Yêu Nghiệt Quay Về: Giả Ngốc Vương Gia, Tiểu Kiều Thê

Chương 12: Ta muốn ngươi




Tần Mặc Uyên từ trên cành cây nhảy vào trong sân tiểu viện của Giản Ly rồi hiên ngang bước đến cửa phòng đẩy cửa đi vào bên trong...

Cái bộ dáng không xem ai ra gì y như đây là nhà của hắn vậy đó...

Mà Giản Ly ở trong phòng vừa mới nằm xuống giường không lâu đang thiêu thiêu ngủ, loáng thoáng nghe tiếng mở cửa nàng liền giật mình tỉnh táo lại.

Nàng còn nghĩ là người cha trên danh nghĩa của bản thân đến tìm mình tính sổ thay cho Mộc Linh, cho đến khi một người nam nhân xa lạ đặt chân vào trong phòng nàng.

Giản Ly: “....” cái gì vậy?

Xem đây là chốn không người muốn đi đâu thì đi à?

Giản Ly trầm mặc, tuy không cảm giác được sát khí trên người hắn nhưng nàng vẫn không buông lỏng cảnh giác, nàng nhìn người nam nhân nghênh ngang tiến vào trong phòng mình cảm thấy ba chấm...

Nàng thật sự là không hình dung nổi cảm giác của mình lúc này luôn, lần đầu tiên nàng thấy có người hành động lạ lùng thế này.

Muốn đột nhập vào phòng người khác, người bình thường không phải là ở trong tối ẩn nấp chỗ này đến chỗ kia, đi nhẹ nói khẽ, không được cười hay sao?

Cái người này vậy mà ban ngày ban mặt đi đến, lại còn hiên ngang như vậy đẩy cửa đi vào phòng nàng...

Tần Mặc Uyên bước vào trong phòng tiện tay đóng cửa lại luôn, hắn đi đến cách cái giường nhỏ Giản Ly một khoảng, thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình hắn cũng nhìn lại nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau nhất thời không khí im lặng quỷ dị...

Giản Ly: “....”

Tần Mặc Uyên: “....”

Giản Ly không lên tiếng, Tần Mặc Uyên cũng không nói lời nào mà lặng lẽ đánh giá xung quanh... cái giường thì nhỏ, không có màn che, chăn thì mỏng, đệm cũng cũ, đồ đạc trong phòng... trừ cái bàn nhỏ, hai cái ghế, một cái bàn để gương thêm cái ghế thì cái gì cũng không có...

Tần Mặc Uyên hơi nhíu mày, nha đầu này nhất định trốn khỏi hắn để về cái nơi tồi tàn này đấy sao?

Chả ra làm sao cả.

Người của Mộc gia này cũng quá đáng quá rồi, dù sao cũng là một vị tiểu thư vậy mà sống còn không bằng người hầu thế này, không sợ truyền ra ngoài bị người cười vào mặt không ngốc đầu lên được sao?

Tần Mặc Uyên nhăn mày đối với chất lượng cuộc sống của Giản Ly rất không hài lòng, hắn sót tiểu thê tử của mình a.

Giản Ly thấy người trước mặt cứ nhìn nhìn xung quanh rồi nhíu mày nhìn mình không khỏi nghi hoặc, nàng không hiểu nổi người trước mặt mình đang làm trò gì.

Muốn mạng, muốn đồ vật, muốn tiền hay muốn người?

Đối mặt với một người tự dưng xông vào trong phòng mình Giản Ly vô cùng đề phòng, người tới đã không lên tiếng nàng lên nói trước:

“ Ngươi là ai, đến đây có mục đích gì? ”

“ Nếu như muốn tiền thì thật xin lỗi, ngươi vào nhầm nơi rồi ”

Tần Mặc Uyên nhìn cô gái nhỏ đang đề phòng mình nghiêm ngặt cảm thấy rất thích thú.

“ Ta không muốn tiền lại càng không muốn mạng... ”

Hắn nhếch môi cười tà, nói đoạn hắn hơi dừng lại bước lên vài bước cúi người dựa lại gần Giản Ly, một tay nâng cằm nàng, mị hoặc nói:

“ Ta muốn ngươi ”

Giản Ly nhìn gương mặt mang theo mặt nạ phóng đại trước mặt mình hơi nhíu mày cảm thấy không thoải mái, cảm giác mất đi quyền chủ động khiến nàng thấy rất nguy hiểm, không an toàn.

