không khách sáo với Phùng Thiên Long như vậy, trong lòng vẫn còn Sợ hãi.

Lâm Khiết Vy nghe thấy "Hoàng Kim Ốc" xong, đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Hoàng Kim Ốc? Cậu nói Hoàng Kim Ốc là của Phùng Thiên Long? Cậu chắc chắn chứ?”

"Đương nhiên chắc chắn rồi! Nghề nghiệp hỗn loạn như vậy, cần phải có người có máu mặt mở, cửa hàng của Phùng Thiên Long, người nào dám quấy rối? Phùng Thiên Long có tiền như vậy mà!”

Lúc trước Lâm Khiết Vy nghe Hạ Dịch Sâm từng nói, trong nhà là Phùng Thiên Long có mấy sản nghiệp, nhưng cô không biết Hoàng Kim Ốc là của Phùng Thiên Long. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là không nhầm, ngày đó cô gặp được Phùng Thiên Long ở trong Hoàng Kim Ốc, anh ta oai phong ở đó như thế, giống như nơi đó là nhà mình.

"Hoàng Kim Ốc là của anh ta, thật sự tốt quá rồi!" Lâm Khiết Vy hơi lộ ra tươi cười, vội vàng thu dọn đồ, chuẩn bị đến khoa ngoại gặp Phùng Thiên Long.

Hứa Tịnh vươn tay sờ trán cô, nói thầm: “Cậu không ngốc đúng không? Tin tức đáng sợ như thế, vậy mà cậu còn cười được?"

Cô ấy đâu biết Lâm Khiết Vy có chủ ý gì.

Lâm Khiết Vy vô cùng vui vẻ chạy ra khỏi khoa tim. Không thể ngờ tới Hoàng Kim Ốc là của Phùng Thiên Long! Thật tốt quá! Quả thực là trời giúp cô mà! Cô có thể cầu xin Phùng Thiên Long giữ lại cái vòng ngọc cô bán ở Hoàng Kim Ốc lúc trước, tốt nhất là đồng ý với cô, bán cho cô lại với giá gốc, hoặc là bán rẻ hơn một chút, như vậy cô không đến mức ở trước mặt Mạc Lâm Kiêu luôn như nợ anh một trăm linh năm tỷ,

Phùng Thiên Long vô cùng u oán nói: “A, sau này tôi không đến bệnh viện, cô vui vẻ như vậy sao? Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy tôi như vậy?" Quả thật không muốn nhìn thấy anh ta... Nhưng mà bây giờ có việc cầu anh ta, đương nhiên không thể nói khó nghe rồi.