*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng điệu của Hứa Thanh Du không tốt, người bên đầu dây đã cảm nhận được nên giọng nói càng nhỏ hơn, “Được rồi,vậy thì khi nào con có thì hãy gọi ngay cho mẹ, mẹ sẽ không hỏi nữa.”
Nói xong, người bên đầu dây lại dặn dò cô: “Bên ngoài con chăm sóc bản thân thật tốt. Tiền điện thoại khá đắt nên mẹ sẽ không nói nhiều.”
Hứa Thanh Du không trả lời, và cô ấy cúp máy ngay lập tức.
Cô ấy đặt điện thoại xuống và vỗ vào ngực mình, thật sự rất khó chịu vô cùng.
Cô tốt nghiệp đại học đã hơn nửa năm, chưa một ngày nhàn rỗi. Tuy rằng tiền lương cũng không cao cho mấy nhưng mỗi ngày đều kiếm được tiền.
Chỉ là cô ấy làm việc chăm chỉ như vậy nhưng vẫn không tiết kiệm được một xu, ngược lại còn mang nợ.
Phía sau cô cứ luôn có một cái hố không đáy, và luôn chuẩn bị mở rộng miệng bất cứ lúc nào, sẵn sàng nuốt chửng cô.
Hứa Thanh Du ở cửa và đợi cho đến khi buổi ghi hình của Ninh Tôn kết thúc. Cuối cùng bên ngoài trời đã mưa.
Trên xe có ô, tài xế chạy tới tay cầm hai chiếc ô.
Hứa Thanh Du nhận lấy và mở ô, che cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn tự mình cầm lấy ô, “Cô cứ che cho mình đi, đừng lo cho tôi.”
Nói xong, anh ta từng bước đi về phía xe.
Hứa Thanh Du chậm một bước, mở ô đi theo phía sau.
3
Hứa Thanh Du có chút thất thần, sau đó quay đầu nhìn tài xế cười nói: “Không sao ạ.”
Buổi phỏng vấn tiếp theo cũng khá đơn giản, nên Hứa Thanh Dù cũng không đi theo Ninh Tôn vào.
Buổi phỏng vấn đó chỉ kéo dài nửa tiếng, Hứa Thanh Du ngồi trong xe và tìm kiếm hết tất cả mọi người trong danh bạ, và Ninh Tôn cũng đã quay lại.
Sau đó liền lái xe trở về khách sạn.
Hứa Thanh Du giúp Ninh Tôn xách đồ vào phòng, sau đó nói: “Nếu không có chuyện gì, thì tôi trở về phòng.”
Ninh Tôn quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, “Nếu như cô thực sự không thoải mái thì hãy nhờ nhân viên phục vụ phòng lấy cho một ít thuốc.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được rồi, tôi biết.”
Cô chào tạm biệt Ninh Tôn, quay về phòng, lại mở danh bạ ra xem thêm một lần nữa, cuối cùng cắn răng gọi hai cuộc điện thoại.
Thực ra câu trả lời của bên đầu dây cô sớm đã đoán được trước.
Vốn dĩ cô ấy còn nợ tiền của đối phương, bây giờ lại mở miệng muốn mượn thêm tiền, chuyện này thật sự rất bất hợp lý.
May mắn thay, có một người bạn cùng phòng của cô thời đại học, đối phương không hề tức giận, mà cô ấy chỉ cố gắng thuyết phục cô “Hoàn cảnh nhà cậu không thể cứ dựa vào cậu mãi được. Cậu phải suy nghĩ cho bản thân mình nữa chứ. Cậu hãy nghĩ mình đang sống một cuộc sống như thế nào, không biết từ chối thì cậu đừng hòng thoát khỏi cuộc sống như thế này. “
Hứa Thanh Du làm sao có thể không hiểu những đạo lý này chứ, “Mình cũng có nổi khổ riêng. Như tình hình hiện tại không phải mình không làm nữa thì sẽ có thể giải quyết việc này đâu.”
Cô có chút buồn bực trực tiếp ngồi phịch xuống sô pha, “Nếu như hoàn cảnh gia đình mình như một gia đình bình thường, thì mình đã không làm chuyện này từ lâu rồi. Nhưng bây giờ mình không thể từ bỏ được.”
Người bên đầu dây cũng biết cô ấy có nỗi khổ riêng, cuối cùng cô ta chỉ biết thở dài, “Chị em à, mình thật sự không giúp được gì cho cậu. Mình chỉ mới có việc thôi, không có tiết kiệm, tới tháng thì lại tiêu hết tiền.”
