Edit: Min
Vân Lâm Quân trầm mặc thật lâu, dời ánh mắt, không phản ứng Tây Ngạn Du, cất bước rời đi.
Tây Ngạn Du: "......"
Lúc Tần Du Đường tới, liền nhìn thấy Tây Ngạn Du đứng một mình ở góc đường, vẻ mặt mất mát, héo rũ.
Không đợi xe ngựa dừng lại, Tần Du Đường vội vàng nhảy xuống, hai ba bước chạy đến trước mặt Tây Ngạn Du: "Làm sao vậy? Sao ngươi lại đứng một mình ở chỗ này? Có người bắt nạt ngươi?"
Tây Ngạn Du lắc đầu.
Phát hiện không thấy Tây Ngạn Du đâu, quản gia đi ra ngoài tìm người, thấy Tây Ngạn Du đang cùng Tần Du Đường nói chuyện, vội vàng tiến lên hành lễ, sau đó nói: "Tiểu công tử, như thế nào mà lại ở chỗ này?"
Ông nhìn Tần Du Đường một cái, "Muốn cùng Vương gia đi ra ngoài chơi sao? Thế ta đi chuẩn bị xe ngựa."
Tần Du Đường nhìn quản gia, "Không cần. Ông trở về đi, ta dẫn cậu ấy đi là được."
Nói xong, lôi kéo cổ tay Tây Ngạn Du lên xe ngựa của mình.
Quản gia nhìn theo xe ngựa rời đi, lắc đầu, trở về phủ.
Xe ngựa một đường chạy tới thành Nam, Tần Du Đường đem mèo con ngủ đánh thức, giơ trước mặt Tây Ngạn Du đang cúi đầu rầu rĩ không vui, cười nói: "Xem, ta mang Đại Ngoan đến nè, meo~"
Tây Ngạn Du nhìn hắn một cái, lại nhìn mèo con, chớp chớp mắt, nhận lấy mèo con ôm vào trong ngực vuốt ve, không nói lời nào.
Tần Du Đường: "......"
Hắn thấy Tây Ngạn Du nhắm mắt, giống như không muốn nói chuyện, cũng không lên tiếng quấy rầy, vẻ mặt đầy lo lắng.
Chẳng được bao lâu, Tần Du Đường nghe thấy thanh âm thì thầm kêu đói của cái bụng, liền nhìn về phía Tây Ngạn Du.
Không biết Tây Ngạn Du mở mắt ra từ lúc nào, trừng mắt uy hiếp, hắn cười vội vàng xoay đầu, đẩy bức màn ra phân phó xa phu chạy nhanh hơn.
Dòng người trên phố ăn vặt hôm nay đông hơn so với hôm qua, hai người vừa xuống xe ngựa, không ít ánh mắt giống như vô tình dừng ở trên người Tây Ngạn Du.
Ngày hôm qua Tây Ngạn Du cùng Tần Du Đường cũng không chú ý, nhưng Tây Ngạn Du là một đại mỹ nhân đi dạo trên phố nguyên một ngày, được rất nhiều người bàn tán say sưa. Hôm nay không ít người nghe danh mà đến, xem có thể may mắn gặp được hay không.
Thật không ngờ, hôm nay mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong lời đồn cũng tới.
Nhóm người đi đường cố ý vô tình vây quanh Tây Ngạn Du, trộm ngắm Tây Ngạn Du, Tây Ngạn Du không để ý.
Tần Du Đường cũng không để ý hôm nay nhiều người hơn, chỉ mãi nghĩ xem vì sao Tây Ngạn Du không vui, cũng không có hứng thú ăn đồ ăn vặt, vừa đi vừa xem bên đường có món gì giúp Tây Ngạn Du vui vẻ.
Tần Hoài Hoang đi theo ở phía sau rất xa.
Đôi mắt đào hoa của Tây Ngạn Du nửa mở, lông mi che khuất hơn phân nửa đồng tử, không thấy rõ thần sắc, đáng vẻ lười biếng ôm mèo bước đi.