Dù vậy nhưng Giản Ly vẫn bình thản hơi gợi lên khóe môi, đôi mắt lúng liếng mang theo chút ý cười không đạt đến đáy mắt nhìn Tần Mặc Uyên, nói:

“ Phải xem ngươi có bản lĩnh ấy không ”

Ngươi lợi hại nhưng bổn tiểu thư cũng không có ăn chay đâu!

Nhìn vẻ mặt yêu kiều tràn đầy nguy hiểm của Giản Ly người nào đó cảm thấy lâng lâng, càng thêm không muốn buông tay.

“ Thế nàng muốn thử một chút "bản lĩnh" của ta không? ”

Tần Mặc Uyên dựa mặt đến sát bên tai Giản Ly cười nói, còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ bản lĩnh, sự trêu đùa vô cùng rõ ràng.

“ Cút! ”

Giản Ly trong mắt chợt lóe qua một tia sáng lạnh, âm trầm phun ra một chữ đồng thời giơ tay hất bàn tay của hắn ra khỏi người mình rồi uy hiếp nói:

“ Ta không cần biết ngươi muốn giở trò gì, ngươi tốt nhất nhanh cút khỏi đây... ”

“ Nếu không lát nữa ngươi mất một cánh tay hay phế một cái chân thì đừng trách! ”

Tần Mặc Uyên nghe thấy nàng uy hiếp mình thì cười cười, nói:

“ Ác như vậy sao? ”

“ Đáng yêu thật đấy ”

“ Chúng ta sẽ còn gặp lại! ”

Nói xong câu cuối cùng hắn liền nhanh chóng biến mất khỏi phòng của Giản Ly, tốc độ quỷ dị của hắn làm nàng thấy kinh ngạc không thôi, ít nhất khi hắn ra khỏi cửa nàng chỉ thấy được tàn ảnh...

Nàng... một chút cũng không đủ tự tin khi đối đầu trực diện với hắn...

Giản Ly xoa trán buồn bực, rốt cuộc từ khi nào mà nàng lại đụng trúng người nguy hiểm thế này, nếu hắn muốn mạng nàng... liệu nàng có giữ nổi cái mạng nhỏ này không đây?

Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn làm Giản Ly khó mà ngủ được, nằm xuống giường trằn trọc không yên, cuối cùng vẫn là ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trưa hôm sau_______

“ Canh chừng con tiện nhân đấy không được để nó bỏ trốn ”

“ Vâng phu nhân... ”

Mộc phu nhân phân phó hạ nhân xong thì rời đi, Mộc Linh bên cạnh bà ta trên mặt quấn vải trắng không giấu nổi sự vặn vẹo không cam tâm nói:

“ Mẫu thân con tiểu tiện nhân đó làm con bị thương sao người lại bỏ qua cho nó chứ! ”

“ Linh nhi mẫu thân biết con ủy khuất nhưng con xem, sắp tới là phải có người gả đi Thần vương phủ ”

“ Nếu con tiện nhân kia xảy ra chuyện chẳng phải là con phải gả cho tên Thần vương ngu đần dốt nát kia sao? ”

“ Bây giờ giữ nó lại còn có chỗ dùng a ”

Mộc phu nhân thấy con gái giận dữ thì khuyên ngăn một phen, Mộc Linh không cam lòng mà siết chặt khăn tay.

“ Con biết là vậy, nhưng con không cam tâm chút nào cả! ”

“ Mẫu thân biết con khó chịu, chúng ta cứ tạm thời nhẫn nhịn một hồi... ”

“ Đợi nó gả thay cho con xong, chúng ta lại ở Thần vương phủ dạy dỗ lại nó, nó có chuyện cũng không ai nghĩ tới trên đầu chúng ta... ”

“ Thần vương thì ngu ngốc, ai bảo vệ được nó nữa chứ ”

“ Nó mà có chết bất đắc kỳ tử cũng không liên quan đến chúng ta, là do Thần vương mệnh cứng khắc chết nó! ”

Mộc phu nhân cười thâm trầm, gương mặt ác độc khó coi, Mộc Linh nghe bà ta nói xong tức giận trong lòng liền vơi đi không ít, vặn vẹo cười tàn nhẫn nói:

“ Vẫn là mẫu thân có cao kiến, chúng ta cứ như vậy mà làm đi! ”

Cứ như vậy mẫu tử Mộc gia mang đầy ý xấu vui lòng mà rời khỏi.