Hứa Thanh Du ầm ự hai tiếng, “Không sao cả, tiền mà mình nợ cậu có thể phải đợi một khoảng thời gian. Đợi mình có lương, xem có thể tiết kiệm một chút sẽ đưa lại cho cậu.”
Người bên đầu dây hoàn toàn không tin cô, nói một câu không sao, rồi cúp máy.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại sang một bên, lăn qua lăn lại trên ghế sô pha.
Cô khó chịu, đầu óc choáng váng, đợi một lúc sau cô mê man và ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn vào phòng và tắm rửa, thay quần áo rồi ngồi xem tivi một lúc.
Giờ ăn tối đã trôi qua, bình thường Hứa Thanh Du sẽ giúp anh ta đặt món hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài để họ giao tới.
Nhưng hôm nay không có, bên chỗ cô cũng không có động tĩnh gì. Ninh Tôn suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng của khách sạn đặt đồ ăn.
Anh ta lấy ra phần của Hứa Thanh Du, và sau đó anh ta lại gọi cô ấy.
Không ai trả lời ở đó, hai lần anh ta gọi đều không ai bắt máy, điều này có hơi bất thường.
4
Ninh Tôn cau mày.
Anh thực sự ghét những tình huống như này vì cảm thấy nó quá phiền phức.
Nhưng hiện tại trước mắt chỉ có hai người bọn họ, nếu anh ta không quan tâm, Hứa Thanh Du sẽ không có ai chăm sóc.
Vậy nên cuối cùng, anh ta đặt một ít thuốc hạ sốt từ dịch vụ phòng. Sau đó bế Hứa Thanh Du vào bên trong.
Hứa Thanh Du bị sốt đến nỗi mơ hồ, cô chỉ thấy một bóng người cứ đi tới đi lui trước mặt cô.
Hứa Thanh Du có chút bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, vì vậy cô xoay người, vòng tay qua cánh tay của người bên cạnh, “Tôi có hơi khó chịu.”
Ninh Tôn sửng sốt trong chốc lát, phản ứng đầu tiên của anh là muốn rụt cánh tay lại, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Thanh Du.
Anh ta nhẫn nhịn ngồi đó, không nhúc nhích.
Hứa Thanh Du dựa dựa vào cánh tay của anh ấy, “Anh không biết tôi khó khăn đến mức nào đâu.”
Ninh Tôn cau mày không nói gì.
Hứa Thanh Du hít hít mũi, hình như cô ấy đã bị nghẹt mũi.
Rồi cô ấy nói: “Tại sao tôi không học văn hóa cho tốt chứ? Tại sao tôi phải học nghệ thuật chứ? Là do mẹ tôi không đủ điều kiện cho tôi đi học “.
Ninh Tôn đợi một hồi, Hứa Thanh Du không có phản ứng gì sau khi nói xong câu này, anh ta chậm rãi rút tay về.
Nhân viên phục vụ phòng nhanh chóng giao thuốc hạ sốt, đồ ăn anh gọi cũng đến. Vì vậy Ninh Tôn yêu cầu họ trực tiếp đẩy đến phòng của Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn chưa bao giờ chăm sóc cho ai cả nên anh ta đứng ở bên giường nhìn một lúc không biết mình nên làm gì.
Trợ lý này của anh trước nay chưa từng gây rắc rối cho anh. Nếu như lúc này không quan tâm gì hết thì cũng có chút không hợp tình hợp lý cho mấy.
Vì vậy Ninh Tôn chần chờ, liền đẩy Hứa Thanh Du hai cái, “Cô tỉnh dậy đi, dậy ăn cơm và uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.”
Hứa Thanh Du không trả lời.
Ninh Tôn có chút bất lực, nên chỉ có thể đi tới đỡ cô ấy ngồi dậy, sau đó lay lay cô ấy mấy cái, “Cô có nghe tôi nói gì không?”
Vì lay lay cô nên đầu cô bị đau, dạ dày cũng có chút không ổn.
Cô mơ hồ từ từ mở mắt, đẩy Ninh Tôn ra, sau đó hai ba bước ra khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm, dựa vào bồn rửa mặt, không ngừng nôn.
Thực ra cô cũng không nôn ra thứ gì vì cả ngày này cô chẳng ăn gì cả.
Ninh Tôn cau mày đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.