Nhìn đệ đệ nhà mình hết sức chuyên chú hỏi quán ăn vặt, Tần Hoài Hoang không còn gì để nói.
Một cái ánh mắt, nhóm ám vệ xen lẫn trong đám người không dấu vết ngăn cách những người không có ý tốt tới gần Tây Ngạn Du.
Tần Du Đường nhìn quán hoành thánh, rồi quay đầu nhìn Tây Ngạn Du đi bên cạnh, đối phương mặc áo choàng rộng thùng thình, thoạt nhìn càng thêm yếu đuối mong manh, nhưng không hiểu sao lại có chút quen mắt.
"Muốn ăn hoành thánh không?" Hắn nhớ rõ ngày hôm qua Tây Ngạn Du rất thích ăn cái này.
Tây Ngạn Du lắc đầu, vẻ mặt hứng thú tẻ nhạt.
Lại đi về phía trước , Tần Du Đường hỏi: "Thế khoai nướng thì sao? Ngửi rất thơm."
Tây Ngạn Du lắc đầu.
Nhìn bộ dáng nhàn nhạt của Tây Ngạn Du, Tần Du có chút không biết phải làm sao.
Lại đi qua mấy cái quán nhỏ, Tần Du Đường thật cẩn thận hỏi: "Ăn hạt dẻ rang đường không?"
Tây Ngạn Du: "...... Ừm."
Tần Du Đường thấy Tây Ngạn Du rốt cuộc cũng giương mắt nhìn qua, trong lòng vui vẻ, vội vàng mua một túi giấy hạt dẻ rang đường đưa cho Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du đưa mèo cho hắn, Tần Du Đường duỗi tay nhận lấy, nhìn Tây Ngạn Du cầm túi giấy, cúi đầu lấy một hạt từ bên trong ra bóc, cuối cùng mới buông tâm.
Nhìn bộ dáng hèn mọn của đệ đệ, Tần Hoài Hoang mặt trầm như nước, đem ám vệ gọi trở về.
Hai người tiếp tục đi dạo, lại lục tục mua đồ ăn vặt. Tần Du Đường đã nhìn ra, hôm nay Tây Ngạn Du không có tâm tư ăn cơm, liền dẫn người đi mua đồ khô của một quản nhỏ.
Hắn đi đến trước quán nhỏ bán đồ khô, nhìn nhìn mứt khô bên trong.
Đúng vào lúc này, một nam tử vội vã đi tới, sắp đâm thẳng vào lòng Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du đang cúi đầu yên lặng bóc hạt dẻ ăn, bỗng nhiên phía sau truyền đến một đến lực đạo nhẹ nhàng túm lấy cậu, sau lưng liền đụng phải lồng ngực của ai đó.
Hạt dẻ mới vừa bóc cũng bay đi.
Tây Ngạn Du mở to hai mắt, duỗi tay, không với tới.
Một bàn tay to thon dài trắng nõn vớt lấy, hạt dẻ rơi vào lòng bàn tay
Tây Ngạn Du đuổi theo hạt dẻ nhìn lại, liền thấy......
Phân tiên (thân) số 1 của tiểu thần tiên —— thầy bói đang cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên.
Vân Lâm Quân dời đi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía nam tử lỗ mãng suýt đâm trúng người kia.
Nam tử cùng Vân Lâm Quân đối diện tầm mắt, run lập cập, vội vàng chạy đi.
Tây Ngạn Du vui vẻ từ trong lòng ngực tiểu thần tiên đứng thẳng, xoay người lôi kéo ống tay áo hắn: "Sư phụ!"
Vân Lâm Quân: "......???"
Vân Lâm Quân đầy mặt phức tạp, một lời khó nói hết nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: "Sư phụ, đã lâu không thấy được người, gần đây người đi nơi nào vậy?"
Vân Lâm Quân buông ra cậu, "Đi một chuyến đến Diêm Vương điện."
