Edit: Min
Quản gia xách theo sơn trà trở về: "......"
Ồ, cái tên xấu xa này, dù thương nhưng mà ta cũng không giúp gì được.
Nghĩ như vậy, xách theo sơn trà ngồi vào một cái bàn khác.
Vân Lâm Quân mỉm cười đem đồ vật đặt xuống, xoay người phiêu nhiên rời đi.
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du nhìn bóng dáng Vân Lâm Quân, lại nhìn giỏ tre nhỏ cùng bát rau trộn mầm hương xuân đặt trên bàn, mi mắt cong cong, cười.
Cậu đem chúng ôm đến trước mặt mình, tay trái cầm cái bánh rán, cắn một ngụm. Hương thơm mềm mại, thơm miệng ngon ngon.
Tay phải cầm đôi đũa, gắp một đũa rau trộn mầm hương xuân, bỏ vào trong miệng.
Hương xuân tính chất tươi mới, dùng gia vị trộn với nhau, tươi mới ngon miệng, mùi hương nồng đậm độc đáo kích phát ở trong khoang miệng, môi răng thật thơm, dư vị vô cùng.
Lực chú ý của Tần Du Đường vẫn ở trên người Tây Ngạn Du, hắn đưa lưng về phía Vân Lâm Quân cùng quản gia, cho rằng là chủ quán đem đồ ăn lên, hoàn toàn không chú ý chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt Tây Ngạn Du ăn thoả mãn giống như mèo con, cũng có chút thèm. Đồ ăn vặt bên đường đúng là chưa bao giờ hắn ăn qua, cầm lấy một đôi đũa duỗi về bát mầm hương xuân.
Tây Ngạn Du thấy thế, vội vàng đem mầm hương xuân xê dịch về phía chính, mở to mắt trừng hắn.
Tần Du Đường: "......"
Tần Du Đường cười, giơ đôi tay đầu hàng, "Được được, đều là của ngươi, ta không ăn."
Thấy Tây Ngạn Du rốt cuộc không trừng hắn tiếp tục ở kia ăn vui vẻ, lẩm bẩm: "Như thế nào mà bộ dáng cùng Đại Ngoan lại giống nhau như vậy......"
Nhìn nhìn, khóe miệng cười đến tận mang tai.
Quản gia nhìn thoáng qua, cũng cảm giác có chút thèm, tự mình đi xếp hàng mua một phần, mỹ mãn ăn ăn.
Ăn xong bánh rán cùng mầm hương xuân, Tây Ngạn Du uống một ngụm trà mạch ấm áp Tần Du Đường đưa qua, cảm thấy hạnh phúc thở phào một hơi.
Ăn xong rồi, Tây Ngạn Du tiếp tục chơi với rùa nhỏ, cầm bịch ốc luộc, dùng tăm lấy thịt ra đút cho nó ăn.
Tần Du Đường thấy cậu nghiêm túc đút cho rùa nhỏ ăn, nhân lúc Tây Ngạn Du không chú ý, lặng lẽ cầm một con ốc. Vẻ mặt hoài nghi, nhíu mày nhìn nhìn, học dùng tăm lấy thịt ra, còn cẩn thận chỉ lấy bộ phận phần trước không lấy phần sau, nhìn nhìn, nhăn nhăn mày, thật cẩn thận bỏ vào trong miệng ăn, nhai nhai, ánh mắt sáng lên.
Theo bản năng nhìn về phía Tây Ngạn Du, liền thấy Tây Ngạn Du đang cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ăn ngon đi?"
Tần Du Đường thấy mình trộm đồ ăn bị Tây Ngạn Du bắt được, cảm giác có chút xấu hổ, ngượng ngùng gật gật đầu, "Ăn ngon. Trước kia không ăn qua thứ này."
Bàn tay Tây Ngạn Du vung lên, hào phóng cười đem một đống túi lớn đẩy đến trước mặt hắn: "Đây cũng toàn là món ngon, cùng nhau ăn!"
Nhìn bộ dáng hào hùng vạn trượng của Tây Ngạn Du, Tần Du Đường nở nụ cười, "Được! Thế ta không khách khí nữa."
Thấy Tây Ngạn Du chậm rãi trừng lớn đôi mắt, Tần Du Đường cười to ha ha.
