Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 177: Người phụ nữ này anh ta muốn chắc rồi




Phùng Thiên Long vô cùng kinh ngạc, bia cũng không uống vào, trực tiếp nhảy khỏi bàn, đứng trước cửa số sát đất, quan sát cảnh sắc thành phố, cao giọng kêu lên: "Lâm Kiêu? Việc này thực sự là do Lâm Kiêu bảo người ta làm à? Tôi đã nói rồi mà, sao người bình thường có thể làm đẹp như vậy! Quả nhiên là thế!”

Hai người cúp điện thoại, Trần Kiệt vẫn không biết nói gì. Anh Kiêu làm sao vậy? Một mặt vẫn kiên quyết không thừa nhận thích người phụ nữ tên Lâm Khiết Vy kia, một mặt thì ghen tuông phát cuồng, luôn nhắm vào Hạ Dịch Sâm. Khiến ảnh chụp của Hạ Dịch Sâm hot hơn, đăng đầy lên trên mạng, rốt cuộc là có ý nghĩ gì? Cùng lắm là khiến Lâm Khiết Vy hiểu lầm Hạ Dịch Sâm. Anh Kiêu thật sự thay đổi rồi, nếu là trước đây, anh Kiêu tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế.

Mà bên Phùng Thiên Long lại càng náo nhiệt, anh ta kích động nhảy vài cái tại chỗ, đôi mắt tỏa sáng, đắc ý khoe khoang với trợ lý: "Nhìn xem, vẫn là anh em của tôi tốt đúng không? Biết tôi chán ghét nhà họ Hạ, liền đặc biệt vì tôi đối phó nhà họ Hạ! Đây mới là anh em thân thiết của tôi chứ? Ai da, Lâm Kiêu coi như giúp tôi trên con đường theo đuối vợ, giúp ân rất lớn đấy! Như vậy là đang giúp tôi đả kích tình địch của tôi! Tương lai tôi và Khiết Vy ván đã đóng thuyền xong, tôi nhất định sẽ cảm ơn người anh em Lâm Kiêu của tôi thật tốt! Để chị dâu cậu ấy kính rượu cậu ấy đi!”

Tâm trạng của Phùng Thiên Long tốt tới mức không thể nói rõ. Hạ Dịch Sâm choáng váng rồi đúng không? Không phải là đang đoạt vợ với ông đây sao? Xem cậu ta còn dám không! Tên nhóc cậu mất hết mặt mũi như vậy, Khiết Vy sẽ không để ý tới cậu nữa, Phùng Thiên Long tôi theo đuổi vợ sẽ có phần thắng lớn hơn, ha ha.

"Hôm nay là ngày tốt, rất thích hợp cho tôi đến chỗ Khiết Vy” Đôi måt đào hoa của Phùng Thiên Long nhuộm dần sáng rọi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chán nản tới mức điên mất: Vì sao các cậu không cản tôi uống rượu? Miệng đầy mùi rượu như thế, lát nữa tôi đi gặp Khiết Vy nhà tôi thế nào? Cả đám các cậu muốn chết à? Vậy mà không thèm nhắc nhở tôi!”

Phùng Thiên Long nhanh chóng chạy vào phòng tâm rửa, nghiêm túc đánh răng rửa mặt, vì thơm ngào ngạt để lại ấn tượng tốt cho Lâm Khiết Vy, cho nên anh ta tâm rửa một cái. Mặt ngoài cười hi hi ha ha nhưng trong đôi mắt Phùng Thiên Long phủ thêm một tầng tàn nhẫn! Lâm Khiết Vy là người vợ duy nhất đời này anh ta nhận định, nếu ai dám cướp với anh ta, cho dù hủy thiên diệt địa, anh ta cũng phải chiến với tình địch tới cùng! Nhà họ Hạ thì làm sao? Cho dù là địch với cả thiên hạ, Phùng Thiên Long này cũng phải có được Lâm Khiết Vy! Cho dù bố ruột anh ta cướp người phụ nữ của anh ta, lúc này anh ta cũng sẽ không tha cho bố ruột.

Chuyện Hạ Dịch Sâm trở nên hot, biến thành cứu vớt Lâm Thúy Lan. Lúc trước trong bệnh viện đều đang bàn tán xôn xao buổi lễ đính hôn buồn cười của Lâm Thúy Lan, nhất là cảnh cô ta cởi quần áo gãi ngứa, giống như điên rồi vậy, quả thực thành trò cười trong bệnh viện. Tất nhiên là hôm nay Lâm Thúy Lan không đi làm, nghe nói xin nghỉ phép nửa tháng, tất cả mọi người nhao nhao bàn tán, có lẽ trên mặt cô ta đã cào ra vết thương, muốn khỏi hẳn cần một khoảng thời gian. Cho dù bây giờ cô ta không bị thương, hôm qua mất mặt như vậy, CÔ ta cũng xấu hổ đi làm.

Mà chuyện Hạ Dịch Sâm vừa ra, lực chú ý của mọi người đều chuyển từ Lâm Thúy Lan sang Hạ Dịch Sâm.

Trong lúc này, rốt cuộc là Hạ Dịch Sâm và Kim Ngọc có loại quan hệ đó hay không, trở thành vấn đề mọi người trong viện bàn tán. Trong biệt thự của Tạ Nguyên Thần, bầu không khí áp lực lại quỷ di.

"Á!" Trong phòng truyền ra tiếng rống tế tâm liệt phế của Lâm Thúy Lan: "Mặt tôi! Sao mặt tôi lại thành ra như vậy?

