Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 117: Sinh Sự




Ngay cùng thời điểm mà Thượng Lục và Đường Quân vẫn còn đang suy nghĩ mọi chuyện vừa xảy ra. Thì ở một nơi nào đó, đã và đang có một người vẫn tự mình trằn trọc lại những câu nói vô tình của người thương. Dù có cố gắng bao nhiêu, dù có cố gượng ép bản thân hãy nhắm mắt lại và ngủ đi thì mọi thứ cũng chẳng hề theo ý muốn của mình.

Dương Trừng, có vẻ hôm nay anh lại chẳng nghỉ ngơi được nữa rồi.

Gió hiu hắt. Khói thuốc lá thoảng đầy căn phòng tối mịt. Ánh sáng duy nhất mà anh có được bây giờ chính là những vệt sáng yếu ớt từ vầng trăng bị mây khuyết lấy trên bầu trời. Tàn thuốc mỗi lúc một nhiều, đây là lần đầu tiên anh biết đến điếu thuốc. Chẳng phải là nhìn thấy những thanh niên trạc tuổi hút rồi làm theo. Anh hút thuốc, vì nó thật sự tốt cho tâm trạng. Một chút thôi, một chút thôi cũng được...

Ánh mắt Dương Trừng vốn dĩ rất đáng sợ. Nhưng bây giờ đến một chút cũng không có. Gì mà phải sợ hãi chứ? Anh rốt cục cũng chỉ là một con người.. có máu, có trái tim, và có cả nước mắt.

Ngay bây giờ, kẻ đáng thương nhất là ai?

Là một Lạc Phàm vừa thoát khỏi nanh vuốt từ chính người mà cô cho là "thân thiết" đang bẽn lẽn kéo lấy vạt áo mà thất thần?

Là một Thượng Lục dám yêu, dám chờ đợi, dám nỗ lực, dám phấn đấu.. nhưng lại không dám chấp nhận hiện thực tàn khốc? Ừ, cũng phải. Chả có một kẻ nào dễ dàng nở một ý cười trên gương mặt mà gật đầu chúc phúc cho cô gái mà bản thân tự định sẵn.

Là một Đường Quân ngoài mặt lạnh lẽo nhưng bên trong lại rất ấm áp. Rất thô cộc, rất dễ cáu giận, nhưng lại rất hiểu chuyện. Đương nhiên, anh cũng không tài nào thoát khỏi vực tình. Ngần ấy năm yêu thương một cô gái, nhưng chưa bao giờ thể hiện. Sự thầm lặng, chính là cách anh trao cô gái ấy nụ cười.

Vậy sao? Thế còn những người khác? Họ có đáng thương hơn không?

Như là một Đường Nhất. Một người đàn ông dám vươn thẳng cánh tay của mình chỉ để bảo vệ cho một cô gái. Anh yêu cô là thật, nhưng cô lại tự cho đó là một câu nói đùa. Từ chối, từ chối, và từ chối. Cô gái ấy hiểu anh, nhưng cô lại không biết rằng, anh chưa bao giờ biết nói đùa.

Ha, Âu Minh.. Bên kia biên giới, người đàn ông này đúng thật là rất thích "tự tử". Tự khép mình, tự tạo khoảng cách, và cũng tự làm đau vết thương trong lòng.

"Động vật máu lạnh", cô gái ấy đúng là rất hay mắng anh như thế. Nhưng cuối cùng, anh cũng dành sự ấm áp của mình vào phút chót và.. lỡ mất.



"Tôi bị ướt cũng được, bị rét đến phát sốt cũng được. Chỉ cần quần áo cô được hong khô, tôi chấp nhận lùi một bước để nhường một người có trong tay chiếc ô".

Quần áo được hong khô cái gì chứ? Cô gái ấy, Mộ Khả Tịch vẫn đang tự nhốt mình trong phòng. Đúng thật là tình cảm từ một phía thì sẽ không có được hạnh phúc. Nhưng tại sao? Tại sao ngay bây giờ tình cảm xuất phát từ hai vạch, họ vẫn không thể ở cùng nhau? Một đại dương? Thú vị đấy. Giờ thì cô chẳng biết mình đang suy nghĩ điều gì nữa rồi.

Cuối cùng, có lẽ là cái tên Dương Trừng nhỉ?

Ánh mắt của anh rất khác. Nó chứa đựng một loạt cảm xúc rối rắm. Thi thoảng, tên ngốc đấy lại không kìm được mà nhìn về phía cửa phòng của Khả Tịch. Anh không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở một mình, càng không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia dù chỉ một khắc.

"Xin lỗi, Dương Trừng. Người cả đời này tôi quyết định yêu đương, là Âu Minh"

Câu nói ấy của Khả Tịch chưa bao giờ ngừng ngay việc bám lấy khối não của anh. Anh khó chịu, tức giận. Anh không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Dương Trừng bỏ điếu thuốc khỏi miệng rồi vùi vào chiếc gạt tàn. Anh thờ thẫn nhìn mây mù. Bất giác lại cảm thấy bản thân thật hài hước. Vì đâu mà anh đến đây? Đánh nhau? Đúng, đúng vậy? Là vì đánh nhau. Nhưng bây giờ nhìn xem? Vô hồn? Đích thị là chẳng hề có chút sức sống nào vấy trên gương mặt ấy!

"Chậc! Đủ rồi, thằng ngu!"

Đột nhiên đâu đó trên nét mặt của anh bất ngờ thay đổi. Anh bỗng cáu gắt!

Bàn tay anh như đang rất khó chịu, anh vội mặc lại áo rồi mở toang cửa đi ra ngoài.

"Đau khổ? Chả giống tên lưu manh chút nào cả!"



Dương Trừng vừa nghĩ thoắt qua thì liền đi lên xe lao đi mất. Anh rốt cục là đang bị cái gì vậy?

_________

*Rầmmmm-------

*Rầmmmm-------

- Này! Cút ra đây! Đường Nhất! Tao biết mày vẫn chưa ngủ! Cút ra đây, chó chết!

Tên ngốc Dương Trừng? Bây giờ thật sự là đã khuya lắm rồi đấy! Không muốn cho người khác nghỉ ngơi thì cũng đừng đập cửa la hét inh ỏi như thế chứ?

*Rầmmmm-----

- Mày sợ tao rồi à, thằng hèn? Tao bảo mày cút ra đây! Thằng rùa!!

Anh không mắng nhiếc thì là đấm đá vào cửa. Thôi ngay đi! Không phải chỉ mỗi Đường Nhất là ở trong đấy đâu! Tên này đúng thật là muốn sinh sự lần nữa à?

*R.. ro..roẹtttt---

Cái thanh âm chậm rãi quen thuộc này bất giác khiến Dương Trừng lùi về sau mấy bước. Khoé môi anh nhếch lên cười hài lòng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tối sầm vì tức giận của Đường Nhất. Người đàn ông kia đúng thật là chưa hề ngủ, anh đã đoán đúng. Nhưng, vô cớ gây rối thì.. ăn đấm đi!

- Tên mắt cá chết nào đây? Mày muốn đánh nhau thì cút chỗ khác mà tìm người. Thằng khỉ gió nhà mày tao không có tâm trạng để tiếp chuyện. Tao đang rất không vui, còn muốn thở vào ngày mai thì co cẳng cút về hang ngủ đi! Chết tiệt!!