Trong sân,hoa quỳnh nở rộ,dưới bóng đêm sau cơn mưa,từng ánh sáng từ bên trong biệt thự hắt ra chiếu lên cánh hoa màu trắng còn đọng một chút nước mưa toả ra hương thơm ngào ngạt,nức mũi.Không hiểu sao,Lục Hàm rất thích ngửi mùi hoa quỳnh,mùi hương nhẹ nhàng mà đặc biệt.
Tiếng giày cao gót nện trên sàn si măng vang lên tiếng kêu lanh lãnh.Đi vào phòng khách đã thấy Phong Kính Lăng ngồi chễm chệ trên sofa,anh ta từ khi nào lại vào trong nhanh vậy chứ.Cô khẽ nhìn qua Diệp Bắc Thần,chỉ thấy anh đi tới bên cửa sổ,ánh mắt lộ ra sự cương nghị,liền châm một điếu thuốc.
Dường như linh cảm được có ánh mắt đang theo dõi mình,Diệp Bắc Thần nhất thời quay lại nhìn Lục Hàm một cái,khoé môi hơi cong lên nhàn nhạt mở miệng:
– Không ngại chứ?
Lục Hàm im lặng không lên tiếng,cô hướng thím Trương rồi nói:
– Thím Trương pha trà mời khách giùm cháu.
– Vâng cô chủ.
Thím Trương nhẹ nhàng nói một câu thỉnh thoảng lại lén nhìn Diệp Bắc Thần một cái,chỉ thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ hút thuốc,làn khói nhanh chóng vây lấy gương mặt tuấn tú tựa như ảo cảnh.
Một lát sau,thím Trương từ phòng bếp đi ra mang theo một khay trà,có thể sớm nhận ra hương vị trà hoa cúc thơm nức mũi.
Phong Kính Lăng im lặng nãy giờ ngửi được mùi trà liền không nhịn được mà tham lam hít thêm một chút nữa.
Lục Hàm nhận lấy khay trà rồi rót ba ly,một ly đẩy tới trước mặt Phong Kính Lăng,mỉm cười đến ôn hoà:
– Phong tổng,mời dùng trà.
Không hiểu sao nhìn nụ cười của Lục Hàm, Phong Kính Lăng có chút rùng mình,nhận lấy ly trà nhấp một ngụm.Rõ ràng,nụ cười này chính là cảnh cáo anh ta nên im miệng.
Chuyển tầm mắt,Phong Kính Lăng nhìn thấy An Bách Thảo bưng đĩa trái cây từ trong bếp đi ra,cô mặc một chiếc áo hoodie màu vàng form rộng,bên dưới là chiếc váy xoè màu trắng,mái tóc dài được tết hai bên trông vô cùng dễ thương.Phong cách ăn mặc vô cùng dễ thương khác hẳn với vẻ phong tình quyến rũ mà hắn gặp thường ngày,cho nên có chút ngơ ngẩn.
Dường như An Bách Thảo cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình,cô không nhịn được mà ngẩng đầu lên,hai mắt đen láy mở to nhìn Phong Kính Lăng.Trong lòng thầm đánh giá người này,gương mặt cũng đẹp trai không kém Diệp Bắc Thần nhưng có vài phần cao ngạo,nhưng thân phận cũng không phải người bình thường có thể gặp.Có điều ánh mắt người này nhìn cô có chút không đứng đắn.
– Bách Thảo,đây là Phong Kính Lăng,tổng tài của Thừa Nhu.Người mà chỉ nghe tên chưa từng gặp mặt bao giờ.
Khẽ nhấp một ngụm trà,Lục Hàm cũng nhìn thấy vẻ mặt tò mò của hai người,không nhịn được mà lên tiếng trước,âm thanh của cô mặc dù không lớn nhưng cũng đủ để An Bách Thảo kịp thời nhận thức.
Đặt đĩa hoa quả xuống bàn,cô nhìn Phong Kính Lăng đến ngây ngẩn,giọng có hơi lúng túng:
– Phong tổng,chào anh.
