Hôm sau, Cố Tư mang theo vali đến sân bay từ sớm. Thời gian bay sớm quá nên Cố Tư ngáp suốt quãng đường.
Cô đến sân bay đợi không bao lâu thì loa phát thanh thông báo chuyến bay của cô bắt đầu lên máy bay. Tử Thư đặt cho cô hạng thương gia.
Cố Tư đi lên trước, người bên cạnh vẫn chưa đến. Cố Tư cất xong vali, sau khi ngồi xuống thì ngáp liên tục vài cái.
Lần lượt có người lên nhưng không nhiều. Cảm giác chuyến bay này không có quá nhiều khách.
Cố Tư nhìn hai cái rồi tìm một tư thế thoải mái, cô đeo bịt mắt bắt đầu ngủ bù. Có thể là hôm qua ngủ không ngon nên Cố Tư cảm thấy mình nhắm mắt chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Cô không biết người bên cạnh đến lúc nào, cũng chẳng quan tâm. Cô đánh một giấc cho đến khi nữ tiếp viên hàng không đẩy xe đến.
Cố Tư bị người ta chạm nhẹ vào, sau đó là giọng của nữ tiếp viên, “Xin lỗi, làm phiền cô một chút, cô có cần uống gì không?”
Cố Tư mở bịt mắt ra, cô nheo mắt: “Coca thêm đá, cảm ơn”
Tiếp viên rót xong, người bên cạnh cầm giúp cô rồi đưa sang. Cố Tư nói cảm ơn theo phản xạ có điều kiện.
Cô nhận lấy uống một ngụm rồi mới nghe thấy người bên cạnh nói, “Đừng khách sáo”. Giọng nói rất quen thuộc, quen đến mức Cố Tư lập tức dừng động tác lại.
Cô chầm chậm quay đầu nhìn, sau đó vẻ mặt cũng khựng lại.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào cô mấy giây rồi mới quay đầu đi.
Anh nhìn Tử Thư đang ngồi bên kia.
Tử Thư che mặt, từ lúc lên máy bay, khi Trì Uyên phát hiện người bên cạnh là Cố Tư thì anh ta không dám nhìn Trì Uyên nữa.
Cố Tư cũng nhìn Tử Thư, cô từ từ nhướng mày.
Tử Thư đưa lưng về phía hai người, anh ta đeo tai nghe, cố gắng làm ra vẻ như mình chẳng biết gì cả.
Cố Tư chép miệng, “Tử Thư đặt vé máy bay giúp tôi, tôi cũng không biết nhiều như vậy.”
Trì Uyên chỉ ừ một tiếng.
Thái độ của anh vẫn lạnh nhạt, đến mức Cố Tư muốn hỏi vài câu mà cô cũng không thốt ra khỏi miệng được.
Giờ không ngủ được nữa, Cố Tư lấy máy tính bảng ra xem phim.
Vốn dĩ cô cũng không phải mọt phim, chỉ đơn giản muốn giết thời gian lúc buồn chán nên cô tải về vài bộ sitcom.
Nhưng xem một hồi thì cô dời mắt.
Trì Uyên đang cầm laptop xét duyệt tài liệu trong đó.
Anh đeo kính bảo vệ mắt, dáng vẻ mà Cố Tư chưa thấy bao giờ. Cố Tư liếc nhìn Trì Uyên vài lần qua khóe mắt. Không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự anh tuấn.
Nhìn chung vẻ ngoài của đàn ông nhà họ Trì không tệ, nhưng Trì Uyên là người có ngoại hình nổi bật nhất.
Có thể đây cũng là lý do mà cô thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Phụ nữ mà, đặc biệt là người phụ nữ nông cạn như cô. Cố Tư rất tự mình biết mình.
Cô thừa nhận ban đầu cô chấm trúng khuôn mặt của Trì Uyên.
Rất có thể sau này không phải như vậy nữa.
Nhưng cụ thể là gì thì bản thân cô cũng không hiểu lắm.
Tóm lại lúc chưa ly hôn, không chỉ lúc nhìn thấy anh mà ngay cả khi nhớ đến anh cô cũng không kiềm được cong khóe môi. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này với người đàn ông khác.
Cố Tư vội thu lại ánh mắt, thầm mắng mình hai câu.
Đã ly hôn rồi mà giờ còn nghĩ những chuyện này, hoàn toàn không có chút ích lợi gì cả.
Người đàn ông này có ngàn cái tốt, vạn cái tốt, nhưng không yêu cô. Vậy thì cũng không còn tốt nữa.
Cố Tư cất máy tính bảng, đeo lại bịt mắt.
Cho dù không ngủ được thì cô cũng không muốn nhìn người bên cạnh.
Cố Tư khoanh tay dựa vào ghế, chỉ là một lúc sau cô cảm giác được Trì Uyên mở dây an toàn, đứng dậy rời đi.
Cô mở bịt mắt lén nhìn hai cái, chắc là Trì Uyên đi vệ sinh.
Cô lại dựa vào.
Chưa đầy một phút sau, người bên cạnh quay lại, hơn nữa còn chạm vào cánh tay cô.
Cố Tư giả vờ không biết.
Chỉ là cánh tay lại bị chạm vào.
Cố Tư cau mày, mở bịt mắt ra.
Người bên cạnh không phải Trì Uyên mà là một người đàn ông cô không quen.
Người đàn ông ăn vận theo kiểu quý phái.
Anh ta nhìn Cố Tư, cười nói: “Xin chào”
Cố Tư a một tiếng rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông cười, lộ ra vẻ xấu hổ: “Không có chuyện gì cả, chỉ là ngồi bên kia chán quá, thấy có một mình cũng chán nên tìm cô trò chuyện.”
Cố Tư cau mày suy nghĩ, rõ ràng trông cô giống đang ngủ mà, có chỗ nào là buồn chán đầu.
Thực ra Trì Uyên đã quay lại rồi, nhưng thấy chỗ của mình có người ngồi nên anh đứng
Rõ ràng người đàn ông đó đến tìm Cố Tư để thả thính.
Cố Tư ngẩn ra, trông hơi ngây ngô ngốc nghếch.
Người ta biểu hiện rõ ràng như vậy mà không nhìn ra, thế mà cô còn có mặt mũi nói mình đến quán bar để tìm trai đẹp.
IQ có một tí.
- ---------------------------