Tây Ngạn Du: "?"
Tần Du Đường nghe được động tĩnh xoay người nhìn qua, nhìn thấy thầy bói, sửng sốt một chút.
Hả? Hắn còn sống sao?
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du tươi cười, trong lòng bỗng nhiên có chút hụt hẫng, ngữ khí chua lòm: "Vị này chính là?"
Tây Ngạn Du cười nói: "Đây là ân nhân cứu mạng kiêm sư phụ của ta."
Tần Du đều: A, hoá ra là như thế.
Là sư phụ.
Thế không có việc gì.
Trong mắt rút đi địch ý, Tần Du Đường nhìn Vân Lâm Quân, đi tới nói: "Xin chào sư phụ."
Vân Lâm Quân nhìn hắn một cái, xoay người bước đi.
Tần Du Đường: "......"
Làm sao bây giờ, hình như sư phụ không quá thích hắn.
Tây Ngạn Du đuổi kịp Vân Lâm Quân, từ trong tay đối phương nhận lấy lá cờ vải, "Sư phụ, để đồ nhi cầm giúp người."
Vân Lâm Quân liếc cậu một cái, Tây Ngạn Du cười đến ngoan ngoãn vô hại.
Đi một lúc, Tây Ngạn Du đem túi hạt dẻ rang đường kia đưa cho Vân Lâm Quân: "Sư phụ, ta giúp người khiêng lá cờ vải, người giúp ta bóc hạt dẻ."
Vân Lâm Quân cười như không cười nhìn cậu một cái, đi về phía trước, từ trong túi lấy ra một hạt, răng rắc một tiếng, vỏ hạt dẻ tách làm đôi, lộ ra thịt hạt dẻ bên trong. Nhìn thoáng qua, đem thịt lấy ra, đưa cho Tây Ngạn Du.
Đôi tay Tây Ngạn Du bận ôm lá cờ vải, liền cúi đầu, ngậm lấy.
Vân Lâm Quân: "......"
Vân Lâm Quân quét xung quanh một vòng, đi ra bên ngoài, giống như cản gió, thực chất là ngăn cách những ánh mắt trộm nhìn lại đây cùng những kẻ không có ý tốt tiếp cận.
Hai người một bên đi dạo, một bên bóc hạt dẻ ăn.
Một lát sau, Tây Ngạn Du mệt mỏi, đem lá cờ vải đưa cho Tần Du Đường yên lặng đi theo phía sau, buông thõng đôi tay, cúi đầu chờ ăn.
Một tay Tần Du Đường cầm lá cờ vải, một tay ôm mèo con, nhìn bóng dáng hai người phía trước.
Cuối cùng cũng biết vì sao cái áo choàng kia của Tây Ngạn Du nhìn quen mắt.
Này không phải cùng một kiểu dáng sao?
Chính là bộ quần áo kia không vừa thân hình Tây Ngạn Du, cho nên nhìn mới giống áo choàng to rộng.
Nhìn kiểu dáng quần áo đồng dạng, hai người hết sức hài hòa, Tần Du Đường cảm giác mình không nên gọi Tần Du Đường, mà gọi là —— thật dư thừa.
Vân Lâm Quân bóc rất nhanh, Tây Ngạn Du có chút ăn không hết, đem chúng đặt ở trong tay, vừa đi vừa ăn, hai má phình phình giống như sóc con.
Một lát sau, ăn đủ hạt dẻ rồi, Tây Ngạn Du đem một túi quả phỉ đưa cho Vân Lâm Quân: "Cái này cũng chưa bóc."
Vân Lâm Quân dừng bước chân, nhận lấy, lấy ra một quả, nhìn Tây Ngạn Du, nhẹ nhàng dùng một chút lực —— "Bộp", vỏ của quả phỉ cứng rắn chia năm xẻ bảy.
Tây Ngạn Du yên lặng lui về phía sau một bước, rụt rụt cổ.