Tay cầm gương của cô ta không nhịn được run rẩy điên cuồng, bên trong chiếu rọi ra gương mặt xấu không thể tả. Trên gương mặt vốn thanh tú của cô ta, bây giờ phủ kín vết cào, sâu có nông có, từng vệt máu màu đỏ tím, khiến gương mặt có thể xưng là quái dị.

Thương tâm muốn chết, Lâm Thúy Lan ném mạnh gương xuống đất, vỡ thành mánh.

Trần Xuân Liễu nhìn phía sau cửa phòng một lát, hạ giọng, thần bí nói: “Những vết thương này đều là vết thương nhỏ, rất nông, qua mấy ngày nữa sẽ khôi phục, cho dù không thể khôi phục, không phải còn có phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nói không chừng chỉnh một chút, còn xinh hơn ban đầu. Con vì chút việc nhỏ này ồn ào cái gì?”

Lâm Thúy Lan nén lệ trong mắt, cứ thế không rơi xuống, tinh thần quay trở lại, bình tĩnh hơn, cảm xúc ổn định một chút: "Đúng vậy, mẹ nói đúng, đây đều là vết thương nhỏ, mà tối qua con quá mất mặt, con xem qua cameras quay lại, con cởi quần áo trước mặt mọi người, còn mở miệng nói những lời điên cuồng, hình tượng của con xem như xong rồi."

Trần Xuân Liễu thờ ơ nở nụ cười: "Thời gian này không đến bệnh viện làm, qua một thời gian, những lời ong tiếng ve này sẽ như cát trên dat, con không cần dể ý toi, mấy ngày nữa gió thối sẽ tán di. Chi cần con trở thành người dứng cao hơn, người nào còn nhà rõ con tình nghèo túng và không chịu nối, chi tit mát nhin con, ninh bợ con"

Trong đôi mát Lâm Thúy Lan lóe qua quyết tâm, cham rãi gật đầu.

Trân Xuân Liêu ha giọng, dán sát vào tai Lâm Thúy Lan nói: "Trước mát chuyện khó giái quyết nhất, han là hai bố con kia. Người

sông con miệng, có khá năng bị can ngược một cái bất cứ lúc nào" Đôi mát Lâm Thúy Lan đot nhiên trở nên sác bén nhin me minh, kinh hãi hói: "Bon họ con chua chết sao? Không phái bị anh Kiêu mang dia?"

Đều có lời đồn Mạc Lâm Kiêu lòng da đoc ác, ở trong måt anh mang người nhu con kiến, hai bố con kia rơi vào tay anh Kiêu, lẽ ra không nên còn sống? Về mặt Trân Xuân Lieu tàn nhắn: "Không có. Sáng nay hai bố con

kia đã trở về nhà minh, xem ra cậu Kiêu tha cho bọn họ một mạng"

Lâm Thúy Lan hit vào một hơi khí lạnh: "Trương Tiểu Phi sẽ không khai con ra chú?" Nếu không sao anh ta vẫn còn sống? Sao anh Kiêu có thể dễ dàng tha cho anh ta?

"Haizz, chuyện này thi khó mà nói, chỉ cân hai bố con nhà họ Trương còn sống một ngày, chang khác nào nắm chặt bím tóc con một ngày”

Trong mắt Lâm Thúy Lan lóe lên chút tàn nhẫn, nghiến răng là nghien lợi nói: "Con quyết không cho phép bất cứ kẻ nào thành uy hiếp của con! Quyết không thế! Mę."

Trần Xuân Liêu vỗ nhẹ lên tay cô ta, trấn an: "Yên tâm, mẹ biết phái làm thế nào mà, cứ giao cho mẹ."

Tạ Nguyên Thần ở trong phòng minh đã tỉnh lại, khi đi toilet, đột nhiên phát hiện hôm nay thối rữa trên mặt đã bắt đầu kết váy, ai da, đây là hiện tượng tốt, đợi kết váy xong, mặt anh ta sẽ khỏi hắn rồi. Tuy dung mạo hiện giờ không thể so được với ban đầu, nhưng tốt hơn mấy hôm trước nhiều, nhưng nghĩ tới vợ sáp cưới Lâm Thúy Lan nám dưới lầu, gương mặt vốn không tính xinh đẹp hiện giờ cào thành như thế, liên ít đi hứng thú, trong lòng tràn ngập bực bội,

Chuyện này là sao đây? Người ta đều là việc vui tới cửa, động phòng hoa chúc, nhưng anh ta lại cưới một người vợ rất tệ. Nghĩ tới Lâm Khiết Vy tối qua, anh ta không nhịn được ngứa ngáy, chảy nước miếng. Tối hôm qua Lâm Khiết Vy thật sự xinh đẹp khiến người ta không thế doi måt! Cô vốn nên là vợ anh ta! Người phụ nữ xinh đẹp như thế, nếu có thể ngủ một lần thì tốt,

Một khi ý niệm này noi lên, lại càng không ngăn chặn được, như Có cái móc nhỏ quấn lấy anh ta, dù thế nào anh ta cũng phải nghĩ biện pháp ngú với Lâm Khiết Vy mới được. Hơn mười giờ, Phùng thái tử chậm rãi đi tới bệnh viện Nhân Ái khám bệnh, vết thương trên đầu anh ta nghiêm trọng cỡ nào, ước gì có thể mỗi ngày đều đến bệnh viện chữa trị,