*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Tôn đi đến khu vực chuẩn bị để một lát nữa sẽ cùng Hoàng Tương lên sân khấu.
Hứa Thanh Du không thể đi theo, nên cô ấy chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Bên ngoài có mấy cái ghế, Hứa Thanh Du tìm một cái để ngồi xuống, tựa vào lưng ghế, và ngồi đợi.
Một lúc sau, trợ lý của Hoàng Tương đi tới.
Trợ lý của Hoàng Tương tuổi tác lớn hơn một chút, chỉ nhìn thôi cũng biết đây là kẻ tinh ranh.
Hầu hết những kẻ tinh ranh này đều coi thường cô vì cô vẫn còn non nớt. Vậy nên khi trợ lý của Hoàng Tương đi ngang qua Hứa Thanh Du, anh ta chỉ nhìn cô với đôi mắt xếch và hừ một tiếng.
Hứa Thanh Du cứ coi như chưa nhìn thấy gì. Trong làng giải trí việc gì cũng có, việc nâng đỡ người nổi tiếng và giẫm đạp người mới là chuyện bình thường.
Ninh Tôn vừa mới ra mắt, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Tuy cô chỉ là một trợ lý nhưng mỗi động tác mỗi hành động của cô ấy đều sẽ bị người khác phóng đại vô cùng.
Cô không thể đem phiền phức đến cho Ninh Tôn.
1
lúc nào có thời gian tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Hoàng Tương cong mép miệng, “Được thôi, vậy tôi nhớ rồi nhé. Anh không được quên đâu đó.”
Sau vài lời chào hỏi như vậy, Ninh Tôn rời đi cùng Hứa Thanh Du.
Bây giờ chỉ là ghi hình chương trình, nên các ngôi sao tham gia sẽ phân chia thời gian để đến.
Lúc bọn họ rời đi nơi này, cũng nhìn thấy hai người lần lượt đi tới cùng trợ lý.
Ninh Tôn cung kính chào hỏi. Sau đó, bọn họ lên xe và rời đi.
Chờ xe lái ra ngoài, Ninh Tôn mới liếc nhìn Hứa Thanh Du, “Đã quay lại chưa?”
Hứa Thanh Du gật đầu, lấy điện thoại ra và mở khóa, tất cả video trong phòng thay đồ lúc trước đều có.
Cô tìm lại và đưa cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn nhìn xuống, phần đầu của đoạn phim bị tối, vì lúc đó điện thoại đang ở trong túi của Hứa Thanh Du.
Tuy nhiên, âm thanh nói chuyện vẫn được nghe rất rõ.
Bên trong truyền đến giọng nói của Hoàng Tương rất rõ ràng, nội dung mà hai người nói chuyện đều liên quan đến việc thi đấu lúc nãy.
Ninh Tôn khá hài lòng mà trả lại điện thoại cho Hứa Thanh Du, “Trạng thái của cô không được tốt cho lắm, nên ngủ trong xe, một lát không cần đi theo tôi.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không sao, lát nữa uống một ly cà phê là được rồi.”
Tiếp theo họ phải tham gia một chương trình tạp kỹ, và Ninh Tôn là khách mời trong số này.
Các chương trình đa phần thiên về giải trí, chỉ là tới đó chơi một ít trò chơi, vui một chút, điều này cũng khá là thư giãn.
Địa điểm ghi hình tiếp theo hơi xa, thời gian lái xe lâu hơn một chút.
Ninh Tôn tựa lưng vào ghế, ngủ một chút.
Hứa Thanh Du vẫn đau đầu chưa ngủ được, cô không nhịn được lại lấy điện thoại ra xem qua.
Vẫn không có cuộc gọi hoặc tin tức gì đến.
Không biết có phải do lúc trước cô ấy nói những lời quá gay gắt hay không.
Sau khi xem một lúc, cô dựa vào ghế và thở phào nhẹ nhõm.
Con người thì không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình được, điều đó thực sự không công bằng.
Ninh Tôn đột nhiên chìm vào giấc ngủ, vừa tỉnh dậy thì xe vừa dừng.
Hứa Thanh Du xuống xe trước và giúp anh ta xách đồ.
Lần này anh không cần trang điểm nữa, anh ấy chỉ cần thay một bộ quần áo là đủ.
Hai người tiến vào phòng thu âm, Hứa Thanh Du giúp anh ấy lấy quần áo ra trước, “Tôi đặt áo quần ở đây nhé.”
