Lục Hàm cầm ô chạy vụt vào màn mưa.Lâm Nhược Na ngồi trên tầng cũng nhìn thấy tất thảy,Lục Hàm mỗi lần thấy hoa cúc là sẽ reo lên y như một thói quen khó từ bỏ.
Cảnh tượng bên dưới làm Lâm Nhược Na xúyt nữa thóp tim.Lúc Lục Hàm cầm ô chạy qua đường một chiếc xe chở hàng gần xoẹt qua người cô.Lục Hàm lại còn mỉm cười giơ chữ V với Lâm Nhược Na.
Người trên lầu rõ ràng là biểu hiện nhăn mặt chỉ muốn ký đầu người bên dưới.Ánh mắt cô càng thêm lo lắng hơn khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe Audi,ánh mắt đã sớm đen kịt,Lâm Nhược Na thầm kêu than trong lòng.
Diệp Bắc Thần ngồi ở trên xe,cách một cửa kính,vẫn luôn im lặng không lên tiếng mà nhìn cô,thẳng đến trong nháy mắt,khoảnh khắc Lục Hàm chạy trong màn mưa kia,hắn cũng bị doạ cho nhảy dựng,theo bản năng mà nhảy ra khỏi xe.
Sau khi đến gần,Lục Hàm ôm một bó hoa cúc đi ra từ cửa hàng hoa.
Cúc hoạ mi được kết thành một bó thanh tú,gói trong tờ giấy báo nâu nâu càng làm nổi bật lên vẻ đẹp mong manh,dịu dàng của nó.
Diệp Bắc Thần nhẹ nhàng thở ra,hắn nhấc chân đi về phía trước,đợi đến khi hai người gần nhau,duỗi tay ngăn bả vai cô lại,chiếc ô nhỏ của Lục Hàm căn bản không che chắn được gì,ô to của Diệp Bắc Thần vươn lên hoàn toàn che chắn cô lại.
– Sao anh lại ở đây?
Theo bản năng,Lục Hàm nghi hoặc hỏi.Cô hoài nghi Diệp Bắc Thần có phải luôn theo sau cô hay không,mỗi lần cô ở đâu đều thấy anh xuất hiện.
Diệp Bắc Thần nhìn cô không nói trực tiếp kéo người rời đi.
Gió rất lớn Diệp Bắc Thần cầm cán ô màu đen không một chút sứt mẻ khi đến bên trong xe.Lục Hàm đặt bó hoa sang một bên phủi phủi áo len bị nước mưa tạt,lại khẽ nâng mắt nhìn sang bả vai người bên cạnh.
Hắn mặc áo khoác màu đen,bên trong là bộ suit đắt tiền,bên ngoài áo khoác cũng bị mưa thấm ướt một mảng màu đen sẫm hơn so với vị trí không bị nước mưa làm ướt.
Lục Hàm lúng túng rời tầm mắt.
– Vài của anh hình như bị ướt rồi.
Phong Kính Lăng ngồi ở ghế lái lập tức đưa khăn lông qua:
– Này lão Diệp.
– Đưa cho cô ấy.
Nói xong trực tiếp cởi áo khoác ném sang một bên.
Tuy mưa lớn nhưng Lục Hàm cũng không có bị nước mưa làm ướt.
Khi Diệp Bắc Thần đưa khăn lông đến,Lục Hàm theo bản năng mà né tránh,bàn tay bỗng chốc dừng giữa không trung liền trở nên lúng túng.
Lục Hàm cũng không muốn làm anh khó xử,mỉm cười nhận lấy:
– Cảm ơn.
Diệp Bắc Thần trầm mặc trong chốc lát,trầm giọng hỏi:
– Xem ra tâm trạng em rất tốt?
Chính xác mà nói tâm trạng cô hôm nay cũng không tồi nhưng mà nghĩ tới Diệp Bắc Thần đột ngột xuất hiện cũng không biết là nên nói thế nào cho đúng.
Cô nhìn thoáng qua Phong Kính Lăng ở ghế đằng trước hơi gật đầu:
– Cũng được.