Chẳng được bao lâu, ngẩng đầu nhìn Vân Lâm Quân, tiến lên hai bước, duỗi tay kéo tay Vân Lâm Quân, lấy phần thịt ra, bỏ vào trong miệng nhai nhai.
"Thơm!"
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du cười với Vân Lâm Quân, đôi mắt cong cong như lưỡi liềm, "Còn muốn ăn."
Vân Lâm Quân nhìn cậu, mặt lạnh mang ý cười, bước đi mấy bước, từ trong túi lấy ra một quả phỉ, nắm tay đem nó bóp nát.
Tây Ngạn Du đuổi kịp, từ trong lòng bàn tay hắn nhặt thịt quả phỉ ăn.
Quần áo Tây Ngạn Du không hợp thân, vai quá rộng, đi trong chốc lát, cổ áo xộc xệch, lộ ra một mảnh trắng nõn cùng nửa bên vai.
Tần Du Đường theo ở phía sau, ánh mắt không tự chủ được mà dừng ở mảnh tuyết trắng phía trên, mặt hơi hơi phiếm hồng.
Vân Lâm Quân vươn một cái tay khác, sửa sang lại cổ áo cho Tây Ngạn Du, nhàn nhạt ngoái đầu liếc Tần Du Đường một cái.
Tần Du Đường lấy lại tinh thần, xấu hổ quay đầu nhìn về phía khác.
Tây Ngạn Du mỹ mãn ăn quả phỉ, nhìn quần áo Vân Lâm Quân đi bên trái mình, nghĩ đến cá nướng lần đó, nhìn chằm chằm vành tai Vân Lâm Quân, hơi hơi để sát vào, nhẹ cười xấu xa nói:
"Sư phụ, người nói xem quần áo của chúng ta, có giống quần áo tình lữ không?"
Vân Lâm Quân: "......"
Vân Lâm Quân rũ mắt, quét một vòng quần áo trên người cậu, khóe môi hơi cong, thong thả ung dung nói:
"Ta thấy —— giống quần áo gia đình."
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du giận lắm.
"Ý gì hả?"
Vân Lâm Quân nhìn bộ dáng cậu tức giận, cười khẽ ra tiếng.
Tây Ngạn Du hừ một tiếng, "Phạt ngài tách hạt dưa." Nói xong, đem một túi hạt dưa đưa cho Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân: "......"
Tần Du Đường: "......"
Tần Du Đường cúi đầu nhìn Đại Ngoan trong lòng ngực, lại nghĩ tới Tiểu Ngoan ở nhà ngủ, rồi nhìn cha của hai đứa đang đi ở phía trước, vẻ mặt ai oán.
Bỗng nhiên, ba người bị đoàn người chặn đường đi.
"Ui, tiểu mỹ nhân này, chính là tân sủng của Quý Dạ Vân trong lời đồn đi?"
Tây Ngạn Du dừng bước chân, nhìn đoàn người ngăn trở ở trước mặt, cầm đầu là tên tráng hán mặc hoa phục cẩm y.
Tráng hán nhìn qua 35, 36 tuổi, mặt chữ điền, làn da ngăm đen, diện mạo võ tướng tục tằng hung ác, dáng người cao gần 2m, lưng hùm vai gấu, khổng võ hữu lực*, một thân áo gấm tơ lụa màu đỏ sậm, cơ bắp như ẩn như hiện.
(*) Khổng võ hữu lực: Khổng có nghĩa là cực kỳ; cụm từ này dùng để chỉ người rất mạnh, cực kỳ có khí lực.
Vân Lâm Quân cùng Tần Du Đường đều chắn trước mặt Tây Ngạn Du.
Tần Du Đường sắc mặt không vui: "Quốc cữu, ngươi đây là làm chi?"
Quốc cữu?
Tây Ngạn Du nghĩ tới, vị này chính là huynh trưởng của Quý phi, quốc cữu Thường Thương Hổ, là đối thủ một mất một còn của Quý Dạ Vân.