Ninh Tôn quay đầu lại liếc cô một cái, “Cô lên xe ngủ đi. Buổi diễn này hơi dài, sẽ không ra nhanh như vậy đâu. Nếu cô ở đây có lẽ người khác sẽ nói cô đang làm phiền bọn họ đấy.”
Hứa Thanh Du mím môi gật đầu, thật ra cô cũng biết Ninh Tôn muốn cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, “Vậy thì khi nào cậu làm xong thì hãy điện thoại cho tôi.”
Ninh Tôn cầm lấy quần áo, rồi đi vào phòng thay đồ.
Hứa Thanh Du chậm rãi đứng đó một lát mới đi ra. Nếu thời gian lâu hơn một chút, cô ấy sẽ không mua cà phê.
Hứa Thanh Du trở lại xe và nằm xuống hàng ghế sau.
Tài xế xuống xe hút thuốc, trong xe rất yên tĩnh, cô nhắm mắt lại, cả người vẫn đau đầu, chập chờn ngủ một giấc.
Chỉ là lần này Hứa Thanh Du cảm thấy ngủ không ngon, những lời nói cay độc trước đây mà cô ấy đã nói trong điện thoại, hết lần này đến lần khác cứ xuất hiện trong tâm trí cô.
Kỳ thật sau khi nói ra những điều đó cô cũng khá hối hận. Nhưng không có cách nào, ai cũng có khó khăn. Bản thân cô cũng muốn thấu hiểu cho người nhà nhưng ai có thể thấu hiểu cho cô chứ.
Mặc dù đêm nay Hứa Thanh Du ngủ không ngon, nhưng phải một lúc lâu sau, tài xế mới đẩy nhẹ cô dậy, “Tiểu Hứa, tỉnh lại đi, có chuyện gì vậy? Em gặp ác mộng à?”
2
Tài xế ậm ừ: “Mới nửa tiếng, chắc còn lâu”.
Hứa Thanh Du gật đầu, hít thở sâu hai hơi, kìm nén sự căng tràn trong lồng ngực.
Tài xế dựa lưng vào ghế, một tay chống vô lăng, “Thật ra tôi đã từng đi cùng với nhiều người nổi tiếng, nhưng tôi thấy Ninh Tôn so với những người khác có chút khác biệt.”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhien, sau đó quay đầu nhìn tài xế, “Có cái gì khác nhau vậy, em chỉ mới đi với anh ta, em thật sự không biết nhiều lắm.”
Người lái xe chép miệng, “Tôi nghĩ anh ấy có vẻ không vui chút nào. Những người nổi tiếng trước đây mà tôi đi theo, đặc biệt thích làm người nổi tiếng, cứ thích lộ mặt mũi. Nhưng tôi nghĩ Ninh Tôn có vẻ khác, cảm thấy anh ta chỉ làm những thứ này biến thành thành công việc của mình. “
Hứa Thanh Du không thể hiểu được, và mỉm cười, “Cái này căn bản cũng chính là một công việc mà.”
Người lái xe lắc đầu, nhưng không tiếp tục nói.
Hứa Thanh Du không ngủ được nữa, đợi một lúc sau mới đẩy cửa đi vào trong xem xét.
Ninh Tôn vẫn đang ghi hình buổi biểu diễn ở đó, và Hứa Thanh Du quay lại và đứng ở cửa của tòa nhà.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, nhiều mây, và có vẻ như sắp mưa.
Đợi một lúc, cô lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số và gọi đi.
Rất nhanh chóng bên kia đã bắt máy, đó là giọng một người phụ nữ, “Thanh Du.”
Giọng của Hứa Thanh Du tương đối thờ ơ, cô nói: “Cho tôi chút thời gian. Hiện tại tôi không có tiền. Bà có thể tìm người khác giúp bà trả giùm một ít đi. Nếu ở đây có tiền, tôi sẽ gọi ngay cho bà.”
Ở bên kia, giọng nói có chút yếu ớt, “Vậy thì lúc nào mới có chứ? Mẹ tìm người khác mượn tiền thì nhất định phải hẹn ngày trả nợ mới được.”
Hứa Thanh Du đã tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng cô vẫn hơi tức giận khi nghe điều này.
Vì vậy, cô ấy nói với giọng lạnh hơn, “Tôi không biết, bà cũng đi vay đi, tiền của tôi đã đưa hết cho bà. Mọi người xung quanh bị tôi vay đến nỗi phát sợ rồi, tôi cũng không biết lúc nào tôi mới mượn được tiền nữa. “