Hai người ngồi ở ven đường, một bên ăn các loại đồ ăn vặt cùng trái cây, một bên đút cho rùa nhỏ ăn.
Tần Du Đường nghĩ đến lúc nãy Tây Ngạn Du nói hắn giống người tốt nhất trong tất cả những người cậu đã gặp, không biết vì sao, nhìn Tây Ngạn Du chuyên chú cho rùa nhỏ ăn, bộ dáng chỉ có ăn quà vặt, trong lòng suy tư lặp lại những lời này, bỗng nhiên có chút đau lòng.
Thân là hoàng tử, bên người hắn đều là ngươi lừa ta gạt. Hắn có mẫu hậu cùng hoàng huynh, còn có một nhà cữu cữu bảo hộ, ai dám bắt nạt đến trên đầu, bọn họ đều chết không có chỗ chôn. Tuy rằng phụ hoàng có rất nhiều hoàng tử và công chúa, làm người cũng rất lãnh khốc, nhưng đối xử với hắn thật tốt.
Hắn nhẹ giọng nói: "Những người ngươi quen biết, chỉ có ta là giống người tốt sao?"
Nếu đúng như vậy, cũng thật là đáng sợ.
Hắn nhìn Tây Ngạn Du, không dám hỏi những người thân của ngươi đâu?
Tây Ngạn Du một bên ăn đậu tằm ngũ vị hương, một bên không sao cả nói: "Đúng vậy, cha ta là ma bài bạc, đem ta bán cho Xuân Phong Lâu."
Tần Du Đường: "!"
Tây Ngạn Du lại một bên ăn đậu tằm, một bên thở dài, đem thân thế của mình chậm rãi nói ra.
Tần Du Đường càng nghe càng khiếp sợ, ánh mắt nhìn Tây Ngạn Du tràn đầy thương hại, nhịn không được tức giận bất bình:
"Lão bản của Xuân Phong Lâu kia quá xấu rồi! Thế mà dám tính kế để cha ngươi thua tiền đem ngươi bán cho Xuân Phong Lâu! Đáng giận!"
Tây Ngạn Du ăn một hạt đậu tằm, gật đầu, "Đúng! Quá xấu rồi! Còn thích cạo đầu! Ngày đầu tiên ta đến, gã đã cạo trọc đầu của ta!"
Tây Ngạn Du bất mãn sờ sờ đầu mình, "Lúc ấy còn là mùa đông, rất lạnh."
Tần Du Đường: "......"
Mặc dù hơi thiếu đòn, nghĩ đến bộ dáng Tây Ngạn Du đầu trọc, hắn nhịn không được mà nở nụ cười.
Vừa cúi đầu, lại thấy Tây Ngạn Du như đang suy tư nhìn hắn.
Tần Du Đường vội vàng thu nụ cười, che miệng ho nhẹ một tiếng, cùng chung kẻ địch: "Đúng! Quá xấu rồi! Ngày mùa đông, thế mà còn dám cạo đầu!"
Tây Ngạn Du gật gật đầu, nói tiếp: "Sau đó, còn bức ta luyện múa, đá gãy chân của ta."
Tần Du Đường: "!"
Hắn nhìn về phía chân của Tây Ngạn Du, Tây Ngạn Du động động chân trái: "Là chân này, vẫn còn đau, dù tĩnh dưỡng đã lâu."
Vẻ mặt Tần Du Đường đau lòng, muốn nói cái gì đó, lại mím môi ngập ngừng.
Tây Ngạn Du: "Còn bức ta luyện đàn, luyện không tốt liền không cho ta ăn cơm, đầu ngón tay đều là miệng vết thương, đến đôi đũa cũng không cầm được."
Đáng tiếc mấy vết thương trên tay đã sớm không thấy bóng dáng, cậu không triển lãm được.
Nhưng không ảnh hưởng vẻ mặt căm giận của Tần Du Đường: "Quá đáng giận! Tội ác tày trời!"
Tây Ngạn Du gật đầu, "Còn đem ta nhốt nhốt trong phòng chứa củi khi trời cực lạnh, không những thế còn sai người quất roi ta."
Tần Du Đường nắm tay.