Lát sau đưa lại khăn lông cho Diệp Bắc Thần chỉ thấy anh tùy ý ném ra sau. Không biết có phải ảo giác hay không Diệp Bắc Thần đối với câu trả lời của cô hình như có chút không hài lòng.
Một lát sau,tin nhắn Lục Hàm vang lên hai tiếng" tinh tinh" phá tan không khí yên tĩnh.
Là Lâm Nhược Na,hình như lúc cô rời đi cũng không có thông báo với cô ấy một tiếng.Có lẽ nhìn thấy Diệp Bắc Thần tới đón cô.
– Lục Hàm không sao chứ.
Lục Hàm bối rối nhắn lại một tin:
– Tớ không sao.
Bên kia lại nhắn lại một câu:
– Ban nãy tớ thấy Diệp Bắc Thần mặt đen luôn,tớ còn sợ anh ta sẽ xách cổ cậu về chứ,may mà chỉ là kéo đi thôi.[ biểu cảm haha]
Cái gì vậy chứ Lục Hàm lén nhìn biểu cảm Diệp Bắc Thần,đúng là sắc mặt lạnh băng,cô hơi rụt lại nhắn tiếp:
– Hình như tớ cũng nhìn thấy biểu cảm anh ta có hơi thái quá,nhìn như mặt than vậy.[ haha]
...
Hai cô gái nhắn qua nhắn lại chủ yếu nói xấu người nào đó.
Tính cách của Diệp Bắc Thần vốn không thích nhìn mặt đoán ý,nhưng gần đây hắn lại vô cùng thích thú nhìn biểu cảm củ Lục Hàm.
Phát hiện vị trí bên cạnh thỉnh thoảng lại rung lên,hắn quay sang nhìn Lục Hàm đang dán mắt vào điện thoại,nhắn gì đó trông rất vui vẻ,thỉnh thoảng hắn sẽ thấy khoé mắt cô cong lên trông vô cùng sinh động.
Có điều biểu hiện này của cô giống như thiếu nữ bốn năm trước,rất lâu bây giờ mới nhìn thấy.
Lục Hàm nhắn tin một hồi,cũng phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm,cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Bắc Thần đang nghiêng đầu nhìn cô một cách nghiêm túc,Lục Hàm theo bản năng mà giật mình sợ hãi,liền ném điện thoại sang một góc.
– Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?
Biểu hiện chột dạ của cô làm ai kia không khỏi nghi ngờ,Diệp Bắc Thần nheo mắt vươn tay muốn với lấy điện thoại của cô nhưng bị Lục Hàm ngăn lại:
– Anh định xem cái gì,con gái nói chuyện với nhau anh cũng muốn xem à?
– Em xác thực là chuyện con gái?
Diệp Bắc Thần lãnh đạm nói.
Lục Hàm gật đầu lia lịa:
– Đương nhiên,chuyện con gái con trai không nên biết làm gì.
Nếu Diệp Bắc Thần biết cô nói xấu anh ta chắc chắn sẽ đem cô ra băm thành nghìn mảnh mất.Có điều Diệp Bắc Thần sau khi vặn hỏi cô không thành cũng không hỏi nữa liền chăm chú xem ipad
Phong Kính Lăng ngồi ở phía trước nhìn qua gương chiếu hậu không khỏi nhịn cười.
Cô em gái của Diệp Bắc Thần này cũng có chút thú vị.Chưa có ai dám nói chuyện trống không với Diệp Bắc Thần như vậy,cô gái nhỏ này gan cũng không nhỏ.Trông Lục Hàm chẳng khác nào một con sư tử ẩn mình.Diệp Bắc Thần cũng có đối thủ rồi.
Dọc theo đường đi, Diệp Bắc Thần đột nhiên chẳng thèm quan tâm đến những tin tức trên Ipap nữa, cũng không có nói, ngược lại Phong Kính Lăng ngồi vị trí tài xế không chịu được này không khí an tĩnh, thỉnh thoảng tìm đề tài quyến rũ Lục Hàm.
–Phong tổng, anh có biết ai cũng cầu cho cậu bị câm không?
Nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, Lục Hàm lành lạnh nói một câu, khiến người ngồi ghế tài xế chỉ ngậm ngùi im lặng. Rõ ràng bản thân bị Diệp Bắc Thần ép làm tài xế,muốn nói vài câu cũng không được.Lục Hàm số với Diệp Bắc Thần xem ra còn đáng sợ hơn.
Tại biệt thự nhà họ Diệp,Phòng Thương Lần đang chỉ huy mọi người dọn dẹp nghe nói hôm nay Lục Hàm sẽ dọn về nhà cho nên bà vô cùng cao hứng.
Trên dưới trong nhà đều vô cùng tất bật.
***
Chiếc xe vững vàng dừng trước cổng biệt thự Thư Ân.
Lục Hàm nhìn ra,bên ngoài sớm đã ngớt mưa,liền đẩy cửa xe đi xuống.Giày cao gót giẫm lên vũng nước,nước chung quanh cũng bị khuấy động mà bắn tung toé.
Diệp Bắc Thần cũng cất bước đi theo cô vào bên trong.
Lúc này,Phong Kính Lăng cũng xuống xe,tính đi theo hai người vào bên trong nhưng lại bị giọng lạnh lùng ngăn cản:
– Cậu không cần thiết phải đi theo đâu,ở bên ngoài đợi là được rồi.
Đương nhiên Phong Kính Lăng kiêu ngạo không cam chịu,hướng về bóng dáng cao to đi đằng trước mà kêu lên:
– Cậu rõ là nhẫn tâm,xem tôi như tài xế của cậu đấy à?
Cách xa một trượng, Lục Hàm nghệ rõ ràng giọng nói kia, dừng bước một chút, sợi tóc đón gió phất nhẹ trên mặt, ánh mắt hơi lạnh lơ đãng rơi vào trên người đàn ông trước mặt.
Bên cạnh xe ô tô Audi màu đen, bóng dáng cao to kiêu căng yên tĩnh đứng thẳng, cởi tây trang màu đen ra, áo sơ mi màu trắng trên người ôm sát lấy cơ thể cường tráng của người đàn ông càng thêm phần phong trần, tay áo sơ mi tùy ý xắn lên, giảm đi mấy phần hơi thở công việc, thật ra khiến cho nhìn anh tăng thêm nhiều hơn mấy phần tùy tính ưu nhã.
Không thể không thừa nhận,người đàn ông này so với Diệp Bắc Thần cũng rất thu hút.Phong thái cũng không phải là dạng vừa,bất kể thứ là giơ tay nhấc chân cũng không phải là người bình thường có thể so sánh,nghĩ tới Phong Kính Lăng còn là ông chủ của Thừa Nhu,có phải cô nên nể mặt anh ta một chút hay không.
Lục Hàm hướng Phong Kính Lăng mỉm cười đến ôn hoà,đôi mắt long lanh như phát sáng:
– Phong tổng có muốn vàở nhà uống chén trà cho ấm bụng không? Dù sao ở bên ngoài cũng hơi lạnh.
Không nghĩ tới Lục Hàm lại chủ động mở đường, đương nhiên Phong Kính Lăng cũng không từ chối mà chớp lấy cơ hội
Xem ra con sư tử nhỏ này cũng có chút ý nghĩa.
– Vậy cảm ơn tiểu Lục,anh không khách sáo đâu nhé! Em đúng là một con sư tử nhỏ đáng yêu.
Phong Kính Lăng nói xong liền cười cười,đi qua Diệp Bắc Thần còn không quên làm mặt quỷ,Lục Hàm nhìn biểu cảm của anh ta cô âm thầm suy xét lại,đây chính là biểu hiện điển hình cửa " nam thần kinh " mới phải.Cô vẫn là nhầm rồi,không nên đem bất kỳ ai so sánh với Diệp Bắc Thần,con người cao lãnh kia sẽ không hài hước được như thế.
Có điều Phong Kính Lăng vừa nói cô là gì,sư tử,cô giống sư tử hồi nào.Lục Hàm căn bản chỉ chú ý tới hai câu trước mà không để ý tới câu còn lại,liền âm thầm đem Phong Kính Lăng ra ghi nhớ.