Nghĩ tới người này chính là vị tổng tài trong truyền thuyết,An Bách Thảo không khỏi bị kinh sợ,cô đã vô số lần tưởng tượng tới người sáng lập nên Thừa Nhu chính là một ông già,bây giờ gặp mặt không nghĩ đối phương lại còn trẻ thế,cho nên cảm giác bây giờ chính là xấu hổ và tự ti.
Lục Hàm ngồi một bên sớm đã nín cười,lão già mà An Bách Thảo tưởng tượng ở trước mặt,có phải rất bất ngờ hay không?
– Tiểu Lục,đây không phải là trợ lý của em đấy chứ?
Giọng nói của Phong Kính Lăng cũng ngạc nhiên không kém,nghe nói trợ lý của Lục Hàm là một người phụ nữ quyến rũ, hình như còn là người nước ngoài,còn cô gái này trông không giống lắm.
Lục Hàm cười cười:
– Đúng vậy,đây là Bách Thảo,từ sau khi chị Luca về Mỹ thì Thừa Nhu phái Bách Thảo tới làm trợ lý cho em.Cô ấy dễ thương hơn trong tưởng tượng phải không?
– Oh,thì ra là vậy...Chào em,anh là Phong Kính Lăng.
Phong Kính Lăng cũng rất thân thiện mà đưa tay ra chào hỏi.
Nhưng đối với một cô gái đang bị sang chấn tâm lý như An Bách Thảo cô có chút hoài nghi.Nhất thời cánh tay đưa ra không trung có chút lúng túng.
Lục Hàm khẽ đưa tay xoa huyệt thái dương,khẽ ho một tiếng,Bách Thảo cũng sực tỉnh,cô cứng nhắc đưa tay nắm lấy tay của Phong Kính Lăng cười ngượng ngùng.
Ngồi một lát,Lục Hàm nhìn sang đồng hồ treo tường phát hiện thời gian cũng không còn sớm quay qua Phong Kính Lăng cười nói:
– Anh ngồi đây đợi một lát em đi thu xếp hành lý.
An Bách Thảo cũng chớp lấy thời cơ,dù sao ở đây phải đối mặt với hai con người nguy hiểm này cô cũng không thể chống đỡ cho nên liền đi theo Lục Hàm.
– Để em tới giúp chị.
Từ đầu tới cuối con người đứng hút thuốc ở cửa sổ kia giống như không tồn tại.Diệp Bắc Thần khó chịu dập điếu thuốc qua một bên,lạnh nhạt ném vào thùng rác,đi tới ghế salon ngồi xuống.
– Hình như cô em gái này của cậu không dễ đối phó.
Nhìn thái độ thản nhiên Diệp Bắc Thần,Phong Kính Lăng không khỏi cảm thấy có chút tò mò.
Diệp Bắc Thần cúi đầu nhấp một ngụm trà,ly trà đã nguội nhưng hương vị cũng rất dễ uống.Đối với ánh mắt nghi hoặc của bạn mình,hắn khẽ mỉm cười:
– Đúng là không dễ đối phó.Nhưng con người mà,ai cũng sẽ có điểm yếu mềm không thể chạm vào.
Điểm này của cô hắn không phủ nhận.
Phong Kính Lăng hơi nhướng mày:
– Đừng nói là Lục Hàm rằng cậu định thu mua Hạ Viễn nên mới đồng ý điều kiện của cậu.
Không phải Phong Kính Lăng không biết,con người Diệp Bắc Thần xưa nay thủ đoạn như thế nào,chỉ cần là thứ mình muốn thì phải dùng mọi thủ đoạn để có được.Hơn nữa chuyện khiến Lục Hàm thay đổi suy nghĩ cũng chỉ liên quan tới Hạ Minh Triệt..
Nghe xong,Diệp Bắc Thần chỉ cong khoé môi cười nhạt:
– Đôi khi cô ấy cực kỳ ngây thơ.