Tây Ngạn Du cầm đậu tằm ăn, "Cũng may sau đấy tướng quân đi ngang qua, ta liền bị hiến cho tướng quân."
Nói xong, Tây Ngạn Du bỗng nhiên dừng một chút, cảnh giác nhìn trái phải, buông đậu tằm, cúi đầu, hoảng hốt nhìn cẳng chân, sau một lúc lâu mới thật cẩn thận như là đã làm sai chuyện: "Tướng quân, tướng quân không cho ta đem lai lịch nói cho người khác. Ngươi giúp ta bảo mật nha."
Tần Du Đường không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng trong lòng chua xót, "Được."
Tây Ngạn Du ngẩng đầu cười với hắn, đưa cho hắn một hạt đậu tằm.
Tần Du nhận lấy bỏ vào miệng, thật ngọt, không hề chua.
Tần Du Đường cười.
Tây Ngạn Du như là thả lỏng rất nhiều, ghé vào trên bàn cầm đậu tằm cười với với rùa nhỏ, "Ta bẩm sinh thiếu hụt, còn có bệnh tim, từ nhỏ đại phu đã nói ta không sống được bao lâu...... Ừm, đại khái sống không quá 25 tuổi đi."
Tần Du Đường ngơ ngẩn.
Hắn ngơ ngác nhìn Tây Ngạn Du, đáy lòng chua xót một mảnh, đôi mắt có chút mơ hồ.
"Có điều." Tây Ngạn Du ngẩng đầu, cười nhìn toàn bộ phố ăn vặt, "Có thể ăn nhiều thứ tốt như vậy, mỗi ngày đều rất vui vẻ ~"
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du.
Đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn lạc quan, rộng rãi, hoạt bát......như vậy
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du dưới ánh mặt trời phảng phất như tản ra ánh sáng nhạt, tâm chua xót.
Quản gia ở bàn bên cạnh hóng chuyện, cũng thấy trong lòng hụt hẫng.
Cuối cùng yên lặng thở dài một tiếng.
Tần Du Đường bỗng nhiên lý giải vì sao Tây Ngạn Du ở trước mặt đám ăn chơi trác táng kia lại đánh đánh đá đá hung dữ như vậy.
Bởi vì chỉ có như thế mới có thể bảo vệ bản thân.
Tây Ngạn Du uống một ngụm trà kiều mạch, vươn ra ngón tay đùa với rùa nhỏ, "Kỳ thật, nói ngươi là người tốt duy nhất trong những người ta biết cũng không đúng."
Tần Du Đường: "Hả?"
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du, nghĩ đến, chẳng lẽ là Dạ Vân sao?
Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút hụt hẫng.
Tây Ngạn Du chậm rì rì nói: "Chính là, chỉ có ngươi cùng tổ mẫu của ta là người tốt."
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá Tần Du Đường: "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi cho ta cảm giác, rất giống với tổ mẫu của ta, thiện lương, nhu hòa, ấm áp, cứng cỏi......"
Tần Du đều: "A......"
Hắn ngốc trong chốc lát, "Ngươi, ngươi tổ mẫu?"
Còn có, thiện lương, nhu hòa, ấm áp, cứng cỏi......
Đây là đang nói ta sao?
Tần Du Đường có chút ngượng ngùng.
Tây Ngạn Du thu hồi ánh mắt, nhìn rùa nhỏ: "Ta cảm thấy ngươi giống tổ mẫu ta, ở cạnh ngươi, không hiểu sao ta là có thể thả lỏng tự tại."
Tần Du Đường đánh giá biểu tình của cậu: "Có người khi dễ ngươi?"
Tây Ngạn Du lập tức phủ nhận: "Hừ! Không ai dám khi dễ ta!"
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du giống như con nhím nhỏ, cười, "Ừ."
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, đi dạo ở phố ăn vặt, dưới đề cử của Tây Ngạn Du, Tần Du Đường ăn rất nhiều đồ ăn từ trước cũng chưa từng ăn qua, tâm tình cực kì sung sướng.
Mắt thấy mặt trời sắp lặn, Tây Ngạn Du có chút mệt rã rời, tiêu hoá cũng ổn rồi, muốn hồi phủ ăn cơm chiều, liền cùng Tần Du Đường từ biệt.
