*Tạch----
Vẻ mặt Khả Tịch như người mất hồn đưa tay lên khởi động công tắc bên cạnh. Ánh nhìn của cô lúc nào cũng xa xăm khó đoán, gương mặt cúi gầm xuống mặt đất không chút sức sống, đến một chút sắc huyết trên mặt cũng không hề đượm trên da thịt.
- Còn tưởng là sẽ cử tới một kẻ tài giỏi đáng gờm nào đó. Hoá ra cũng chỉ là một đàn bà không hơn không kém, vô dụng.
Giọng nói đầy sự kiêu ngạo lúc bổng lúc trầm nghe thật chướng tai. Nhờ vậy mà hồn phách cuối cùng cũng chịu nhập về thể xác. Cô mở căng đôi mắt lên giật mình rồi vội vã ngước nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Đó là một thanh niên trẻ tuổi sở hữu gương mặt góc cạnh, toát lên sự trưởng thành đáng tin cậy. Khoác bên ngoài lớp da thịt là một chiếc sơ mi trắng nhưng không thắt cúc, để lộ ra những khối cơ hoàn hảo trên cơ thể đầy sẹo. Những vết sẹo nhìn thoạt qua cũng có thể dễ dàng đoán được đó là do vết đâm chém để lại. Hắn hiên ngang như không biết đến hai từ e sợ. Thừa hưởng một khí chất vô cùng hiếm hoi và đáng phải dè chừng.
Chân đưa cao gác lên đùi khinh khỉnh, đôi mắt sắc thép như đại bàng săn mồi lườm quýt, hệt như muốn nuốt chửng lấy Khả Tịch.
- Tự tiện vào phòng người khác đã đành, thế mà còn dám ,giở giọng điệu ấy với người khác. Anh chắc hẳn cũng là một nhân vật tầm cỡ chứ nhỉ?
Hắn vừa nghe dứt lời nói của cô thì liền nhếch môi cười nửa miệng. Vờ lắc đầu vài cái rồi nhanh chóng đáp trả:
- Xem ra thì mắt nhìn người của cô không tồi nhỉ? Tôi là Dương Trừng, cũng chính là Tân đội trưởng của F12. Bắt đầu từ bây giờ, cô chính là cấp dưới của tôi.
Khả Tịch cười khinh bỉ vẻ bất phục. Nụ cười đúng vẻ ranh ma, tà độc tấn công lấy đồng tử anh rồi giả vờ đưa tay xuýt xoa trán, nói với giọng chế giễu:
- Cấp dưới? Đội trưởng thật là có nhầm lẫn gì không đấy? Thôi nào thôi nào, chỉ vừa nhận ấn nhiệm mà đã thế này thì thật là không đúng đâu. Xem nào.. tôi ít nhất cũng đã gia nhập Huyết Ưng hơn 5 năm. Khoảng thời gian tôi luyện tập lấy tiết thì không chừng là anh vẫn còn ở xó nào vòi quà của bố mẹ cơ đấy. Vì luật của phái ta chỉ đàn ông mới có thể làm đội trưởng, không thì Khả Tịch này cũng đã nhận ấn nhiệm từ lâu rồi. Dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn là bậc tiền bối của anh. Dù làm gì thì các đội trưởng khác cũng phải nể nang tôi vài phần. Vậy nên đừng giương cao cái giọng khinh khỉnh ấy. Thật tởm lợm quá đấy, đội trưởng?
Dương Trừng nhất thời có chút ngạc nhiên trước câu đáp trả đầy sát thương chí mạng của cô. Nhanh ngay sau đó, anh lại giữ được cho mình bình tĩnh. Khẽ nhíu mày cười mỉm, Dương Trừng vỗ tay một cách giả tạo và đầy khiêu khích. Giọng điệu mỉa mai vô cùng:
- A a, khẩu khí của cô đúng thật là đáng nể đấy. Xem ra tôi phải dè chừng rồi, thật là!