Tổ tiên hai nhà có mối hận cũ, liên lụy đến mấy mạng người. Tới thế hệ này, trong trận đại chiến với Bắc Nguỵ, Quý Dạ Vân triển lộ tài năng, liền phá vô số thành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sau khi về nước liền được trao tặng tước vị đại tướng quân.
Mà Thường Thương Hổ làm chủ soái năm đó trúng bẫy rập quân địch, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, bị tước bỏ tước vị tướng quân.
Cuối cùng Quý phi cầu tình, mới chậm rãi lấy công chuộc tội.
Về sau, mối hận thù với Trấn Quốc công phủ cùng Quý Dạ Vân càng sâu.
Hiện giờ, đang nhậm chức Hữu Thị lang ở Binh Bộ, thường xuyên cùng Quý Dạ Vân đối nghịch.
Nghĩ đến vị này trong cốt truyện kế tiếp, Tây Ngạn Du lại nhìn mãng hán cao lớn thô kệch ở trước mặt lần nữa.
Chậc chậc, nhìn không ra đó.
Thường Thương Hổ nhìn Tần Du Đường một cái, lại nhìn về phía Tây Ngạn Du, cười nói: "Không làm cái gì, chỉ là nghe danh họ Quý kia có tân hoan bao nhiêu khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết."
Gã không có ý tốt đánh giá Tây Ngạn Du, "Xác thật, họ Quý dám để ngươi ra ngoài chơi, mà không phải khóa ở hậu viện sao? Chậc chậc. Cơ hội khó được, ta phải cẩn thận nhìn xem."
Nhìn ánh mắt hạ lưu kia của gã, Tây Ngạn Du cười.
"Được." Cậu đẩy Tần Du Đường sang bên cạnh, ôm lấy Đại Ngoan trong lòng ngực hắn, đi lên phía trước, ngẩng đầu cười với Thường Thương Hổ
Thường Thương Hổ bị mỹ mạo mê hoặc một chút.
Làn da thật tốt, giống như đậu hủ non vậy.
Tây Ngạn Du cười tủm tỉm giơ Đại Ngoan lên, Đại Ngoan đột nhiên tiếp xúc gần với gương mặt hung ác của Thường Thương Hổ, cả kinh, đầu tiên là sét đánh không kịp giơ quyền lên, ngay sau đó móng vuốt đáp liên tục lên gương mặt kia
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Thường Thương Hổ cùng Đại Ngoan cùng nhau kêu ngao ngao, nhất thời cũng phân không rõ mèo kêu hay là người kêu.
Mọi người: "......"
Thường Thương Hổ ăn đau nhanh chóng bảo vệ mặt của mình, Tây Ngạn Du đem Đại Ngoan ôm trở về, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đại Ngoan ủy khuất ngao ô hai tiếng, hưởng thụ Tây Ngạn Du vuốt lông, thoải mái đánh tiểu khò khè.
Thủ hạ Thường Thương Hổ vội vàng tiến lên xem xét, sau một lúc lâu, Thường Thương Hổ buông ra tay, mặt đều là hoa.
Thường Thương Hổ tức giận, gã chỉ tay vào mặt Tây Ngạn Du: "Lớn mật! Ngươi dám làm Quốc cữu gia bị thương?"
Tây Ngạn Du vô tội chớp chớp mắt: "Ta chỉ là muốn cho ngươi nhìn mèo con có đẹp hay không. Là mèo con động tay, cùng ta có quan hệ gì?"
Thường Thương Hổ cắn răng trừng mắt, cười lạnh: "Được được được! Thế lão tử làm thịt con mèo kia trước!"
Tây Ngạn Du đem mèo con cho Tần Du Đường, đôi tay chống nạnh: "Được nha, ngươi lại đây! Dám động vào một sợi lông mèo của Vương gia thử xem?"
Thường Thương Hổ trừng mắt.
Tần Du Đường ôm mèo, lại lần nữa chắn trước người Tây Ngạn Du.