Hai người đi đến nơi dừng xe ngựa, Tần Du Đường có chút không tha: "Ta đưa ngươi trở về nhé?"
Tây Ngạn Du ngáp một cái, "Không cần."
Tần Du Đường có chút mất mát.
Đúng vậy, mình lấy thân phận gì đưa về chứ?
Hắn nhìn Tây Ngạn Du bên cạnh đang buồn ngủ, "Chúng ta như vậy, có tính là bạn bè không?"
Hỏi ra câu này, tâm tình Tần Du Đường có chút phức tạp, thấp thỏm, lại có chút bản năng cảnh giác.
Tây Ngạn Du mê mang, "Bạn bè? Không tính đi?"
Tần Du Đường thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát.
Không tính sao?
Tây Ngạn Du nghĩ nghĩ: "Chúng ta xem như manh sủng đáp tử*."
(*)Manh sủng đáp tử là gì? Ai biết thì cmt giải thích giúp mình với ạ.
Tần Du Đườnh sửng sốt, nhìn Tây Ngạn Du: "Manh sủng đáp tử?"
Tây Ngạn Du cười nói: "Đúng vậy, cùng nhau ăn cơm gọi cơm đáp tử, cùng nhau nuôi manh sủng chính là manh sủng đáp tử. Không sai."
Tần Du Đường cười, cẩn thận nghiền ngẫm từ ngữ mới lạ này.
Một lát sau, Tần Du Đường nhịn không được hỏi: "Hai ngày này thời tiết rất đẹp, ngày mai có muốn cùng đi thả diều không?"
Tây Ngạn Du nhìn nhìn xung quanh: "Nhưng ta còn chưa ăn xong mỹ thực ở đây. Chờ ăn xong rồi đi."
Tần Du Đường cười: "Cũng được. Thế lần sau đi thả diều."
Lại một lát sau, Tần Du Đường lại hỏi: "Ngươi có muốn nhìn Đại Ngoan không? Có thể đi cùng, khụ...." Ý thức được có chút không thích hợp, hắn sửa lời nói: "Ngày mai ta sẽ mang nó ra."
Tây Ngạn Du nghi hoặc: "Đại Ngoan?"
Tần Du Đường cười: "Đúng vậy. Rùa nhỏ gọi là Tiểu Ngoan, mèo con gọi là Đại Ngoan."
Tây Ngạn Du cũng cười: "Được nha~"
Hai người đi đến trước xe ngựa của phủ Tướng quân, Tần Du Đường lưu luyến: "Thế ngày mai gặp?"
Tây Ngạn Du ngáp một cái, dẫm lên ghế nhỏ lên xe, "Ừm ừm."
Tần Hoài Hoang đứng xa xa nhìn đệ ngốc ngốc nhà mình thấp thỏm trong chốc lát, cẩn thận trong chốc lát, rồi lại bộ dáng cười ngây ngô trong chốc lát, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Hay lắm, tên ngốc này rơi vào lưới tình rồi.
Lúc Tây Ngạn Du lên xe ngựa, giống như vô tình nhìn về phía hắn, khóe miệng mang ý cười.
Cười đắc ý, cười khiêu khích, cười mãn môn sao trảm*.
(*) Nghĩa là một người làm sai, cả dòng họ phải gánh tội. Ý nói: lúc đầu Hoàng đế có cái nhìn ác ý cùng khinh thường ẻm, cho nên ẻm sẽ quay Tần Du Đường như chong chóng cho Hoàng đế tức chơi (Theo mình hiểu là vậy)
Tần Hoài Hoang: "......"
Hắn hoài nghi bản thân nhìn lầm, nhịn xuống tức giận, nhìn lại lần nữa, lại thấy Tây Ngạn Du đã sớm chui vào trong xe ngựa.
Nhìn xe ngựa đi xa, Tần Hoài Hoang nguy hiểm nheo đôi mắt hẹp dài lại.
***
Từ thành Nam về phủ Tướng quân ở thành Đông có chút xa, Tây Ngạn Du mơ mơ màng màng ngủ trên xe ngựa, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, giọng nói của quản gia ở ngoài xe vang lên: "Tiểu công tử, trên đường có một người bị thương hôn mê."
Tây Ngạn Du mơ mơ màng màng, "Không phải dọn sang một bên là xong sao."