Phong Kính Lăng liền hiểu ra,không nhịn được mà bật cười.Sự thật thì Diệp Bắc Thần không cần thiết phải thu mua Hạ Viễn,bởi hiện tại Hạ Viễn chẳng khác nào một cái thùng rỗng kêu to,một bệnh viện chuyên cung cấp thuốc giả cho bệnh nhân sớm muộn cũng bị cảnh sát sờ gáy thì bọn họ chẳng cần phải bận tâm đến.Chẳng qua hiện tại Hạ Viễn vẫn còn một chút tác dụng,nếu thật sự lợi dụng mối quan hệ với Hạ Viễn để điều tra ra tập đoàn quốc tế đứng sau thao túng xem như có chút tác dụng.Có điều Hạ Minh Triệt lại muốn lợi dụng chuyện này để vu oan giá hoạ cho Diệp Bắc Thần để lừa gạt niềm tin của Lục Hàm,anh trầm mặc giây lát liền nói:
– Cho nên cậu đừng để Lục Hàm tiếp xúc với Hạ Minh Triệt nhiều quá.
Như nghĩ thêm điều gì đó,Phong Kính Lăng lại không nhịn được mà bổ sung thêm một câu:
– À nói mới nhớ tiểu Lục trẻ con như vậy,khó tránh khỏi bị nói là giả nai.Còn Tịnh Vân kia cậu đã giải quyết ổn thoả chưa đấy.Nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi cậu một câu,mối quan hệ của cậu cùng Lục Hàm không phải chỉ là anh em đấy chứ?
Phong Kính Lăng cố ý kéo dài giọng,âm thầm quan sát sắc mặt của Diệp Bắc Thần.
Thế nhưng sắc mặt người đối diện trước sau vẫn như một không thấy có một chút thay đổi nào.
– Vậy tôi cũng không vòng vo nữa,tôi sẽ nói thẳng luôn,cậu không phải là có ý với Lục Hàm chứ?
Diệp Bắc Thần nhìn anh,đáp như không đáp:
– Nhìn không ra cậu lại là người tọc mạch như vậy?
– Bằng không khi nhắc tới Tịnh Vân sắc mặt cậu cũng không khó coi như vậy,nhưng thái độ với Lục Hàm lại nuông chiều vô lý.
Phong Kính Lăng cười ha hả nói:
– Cứ cho là người khác không hiểu cậu,chơi cùng cậu nhiều năm tôi còn không hiểu sao?Cậu là động vật ăn thịt nào có chuyện tu tâm dưỡng tính.Mượn danh nghĩa em gái chỉ là cái cớ,trừ phi cậu có lòng riêng.Nhưng mà,Lục Nghiêm còn sống sẽ chấp nhận loại chuyện này.
Diệp Bắc Thần vẫn ung dung như trước:
– Hai người đàn ông thảo luận vấn đề này trong nhà phụ nữ hình như không được tốt lắm.
– Chuyện này tính là gì đâu? Tôi luôn suy nghĩ mọi chuyện rất vô tư và trong sáng mà.
Phong Kính Lăng cười nói.
– Đúng vậy,ví như hiện giờ!
Diệp Bắc Thần quan sát anh ta từ trên xuống dưới.
Vẻ mặt Phong Kính Lăng bất giác không nhịn được mà xấu hổ:
– Chuyện này.... là ngoài ý muốn.
– Tốt nhất đừng có để gương mặt này của cậu xuất hiện trước mặt Lục Hàm.
Diệp Bắc Thần nghiêm mặt nói.
Phong Kính Lăng cũng không có tâm trạng,ánh mắt nhìn vô cùng cợt nhã,dứt khoát rút một điếu thuốc ra hút.
Đột nhiên Diệp Bắc Thần quay đầu nhìn anh:
– Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?
– Nhìn cậu cứ khang khác thế nào ấy.
Phong Kính Lăng bất ngờ buông ra một câu,thu lại cái thái độ ất ơ của mình,nghiêm túc nói:
– Nhưng mà cậu cũng nên biết rõ,trước kia người phụ nữ của cậu là Tịnh Vân không ai là không biết cả.Còn Lục Hàm,em ấy trên danh nghĩa vẫn là em gái của cậu.
Cơ thể Diệp Bắc Thần lờ mờ phát run,giữa hai đầu chân mày đột nhiên nhíu chặt lại.