Ngày hôm sau, lúc Cố Tư tỉnh dậy thì Trì Uyên đã không còn ở đây nữa. Cô ngồi trên giường vò đầu, có hơi ngu ngơ.
Có vài chuyện có thể nhớ được, cũng có vài chuyện không nhớ được nữa. Nhưng tối qua cô và chồng cũ nửa đêm phóng đãng, cô vẫn nhớ chuyện này.
Cô… cô… sao lại kích động như vậy chứ.
Vừa mới ly hôn mà lại ngủ với nhau rồi.
Đây là tình tiết chỉ có trong phim truyền hình thôi.
Cố Tự nhớ hôm qua mình tra trên Baidu cách làm thế nào để xoa dịu nỗi đau ly hôn. Hay rồi, uống say và một đêm hoang đường, cô đều làm cả rồi. Cố Tư vén chặn nhìn lại mình.
Cô vẫn nhớ mang máng tối qua Trì Uyên hơi mạnh mẽ. Quả nhiên là bất hợp pháp nên có cảm giác kích thích. Cố Tư lệ cơ thể đau nhức đi tắm.
Lúc ra khỏi phòng tắm thì điện thoại trên giường vang lên.
Cố Tư vội đi qua nghe máy, đầu kia điện thoại là Tử Thư. Tử Thư nói đã đặt xong vé máy bay đi Tam Á cho Cố Tư rồi. Cố Tư không chọn địa điểm, “Được, khi nào đi?”
Tử Thư nói: “Sáng mai, chẳng phải cô nói càng sớm càng tốt à, giờ này thế nào?”
Cố Tư gật đầu: “Được, giờ này là tốt nhất, gửi cho tôi thời gian lên máy bay, ngày mai tôi đến thẳng đó luôn.”
Tử Thư cũng không nói phải tiến cô hay gì, cúp điện thoại rồi gửi thông tin lên máy bay sang cho cô.
Cố Tư ngồi trên giường, vừa lau tóc vừa xem thông tin. Lúc đọc xong thông tin, cô bỏ khăn xuống rồi thở dài.
Lần này rời đi không biết phải ở bên ngoài bao lâu, đợi đến lúc quay về chắc là có thể buông được Trì Uyên rồi.
Sau khi thu dọn xong, Cố Tư ra ngoài ăn cơm rồi mua một bó hoa đến thăm ông cụ Trì.
Mộ của ông cụ Trì vô cùng hoành tráng, lúc đó người nhà họ Trì rất chịu chi.
Cố Tư đặt hoa trước bia mộ, “Ông nội, cháu đến thăm ông đây, tiện thể nói với ông một tiếng, cháu với Trì Uyên ly hôn rồi”
Cố Tư nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Cũng không trách anh ấy, có thể là anh ấy chưa từng thích cháu, thực ra cả đời ở cùng với một người mà mình không thích là chuyện rất đau khổ, với cháu cũng là sự giày vò. Bây giờ thế này cũng tốt, anh ấy cho cháu rất nhiều tiền, sau này cháu có thể sống rất ổn”
Trông ông cụ Trì trên bia mộ rất nghiêm nghị.
Nhưng bình thường, ông cụ là một người rất hòa nhã dễ gần. Ông cụ là người đối xử với cô tốt nhất trong nhà họ Trì.
Hốc mắt Cố Tư phiếm đỏ, nhưng cô không hề khóc.
Cô sợ ông cụ ở thế giới bên kia sẽ không yên tâm khi nhìn thấy cô khóc. Cố Tư nói mình phải đi rồi, vẫn chưa biết khi nào mới về. Cô còn nói đợi lúc quay lại sẽ đem theo một ít đặc sản cho ông cụ nếm thử.
Cố Tư huyên thuyên một lúc lâu rồi mới rời đi.
Cô về nhà thu dọn một số đồ đạc, thực ra cũng không có gì để thu dọn cả. Cô ở đây chẳng được bao nhiêu ngày, đồ cô đem đến cũng không nhiều.
Hơn nữa, ra ngoài cũng không cần thiết phải mang theo quá nhiều đồ. Chỉ một vali nhỏ nhưng thu dọn xong vẫn còn trống chỗ. Cố Tư ngồi bên giường, suy nghĩ giây lát rồi vẫn gọi cho Trì Uyên.
Có lẽ lúc này anh đang nghỉ ngơi. Vừa gọi đi, bên kia đã bắt máy rất nhanh. Giọng Trì Uyên rất máy móc, “Có chuyện gì?”
Cố Tư vấn muốn nhắc đến chuyện tối qua, nhưng nghe giọng điệu như đang làm việc của Trì Uyên, cô bỗng chốc mất hết hào hứng.
Cô khựng lại hai giây mới nói: “Không có gì, chỉ là nói với anh ngày mai tôi đi rồi, không biết sau này khi nào mới có thể gặp lại nên nói với anh tiếng tạm biệt”
Phản ứng của Trì Uyên hơi lạnh lùng, “Biết rồi”
Cố Tư mím môi, cảm thấy hơi mất mặt.
Vốn muốn nói thêm hai câu để tìm lại chút thể diện cho mình, cuối cùng lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại có giọng phụ nữ, “Anh Uyên?”
Cố Tư như bị giật mình, vội cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại nghỉ một chút, sau đó mới cảm thấy hơi thất bại.
Bên kia có một người phụ nữ thì cô chột dạ gì chứ, cúp điện thoại làm gì chứ.
Sợ cái gì chứ.
Cố Tự tức giận đập giường.
- ---------------------------