- Không dám.
Nhìn thấy vẻ ngoài điềm tĩnh của cô. Anh bỗng cảm nhận được một luồng cảm xúc khó chịu. Căn "bệnh" thích dày vò người khác lại trổi dậy trong tiềm thức.
Dương Trừng nghĩ là làm. Anh nhìn xung quanh căn phòng một lúc như tìm thứ gì đó nhưng không tìm được. Tặc lưỡi, anh cởi phắt chiếc áo đang mặc rồi vứt thẳng vào gương mặt của Khả Tịch. Nhất thời kích động, người phụ nữ ấy chầm chặt chiếc áo liền cáu gắt lên quát mắng:
- Anh bị điên à?!
- Giặt nó đi. Tôi phải về phòng nghỉ ngơi.
Dương Trừng khẽ nhếch môi cười rồi để chân xuống đất lấy thế đứng dậy.
Đến lúc này, cô mới nhận biết được rằng chiều cao giữa mình và tên đáng ghét này là "một trời một vực" thật sự!
Đường Nhất vốn dĩ đã rất cao ráo, Dương Trừng thậm chí còn cao hơn rất nhiều!
- Không. Tự mà giặt lấy! Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ cho anh, không phải là người hầu!
Khả Tịch cúi gầm gương mặt xuống rồi đẩy đùn chiếc áo vào lồng ngực của anh. Biểu cảm có chút né tránh. Cũng đúng. Vốn dĩ Khả Tịch rất ngại phải nhìn thấy đàn ông khoả trần, nhất là những người có cơ thể hoàn hảo như hắn. Cô sẽ không thể giữ bình tĩnh mà sẽ đánh mất đi vẻ ngoài lạnh lùng của mình mất!
- Cô là người đầu tiên từ chối mệnh lệnh của tôi đấy. Đúng là có khí phách. Nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, hỗ trợ vẫn là hỗ trợ. Cô giặt áo, xem như là giúp tôi.
Dương Trừng bản tính ngang ngược một lần nữa lại vứt chiếc áo vào người Khả Tịch. Anh cúi đầu, khom người xuống nhìn cô. Từ khi nào, khoảnh cách của cả hai đã gần tới mức đầu sát bên đầu.
Khả Tịch bất giác lùi về sau mấy bước. Cô quay người ngược lại như nhận ra điều gì đó rồi thản nhiên đáp lại, hoàn toàn không hề quan tâm tới lời nói vừa rồi của anh:
- Cút ra ngoài. Tôi phải đi tắm.
- Tôi sẽ cút nếu cô chịu giặt nó - Hắn đắc ý.
Người phụ nữ ấy khẽ nhếch một đường cong đẹp hút hồn rồi mỉm cười. Nụ cười xinh đẹp như tiên tử cuốn lấy đôi mắt con mồi.
- Hay là muốn tắm cùng tôi?
Đến lúc này, từ hai bên má của Dương Trừng đột nhiên xuất hiện những vệt đỏ ngầu. Sự bối rối thoáng hiện rồi ẩn nhanh trong đồng tử, anh dần trở nên mất bình tĩnh. Thôi rồi! Nhược điểm duy nhất của hắn đó chính là dễ dàng bị ngượng ngùng trước lời ong **** của phụ nữ.
Dương Trừng cau chặt hàng mày lại. Đôi mắt sắc bén lườm chặt Khả Tịch rồi đưa tay giựt lại chiếc áo, lạnh lùng:
- Coi như là cô giỏi!
Vừa dứt xong câu nói của mình. Anh nhanh chóng bốc hơi khỏi căn phòng ấy mà đi khỏi.
Nhìn thấy anh đi, Khả Tịch uể oải cả người thở dài mấy hơi liền rồi nằm ườn ra giường, vừa than thở vừa trách móc:
- Phiền phức! Những ngày tiếp theo xem ra khó sống rồi!!! Ayyy!