Yêu Nghiệt Quay Về: Giả Ngốc Vương Gia, Tiểu Kiều Thê

Chương 2: Bị chặn đường




Giản Ly từ trong mơ hồ tỉnh lại, chống đỡ cơ thể nặng nề từ trên giường ngồi dậy ho khan vài tiếng, chết tiệt, nàng đã phát sốt từ hôm qua đến nay không thể chờ chết được, thật vất vả sống lại một lần, nàng nhất định phải sống!

Giản Ly trong lòng lúc này tràn đầy ý chí muốn sống sót, gầy yếu thân thể lảo đảo từ trên giường đi xuống, từ căn phòng rách nát chạm chạp đi ra ngoài, rồi từ cái lỗ nhỏ trên vách tường chui ra ngoài, rời khỏi cái này cũ nát lạnh lẽo tiểu viện.

Lúc này trước mắt nàng là một mảnh mơ hồ, Giản Ly hơi lắc lắc đầu khiến bản thân tỉnh táo lại mở to mắt nhìn về phía trước, tay đỡ vách tường từ từ bước đi.

Một lúc sau đầu óc càng ngày càng choáng váng làm nàng chịu không được dừng lại bước chân dựa vào tường nghỉ một lát.

Thật mệt, trên người nóng quá!

Sắp bị thiêu đến chín rồi!

“ Hộc, khụ....khụ...... ”

Giản Ly che miệng ho khan, nghỉ ngơi một hồi làm nàng thấy tỉnh táo hơn, nàng ngước mắt lên nhìn về phía trước bất chợt nhìn thấy ở phía trước là cảnh tượng ba bốn nam hài phỏng chừng chỉ 10, 12 tuổi xúm lại một chỗ cùng nhau đánh đập một nam hài khác, hài tử bị đánh ấy có vẻ cũng chỉ sắp xỉ bọn họ.

Hài tử đó bị đánh cũng không biết kêu lên, cũng không biết đánh lại hắn chỉ cố cuộn tròn thân mình, chịu đựng thân thể bị người đánh đập yếu ớt lại bất lực.

Chỉ là ở nơi không ai nhìn thấy, thiếu niên bị đánh chỉ biết cuộn tròn trên mặt đất chịu đòn kia trong mắt đều là hung ác, nếu không phải lúc này hắn còn chưa đủ mạnh chưa đủ khả năng lộng chết sạch đám người này và cả gia tộc của bọn họ thì hắn sao có thể nhẫn nhịn thế này!

Thiếu niên càng nghĩ sự ác độc trong đôi mắt càng tăng cao, chỉ là không có ai phát hiện hắn khác thường.

Giản Ly nhìn thấy cảnh này cũng không muốn xen vào chuyện của người ta, nàng nhăng mày ho khan vài tiếng đỡ tường tiếp tục đi qua muốn nhanh chóng rời đi, bản thân mình hiện tại còn lo chưa xong nói gì đến lo chuyện của người khác.

Một cái nam hài nhìn thấy Giản Ly đi qua liền tới chặn lại đường đi của nàng, ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn nàng chế nhạo nói:

“ Nga, ở đây lại xuất hiện thêm một tên ăn mày nữa hahaha...... ”

“ Uy, ăn mày đi đâu đấy? ”

“ Đến lau giày cho bổn thiếu gia, bổn thiếu gia đây cho một cái bánh mì hahaha ”

“ Cút ngay! ”

Giản Ly thấy vậy thì nhíu mày càng chặt, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía nam hài kia, giọng nói cất lên đầy hàn ý kèm theo đó là không kiên nhẫn.

Nhưng vì bản thân còn nhỏ tuổi mà âm thanh mang theo chút non nớt, hơn nữa vì bệnh mà có chút hơi khàn, làm nàng mất đi sức uy hiếp vốn có.

Cho dù là vậy, nhưng nam hài miệng to mà gan thì nhỏ kia vẫn bị Giản Ly dọa sợ đến thân thể khẽ run, chỉ là vài giây sau đó hắn đã lấy lại tinh thần tức giận chỉ vào mặt nàng mắng lớn, đồng thời đối với mấy hài tử vẫn còn đang đánh tiểu thiếu niên nằm trên mặt ở đất phía sau hô to:

“ A, một tên ăn mày dám cũng dám quát bổn thiếu gia ”

“ Người đâu, các ngươi tới dạy dỗ nha đầu thối này, cái kẻ ăn mày chết tiệt đó cho bổn thiếu gia! ”

Bản thân không phải đông người hơn hay sao, như thế nào có thể sợ tiện nha đầu này!

Hài tử kia nghĩ vậy trong lòng càng thêm đắc ý, dũng khí cũng theo đó tăng lên lại.

“ Hảo a lão đại! ”

Nhóm nam hài nghe thấy lời này thì ngay lập tức đáp lại, bỏ qua thiếu niên nằm trên đất, xoa tay hầm hè đến gần Giản Ly:

“ Nha đầu thối chỉ trách ngươi chọc vào lão đại của chúng ta! ”

“ Hôm nay chúng ta sẽ dạy ngươi một bài học! ”

Nói xong bọn hắn cùng nhau giơ tay nhào đến, muốn đánh nàng.

Nằm trên mặt đất thiếu niên hé mắt nhợt nhạt nhìn về phía Giản Ly, thấy cảnh tượng đó thân thể hắn vẫn bất động, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

Chỉ là ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Giản Ly, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, có chút giống như là ở nhìn cái gì trân quý hiếm lạ đồ vật...

Giản Ly thấy bọn họ đánh đến thì vất vả né tránh từng người, nàng giơ lên cánh tay gầy yếu bắt lấy cổ tay của một nam hài đang ở gần mình nhất, trong mắt trào ra tàn nhẫn, hung hăng dùng hết sức lực trong cơ thể vặn ngược cổ tay hắn.

Thân thể này mỗi ngày làm việc nặng sức lực so bình thường hài tử muốn đại hơn nhiều, hơn nữa hiện tại người đang tồn tại chính là Giản Ly, chứ không phải cái kia tùy ý bị đánh chửi tiểu Mộc Ly! Cho nên.....

“ Rắc...rắc... lách cách...”

“ Áaaa...! ta tay....đau...đau quá đau..... buông ta ra.... aaa....”

Cổ tay của nam hài kia bị Giản Ly vặn đến có biến dạng âm thanh xương cốt va vào nhau rắc rắc vang lên, nghe mà lạnh sống lưng, hắn đau đến chảy nước mắt liên tục la hét, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của nàng.

Nhóm hài tử còn lại thấy trong thấy hình ảnh đáng sợ đang diễn ra đều đã đứng ngây ra, kinh sợ không dám tiến lên giúp đỡ.

Giản Ly dùng sức ném nam hài kia ngã trên đất, ngước mắt vô cảm nhìn những người khác lạnh giọng nói:

“ Cút đi! ngay lập tức! ”