Dù có chảy máu me đầm đìa, nhưng cũng không được nhặt người loạn.
Quản gia: "......"
Quản gia: "Được."
Lúc xe ngựa chuẩn bị chạy tiếp, Tây Ngạn Du bỗng nhiên nghĩ tới cốt truyện kế tiếp.
Tây Ngạn Du mở mắt ra, cân nhắc trong chốc lát.
Ừm.
Có thể trước như vậy, còn như vậy, sau đó như vậy......
Tây Ngạn Du gật gật đầu.
"Từ từ." Cậu kêu ngừng xe ngựa, "Ta nhìn xem."
Tây Ngạn Du xuống xe.
Thành Đông này đều là phủ đệ của đại quan quý nhân, mỗi phủ cách nhau khá xa, cho nên ở đây rất an tĩnh.
Nếu không phải muốn về phủ nhất định phải đi qua con đường này, nam tử kia đã sớm mặc kệ, nhìn qua là cả người bị thương, hôn mê bất tỉnh.
Tây Ngạn Du đi đến trước mặt người kia, đánh giá một phen.
"Cứu người một mạng, còn hơn xây bảy toà tháp." Cậu nhìn về phía quản gia, "Chúng ta đem hắn mang về trước đi?"
Quản gia nhìn người nọ một lát, phục hồi tinh thần, không dám nhìn Tây Ngạn Du, trầm mặc một lát: "Được."
Quản gia: Được rồi, ta xác thật là người xấu.
Trở lại phủ Tướng quân, quản gia không đem người tới hậu viện, mà là tìm một phòng nhỏ ở Thiên viện của tiền viện, cũng phái hai người thay phiên nhìn.
Tây Ngạn Du một đường cùng lại đây, nhìn dàn xếp tốt, liền nói: "Đi mời thần y đến xem?"
Quản gia nhìn thoáng qua bàn tính nhỏ của Tây Ngạn Du, bất đắc dĩ lắc đầu, phái người đi mời thần y, nhưng mà chẳng được bao lâu, người đã quay trở lại——
Thần y đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tây Ngạn Du: "......" Được rồi.
Tây Ngạn Du hậm hực đi về, "Người này các ngươi tự nhìn đi."
Quản gia: "......"
***
Phủ Du thân vương.
Tần Du Đường dùng xong cơm chiều, ngồi thư phòng vẽ tranh.
Rùa đen nhỏ bò tới bò lui trên bàn sách, mèo con cuộn tròn ở trên ghế bên cạnh ngủ.
Tần Du Đường đem bút lông đặt trên giá bút, nhìn bức tranh.
Một con nhím nhỏ rất sống động, nho nhỏ một đoàn ôm hai quả anh đào, toàn thân xù gai, hung dữ nhìn bên ngoài bức tranh.
Hiện tại nhớ lại, Tiểu Chanh nói hắn giống tổ mẫu của cậu ấy, khi nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hoài niệm, còn có một chút nhớ nhung, cùng với thân cận tổ mẫu......
Đối Tiểu Chanh mà nói, hắn là đặc biệt.
Tần Du Đường nhếch môi, nhưng ngẫm lại –– tổ mẫu...... Vẫn là dở khóc dở cười.
Lúc Tần Hoài Hoang tiến vào là nhìn thấy đệ đệ ngốc nhà mình đang ngồi ở kia cười ngây ngô.
Tần Hoài Hoang đi đến bên cạnh, Tần Du Đường lấy lại tinh thần: "Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây?"
Tần Hoài Hoang nhìn Tần Du Đường, nhàn nhạt nói: "Hôm nay lại đi gặp Thời Tiểu Chanh kia?"
Tần Du Đường: "Hoàng huynh......"
Giọng điệu của Tần Hoài Hoang có chút lãnh: "Ngươi biết xuất thân của cậu ta không? Loại người này......"
"Hoàng huynh!" Tần Du Đường đánh gãy lời hắn, trừng mắt nhìn, dùng lời nói chính nghĩa nghiêm túc nói, "Đệ không cho phép huynh nói về cậu ấy như vậy!"
Tần Hoài Hoang không thể tưởng tượng được mà nhìn Tần Du Đường.