Thường Thương Hổ tức giận, nhìn về phía Tần Du Đường, vừa muốn giơ tay, bỗng nhiên nhìn thấy Tần Hoài Hoang đứng ở trong đám người cách đó không xa, nhàn nhạt nhìn gã.
Thường Thương Hổ: "......"
Khí thế nháy mắt không có.
Thường Thương Hổ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt Tây Ngạn Du, "Ngươi chờ đó cho lão tử!"
Dứt lời, hung hăng liếc Tây Ngạn Du một cái, dẫn người rời đi.
Vân Lâm Quân nhàn nhạt nói: "Quốc cữu để ý, hôm nay sẽ có tai ương huyết quang."
Thường Thương Hổ quay đầu lại, nhìn Vân Lâm Quân giả trang thầy bói, nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Tần Du Đường vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Thường Thương Hổ rời đi, ôm Đại Ngoan nhìn về phía Tây Ngạn Du, vừa định hỏi có bị dọa đến không, nhưng nghĩ đến bộ dáng chống nạnh khiêu khích vừa nãy của Tây Ngạn Du, lại phụt một tiếng cười: "Ngươi nha! Vị quốc cữu này rất hay mang thù. Phải cẩn thận."
Tây Ngạn Du: "Ừm."
Tần Du Đường cười ho nhẹ một tiếng, "Cái kia, có ta ở đây, gã không dám làm gì đâu. Lần sau ra cửa gọi ta đi cùng ngươi."
Tây Ngạn Du cười: "Được."
Vân Lâm Quân nhàn nhạt nhìn Tây Ngạn Du một cái, Tây Ngạn Du ôm lấy cánh tay hắn, cười: "Sư phụ cũng sẽ luôn bồi ta."
Vân Lâm Quân: "......"
***
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa giơ roi bay vọt qua, nhóm người đi đường hoảng sợ né tránh, lập tức hỗn loạn một trận.
Trong xe ngựa, Thường Thương Hổ đầy mặt đều là vết máu do mèo cào, thủ hạ đang bôi thuốc cho gã, Thường Thương Hổ "Tê" một tiếng, mắt hổ trừng to: "Nhẹ một chút!"
Một lát sau, nhìn về phía một thủ hạ khác: "Đi tra xem tên thầy bói kia là người nào, ta có cảm giác hắn không đơn giản."
"Vâng." Thủ hạ đáp, nghĩ đến cái gì, nhíu mày, "Quốc cữu gia, lời thầy bói nói......"
Thường Thương Hổ: "Lão tử nói không đơn giản là hắn cho người ta cảm giác, còn đoán mệnh, ha."vẻ mặt gã khinh thường, "Lão tử tin hắn là quỷ!"
Nháy mắt tiếp theo, mặt đường đột nhiên không hề dự liệu mà sụp đổ một tảng lớn, toàn bộ xe ngựa rơi xuống.
Bởi vì tránh né xe ngựa mà đám người đã tránh ở ven đường, bỗng nhiên khiếp sợ nhìn một màn này, qua một hồi lâu, mới có gan lớn tiến lên xem xét.
"Ôi! Một hố vừa to vừa sâu!"
***
Ban đêm, Quý Dạ Vân nghỉ tắm gội trở về, đi vào viện uyển của Tây Ngạn Du, xa xa đã ngửi thấy mùi rượu và mùi thơm của thức ăn.
Hắn đi vào cửa lớn tiểu lâu, vừa nhấc mắt, liền thấy trong phòng khách, Tây Ngạn Du cùng...... Tên thầy bói mặc cùng một kiểu quần áo bị hắn phái người đuổi giết đến chân trời góc biển, ngồi ở bên cạnh bàn, một bên ăn cơm, một bên nói giỡn.
Quý Dạ Vân trầm mặc một lát, rời khỏi cửa lớn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Là nhà hắn không sai.
Lại nhìn thoáng qua hai người hoà thuận vui vẻ ăn cơm.
Quý Dạ Vân: "......."
__________