Khả Tịch lặng lẽ rời khỏi F7, đôi mắt của cô bỗng trở nên vô hồn nhìn xa xăm vào bầu trời trước mặt một cách đắm đuối.
Hôm nay không phải là một đêm mưa tầm tả lạnh rét người, cũng không phải là một đêm đầy sấm chớp khiến kẻ khác phải dè sợ. Đêm nay sao rất sáng, chỉ tiếc rằng nó vẫn không thể so sánh được với vầng trăng ở đấy. Dù trăng có bị che khuất bởi mây, thì nó vẫn luôn là nữ hoàng của bầu trời đêm này.
Thật giống với người con gái tuổi thập cửu ấy, yêu bao nhiêu, lại càng tổn thương nhiều bấy nhiêu.
..
- Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô đấy, Dữ Kì..
Khả Tịch khẽ đưa bàn tay lạnh toát của mình sờ lên bia mộ của Dữ Kì. Từng nét chữ được khắc lên đá bất giác lại khiến trái tim cô rung lên mấy hồi rồi quặn thắt lại từng tế bào.
- Cũng không đúng. Phải nói là ganh tị sẽ chính xác hơn.
Người phụ nữ ấy vừa nói xong thì liền nhếch môi cười chua xót. Cô đặt những bông hoa cúc trắng nõn ngan ngát hương thơm xuống mặt đất. Giọng nói trở nên nghẹn ngào như sắp không kìm chế được cảm xúc của chính bản thân.
- Tôi ganh tị với cô vì tôi chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy nụ cười thật sự của anh ta. Chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị của đường mật là như thế nào dù chỉ một chút. Chưa bao giờ nghe những câu mà tôi muốn chính miệng anh ấy nói. Cũng chưa bao giờ được anh ấy một lòng một dạ đáp trả lại sự chân thành của bản thân. Tôi thật sự ganh tị với cô quá đi, Dữ Kì.
Khả Tịch nấc nhẹ lên vài tiếng khó nhọc. Cô vội vã đưa tay lau nhanh mi mắt rồi mỉm cười hiền từ. Lại một lần nữa, cô lại tự mình lừa dối mình, đau đến chết đi vẫn có thể cười tươi được..
- Cô biết không? Tôi từng có cái suy nghĩ ngu ngốc rằng bản thân sẽ có thể thay đổi được tất cả. Tôi hoang tưởng rằng mình sẽ có được hạnh phúc đích thực trong cuộc đời. Tôi nghĩ đơn giản rằng chỉ cần tôi đủ chân thành thì anh ấy sẽ chấp nhận và mở lòng một lần nữa. Nhưng tôi lại sai nữa rồi..
Cô thật hạnh phúc. Dù có biến mất khỏi thế giới này cũng vẫn có một người thật lòng yêu thương cô nhiều đến mức như thế. Ông trời lại đối xử bất công với tôi rồi nhỉ?
Nụ cười của Khả Tịch nhạt dần. Khi một thứ gì đó đã đi quá giới hạn chịu đựng, nó sẽ bùng phát ra bên ngoài; một trong đấy chính là cảm xúc của con người..
Bỗng cảm thấy cơ thể mình thật yếu ớt. Cô khuỵ gối quỳ xuống mặt đất, gương mặt không chút sắc huyết cúi gầm xuống nhìn những ngọn cỏ ven đường. Cứ thế không thể kìm nén được nữa, cô gái ấy lại lần nữa khóc lên.
- Cô tới đây làm gì?
Khả Tịch như kẻ mất hồn bỗng chốc đã quay nhanh về thực tại. Cô giật mình, cơ thể run rẩy rồi từ từ đứng bật dậy. Giọng nói nghẹn ngào lần nữa lại bị đậy kín đi, thay vào đó là sự lạnh lùng, máu lạnh:
- Chỉ tiện đường đi ngang qua. Thật thất lễ quá, xin lỗi nhé. Tôi phải đi rồi.
Chỉ vừa dứt xong lời nói của mình thì cô đã nhanh chóng tiếp cận lấy chiếc động cơ "quái vật" bên cạnh. Vừa đặt lấy chiếc nón bảo hộ đội lên đầu, vừa lén lút ngăn đi mạch cảm xúc vỡ oà của mình.