Hắn thân là Hoàng đế, không ai dám cùng hắn nói như vậy. Cho dù là đệ đệ hắn thương từ nhỏ, cũng chưa từng dám nói như thế.
Tần Du Đường nắm tay, "Cậu ấy là bị người xấu làm hại! Là một đứa trẻ nhỏ bệnh tật ốm yếu, còn có biện pháp nào sao?"
Tần Hoài Hoang: "......"
Tần Hoài Hoang tức giận bật cười: "Vậy ngươi nói cho ta nghe, cậu ta bị người xấu hại như thế nào?"
Nghĩ đến ánh mắt khiêu khích hai lần trước nhìn về phía mình của Tây Ngạn Du, Tần Hoài Hoang cảm thấy, chỉ sợ cậu ta hại người khác còn kém còn không ít đâu.
Tần Du Đường: "Cậu ấy......"
Vừa mới nói một chữ, nghĩ đến Tây Ngạn Du kêu hắn giữ bí mật, trừng mắt Tần Hoài Hoang, "Đệ phải giữ bí mật cho cậu ấy, sẽ không nói cho huynh đâu!"
Tần Hoài Hoang: "......"
***
Sáng sớm hôm sau, Tây Ngạn Du vừa muốn ăn cơm sáng, liền thấy quản gia lại đây nói: "Tiểu công tử, thần y chuẩn bị rời đi."
Quản gia nhìn thoáng qua Tây Ngạn Du: "Ngài có muốn qua tiễn không?"
Tây Ngạn Du nhìn nhìn bàn đầy đồ ăn, nghĩ nghĩ, "Ông cứ đi trước đi."
Quản gia bất đắc dĩ, lui đi ra ngoài.
Ông vẫn muốn thần y lưu lại, nghĩ đến hôm qua Tây Ngạn Du nói sống không quá 25 tuổi......
Quản gia hy vọng thần y có thể lưu lại, giúp tiểu tử này điều dưỡng tốt.
Mấy năm nay thần y du lịch thiên hạ, vừa đi, cũng không biết gặp phải chuyện gấp thì còn có thể tìm được hay không.
Thần y chỉ là không vui chuyện ngày hôm qua thôi, cả một buổi chạy tới chạy lui mua đồ, lại không được xem là người tốt, như thế ai mà vui cho nổi.
Chỉ cần tiểu công tử đi dỗ dành, hẳn là có thể tốt lên.
Nhưng đây cũng không phải là điều mà quản gia ông nhiều lời.
Nếu hôm nay tướng quân có ở trong phủ thì tốt rồi, kiểu gì cũng có cách để thần y ở thêm hai ngày, đến lúc đó tiểu công tử nói thêm lời mềm.
Thở dài một tiếng, quản gia rời bận công việc của mình.
Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua bữa sáng đầy bàn, thở dài một tiếng, buông đôi đũa, nghĩ nghĩ, trở về phòng của mình.
Dạo qua một vòng, Tây Ngạn Du lấy ra một kiện đồ vật.
"Ừm. Trước thử cái này xem."
Vân Lâm Quân đeo tay nải, cáo biệt quản gia đưa tiễn hắn, đi ra cửa lớn phủ Tướng quân. Một đoạn đường dài, chỉ có một bóng hình hắn. Đi đến lối rẽ, lại nghe được giọng nói quen thuộc mà đáng đánh:
"Hôm nay thời tiết thật tốt, muốn đi ra ngoài dạo phố ăn vặt không?"
Vân Lâm Quân dừng bước chân, nhìn về phía góc tường.
Ngay sau đó, liền thấy đôi tay Tây Ngạn Du bám thành tường, dò ra nửa người, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tóc dài rối tung, dùng một mảnh vải màu đen buộc lộn xộn trên đỉnh đầu,mặc một thân......
Vân Lâm Quân.....
Tây Ngạn Du mặc một thân bố sam trắng đen, đi giày vải đen. Bố sam rộng thùng thình, còn có chút lớn, ống tay áo cùng ống quần đều xắn lên.
Giống như tiểu hài tử mặc trộm quần áo của người lớn.
Bộ quần áo này, đúng là bộ quần áo thầy bói mà Tây Ngạn Du trân quý đã lâu
Vân Lâm Quân: "......"
__________