Hai người họ thì đêm xuân không mộng mị chỉ khổ cho Cao Văn bên này phải khiêng 2 tên say về nhà để hầu hạ. Đến nổi vừa tắm xong đã nằm bẹp xuống giường ngủ.
Đêm qua cô gọi cho Hải Lam suốt nhưng không được, nghe nói Tô Uyển Nhi cũng vào toilet thì chắc hẳn em đấy đã bị coi bạn mình bắt đi rồi. Dù sao Hải Lam cũng đã ở đây thời gian dài nêm cô không sợ em ấy bị bắt nạt, nhìn em bên ngoài như cừu non vậy thôi chứ cô biết em ấy bên trong là con sói con và Tô Uyển Nhi đã bị ăn sạch lông.
Uyển Thư tỉnh dậy đầu óc đau nhức như muốn nổ tung đêm qua cô uống thật sự quá nhiều, biết vậy cô nên kiềm chế một chút sáng nay cô vẫn còn một cuộc họp ở công ty. Cô loạng choạng bước xuống giường tuy say nhưng vẫn nhớ tối qua là Cao Văn đâu cô và Cần Ca về nhà chăm sóc.
Cô cũng có nhiều câu hỏi muốn hỏi ví dụ như sao cô ấy lại đột nhiên biến mất cùng chị bỏ lại hàng tá công việc cjo cô xử lý.
Nhưng cô đã sắp trễ rô rồi đành phải gác lại chờ tính sổ sau. Cô chào Cao Văn rồi đi ra bắt taxi đến công ty, còn anh họ cô thì thây kệ dù sao cũng không ai ăn thịt anh ấy.
Cao Văn đưa Uyển Thư ra cửa chào tạm biệt rồi quay vào nhà. Vẫn còn một con ma men đang trong nhà cô.
Nhìn Nguyễn Chính Cần đang nằm ngủ ngon trên sofa gương mặt anh tuấn có phần trẻ con. Dẩn dần trùng khớp với cậu nhóc 16 tuổi năm xưa khi lần dầu 2 người gặp lúc vừa vào cấp 3.
Cô đã thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng anh cứ chói lóa xung quanh còn biết bao cô gái si mê, chuyện tình cảm anh cũng xem trọng đúng là 1 khuôn đúc với Tô Uyển Nhi. Cho nên cô chỉ đành chôn giấu tình cảm này rất nhiều năm, âm thầm lặng lẽ bên cạnh anh với tư cách là bạn thân nhìn anh thay đổi người yêu chóng mặt.
Cô cũng không mong được anh đáp lại, ánh Mặt Trời nếu bạn đến gần nó quá bạn sẽ bị sức nóng của nó thiêu đốt. Phần tình này ngay cả 2 chị em Uyển Thư cũng không hề biết, cô yêu âm thầm cũng chờ đợi trong âm thầm.
0........0
Rèm cửa của khách sạn khá dày nên dù đã hơn 7 giờ sáng nhưng trong phòng vẫn một màu đen, Tô Uyển Nhi nằm ngủ rất ngon trong vòng tay Hải Lam tối qua Hải Lam nằm trên nên vị trí ôm ngủ cũng thay đổi . Một pha lật triệt để.
Tiếng chông báo thức vang lên khiến 2 người chợt tỉnh, Tô Uyển Nhi dụi dụi mặt mình lên ngực Hải Lam không cho cô ngồi dậy cầm điện thoại. Hải Lam đành phải dùng tay đè đầu cái con cún này vào sát ngực mình.
Tuy sẽ tạo cảm giác khác thường nhưng đó là cách duy nhất để chị ấy ngoan ngoãn. Quả thật Tô Uyển Nhi nằm im, nhưng sau khi Hải Lam tắt báo thức liền cảm thấy có sự ẩm ướt trên ngực, cái con người này mới sáng sớm đã không để người ta yên.
Hải Lam : Đừng, em nhột.
Tô Uyển Nhi : Chị muốn ăn sáng.
Hải Lam : Vậy chị mau rời giường đi ăn thôi.
Tô Uyển Nhi liếʍ ɭáρ bên còn lại " Nhưng chị muốn ăn em ".
Hải Lam : Bây giờ mới là sáng sớm.
Tô Uyển Nhi : Bữa sáng là quan trọng nhất đa, cô 3 biết hong đa ??!
Cả 2 đều có rung cảm đặt biệt, dùng những câu nói của thập niên trước để nói ở thời đại này, đúng là trải nghiệm mới lạ.
Hải Lam : Sao từ thế kỷ trước đến tận bây giờ đã hơn 100 năm mà Nhi vẫn vô lại như vậy ?!!!!
Hải Lam cười cười vuốt ve khuôn mặt người thương rồi hôn nhẹ lên cánh mũi chị. Vẫn như xưa sao khi ân ái chị vẫn không chịu mặc quần áo vào, cứ thế ôm nhau đi ngủ. Tô Uyển Nhi híp mắt hưởng thụ sự ôn nhu này.
Tô Uyển Nhi : Sự vô lại ôn nhu này của tui chỉ dành cho em thôi đa. Duy nhất chỉ thuộc về em.
Cô hôn lên khóe môi em dù đã sống ở thời hiện đại nhưng trên người em vẫn thoang thoảng hương thơm tự nhiên không phải mùi nước hoa hóa chất.
Dù rất hưởng thụ, dù không muốn tách ra nhưng Hải Lam còn phải đi làm cô là người luôn có trách nhiệm không thể vì yêu đương mà trốn việc được.
Hải Lam : Mau dậy thôi !!!
Tô Uyển Nhi : Tôi vẫn muốn ăn sáng .
Hải Lam bất lực, cái con người này hơn cô tận 10 tuổi nhưng tại sao lại như con nít thế này. Cô xoay người áp lên Tô Uyển Nhi cười nói kỷ vào tai chị " Được, em cho Nhi ăn ".
Tiếp sau đó Tô Uyển Nhi không những bị ăn mà còn là bị ăn nhanh chóng, Hải Lam đánh nhanh rút gọn chỉ trong vòng 10 phút cô đã làm Tô Uyển Nhi lên đỉnh nằm bẹp trên giường.
Cô xuống giường mặc đồ rồi đi vào phòng tắm đánh răng bỏ mặc một cô gái vừa bị ăn tơi tã.
Tô Uyển Nhi thật khinh bỉ bản thân mình sao lại bị em ấy khi dễ tố mức này. Nhưng cô tự trấn an mình, đây là thế kỷ 21 rồi em à quân tử trả thù 100 năm không muộn nhennnnn.