- Tôi không có ý đó. Cô không cần phải trốn tránh tôi như thế.
Giọng nói của anh khi nghe kĩ lại có chút gì đó gọi là sự hi vọng. Tiểu Minh càng bước lại càng gần hơn. Anh vốn định mở miệng nói thêm chuyện gì đấy rồi lại nín bặt ngay.
Rõ ràng bản thân có rất nhiều thứ muốn nói với cô. Vậy tại sao khi đối mặt đầu óc lại trống rỗng như thế này? Anh cắn chặt răng lợi sỉ vã lại chính con người mình.
- Nếu không trốn tránh chẳng lẽ lại đeo bám anh suốt ngày à? Làm ơn đi, chúng ta không nên đối mặt với nhau quá nhiều. Tôi sẽ thất bại trong việc từ bỏ nếu cứ nhìn thấy anh mãi.
Đôi mắt ấy khẽ liếc nhìn Tiểu Minh một cách lén lút rồi phút chốc hoá vô cảm. Các giác quan gần như đã bị tê liệt hoàn toàn, cô không biết bản thân mình nên làm gì tiếp theo để có thể trốn tránh đi cuộc hội ngộ vô tình này. Hơi thở trở nên căng thẳng, gấp rút. Nhịp tim lúc nhanh, lúc chậm không giữ được bình tĩnh.
- Chúng ta có thể làm bạn của nhau.
Đúng thật rồi, cơ thể cô tê liệt thật rồi. Nhưng có lẽ câu nói hài hước lúc này của anh lại chính là liều thuốc giải thần kì cho những cảm xúc bối rối ấy. Chỉ trong nháy mắt, cô đã tìm lại được giọng nói và cả những nỗi đau đớn xiết thắt lấy linh hồn.
Khả Tịch nhếch môi, cô cười chua xót rồi nhìn anh một cách vô cảm xúc..
- Chẳng có bất kì người phụ nữ nào muốn bản thân làm người bình thường khi yêu cả, Âu Minh ạ. Bạn bè ư? Đừng đùa chứ? Thật sự là nó chẳng có gì gọi là giải trí cả. Anh có vẻ rất thích hành hạ tôi bằng lời nói nhỉ? Đúng thật là ngay từ đầu tôi không nên dây vào một kẻ như anh.
Đường gân trên trán Tiểu Minh ngày một rõ hơn. Anh bỗng thở vội, biểu cảm như muốn giải thích ngay. Nhanh chóng bước thật gần về phía cô. Cơ miệng chỉ vừa hoạt động thì giọng nói trầm mịch ấy lại lần nữa vọng lên bên tai, nghe thật chua chát đến ngạt thở..
- Đủ rồi, Âu Minh. Anh luôn nói những điều mà tôi không bao giờ muốn nghe thấy. Tôi sẽ nôn ra ngay trước khi tiêu hoá những lời nói ấy mất. Sau này, người dưng vẫn sẽ mãi là người dưng. Cả đời này cũng đừng bước vào thế giới của nhau. Tạm biệt..
"Tạm biệt. Khoảng thanh xuân mà mày trân trọng nhất.."
Đó là những lời nói cuối cùng trước khi Tiểu Minh kịp ngộ nhận ra Khả Tịch đã phóng nhanh mô tô mất hút ở phía trước.
"Rõ ràng điều mày muốn nói cho cô ấy biết đâu phải là như thế? Mày vốn dĩ đâu muốn nói như vậy? Tại sao lại thành ra thế này chứ?!"
Tiểu Minh gục gầm đầu xuống mặt đất. Lại một lần nữa anh bị chính sự lạnh lẽo và cô đơn nuốt chửng lấy linh hồn của mình.
Đôi mắt đầy nỗi đau đớn như muốn nhìn xuyên qua tấm bia đá trước mặt. Anh bất giác nở một nụ cười đau khổ biết nhường nào..
- Giúp anh. Làm ơn giúp anh. Nhìn vào anh mà trả lời đi, rốt cục trong anh còn có hình ảnh Tạ Dữ Kì hay không?