Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 748




Ba mẹ Lương ở lại chỗ của Lương Ninh Như, trong khoảng thời gian này điện thoại không ngừng vang lên.

Chưa kể họ hàng, bạn bè, thân thích, thậm chí cả hàng xóm ở quê cũng liên tục gọi điện hỏi thăm tình hình ở đây thế nào.

Lương Ninh Như không biết những người đó muốn xem trò vui, hay thực sự quan tâm đến ba mẹ Lương.

Dù sao thì cô khi nghe được những câu hỏi truy vấn ngọn nguồn, cái gì cũng muốn nghe ngóng của những người kia, thấy phiền vô cùng.

Mẹ Lương vừa mới bắt đầu nghe điện thoại, sau đó dứt khoát dành một chút thời gian Call Video cho đối phương, để cho những người đó xem ngôi nhà họ đang sống hiện tại ra sao và môi trường xung quanh như thế nào.

Lương Ninh Như mỗi lần như vậy đều tránh ra

ngoài, bởi vì biết lời khen ngợi trên điện thoại

kia cũng không phải thật lòng, hơn nữa màn

khoe khoang sau đó của ba mẹ Lương cũng có

vài phần trả thù.

Đã lớn tuổi như vậy rồi, từng cái một còn cũng

không nhìn ra sao.

Chương Tự Chi ở gần tiếp đãi chơi với ba me

Lương được hai ngày, rồi sau đó lại tiếp tục

bận rộn.

Ba mẹ Lương cũng có thể nhìn ra được anh ấy

thực sự nặn không ra thời gian, nên cũng hiểu

anh ấy.

Cũng may, Lương Ninh Như không bận công

việc, khi bận rộn thì mang theo ba mẹ Lương

đi tập thể dục, khi không bận rộn thì mang hai

người bọn họ đi xung quanh ăn uống, vui chơi

giải trí nháo nháo một chút.

Ngược lại ở bên kia Chương Tự Chỉ thường

xuyên gọi điện thoại tới hỏi bọn họ ở nơi nào,

nhìn có vẻ rất quan tâm.

Sau đó đi lấy ảnh cưới, Lương Ninh Như lái xe

chở ba mẹ Lương đi qua đó cổng.

Những bức ảnh cưới lớn nhỏ, những bức ảnh tường phóng to khác nhau và dàn dựng, áp phích, thùng xe và hàng ghế sau đều chật cứng.

Mẹ Lương quay đầu nhìn đồ ở chỗ ngồi phía sau, “Chao ôi, lấy nhiều ảnh như vậy cũng không ít tiền đâu.”

Lương Ninh Như cười, cô cũng không biết chụp một bộ ảnh cưới như này tốn bao nhiêu tiền.

Dù sao nhìn mấy phụ tá đi theo lúc đó, và nhiếp ảnh gia đối với toàn bộ lộ trình của bọn họ đều kín mít, chắc hẳn là tiền xài đúng chỗ.

Đem theo ảnh cưới trở về nhà, Ba mẹ Lương đi theo bàn bạc, xem nên treo cái này ở chỗ nào. . Truyện Điền Văn

Lương Ninh Như đối với những thứ này không có ý kiến gì, cô cũng không quan tâm nhiều, treo thế nào cũng được.

Ba mẹ Lương rất vui vẻ, nụ cười trên mặt của hai người đều chưa từng giảm xuống.

Kế hoạch được thực hiện xong, sau đó Lương Ninh Như gọi điện thoại bảo người đến giúp treo ảnh lên tường.

Ba Lương ngồi ở trên ghế sopha, mỉm cười đầy xúc động, “Ở nông thôn chúng ta, làm cái này có gì mà phải nhờ người khác tới giúp, với một cái thang chính tôi có thể tự mình treo được.”

Lương Ninh Như cũng cười, “Đồ vật quá lớn, ba chỉ có một người chắc chắn làm không được, không an toàn.”

Mẹ Lương ở bên cạnh rót nước trái cây, “Tay chân của ông vụng về, lại đụng xấu của người ta thì làm sao bây giờ, ông ở nhà chúng ta đinh đinh cạch cạch nện hai lần vẫn được, tường này của người ta ông biết thế nào mà đóng.”

Ba Lương giương miệng, có chút không tin tưởng, “ Dù tôi thật sự phá tường, Tiểu Chương sẽ không nói cái gì.”

Ông nói xong ngẩng đầu nhìn Lương Ninh Như, “ Con nói có đúng hay không?”

“Phải phải, đúng, ba nói đúng.” Lương Ninh Như vội vàng phụ họa.

Người được mời rất chuyên nghiệp, phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể treo hết những gì cần treo lên, và đưa hết các con lắc ra ngoài.

Lương Ninh Như thanh toán tiền xong cũng cảm ơn, đợi những người này đi khỏi, cô liền đi đóng cửa lại, kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ba mẹ Lương cùng nhìn cô chằm chằm.

Lương Ninh Như sửng sốt, “Sao thế? Hai người đều dùng ánh mắt này nhìn con.”

Mẹ Lương ngoắc ngoắc tay với cô, để cho Lương Ninh Như cũng đi qua ngồi trên sô pha, sau đó nhẹ giọng hỏi, “Hai người các ngươi kinh tế bây giờ là độc lập đúng không?”

Lương Ninh Như lắc đầu, “Không phải, anh ấy đưa thẻ cho con.”

Nhưng mà cụ thể trong thẻ có bao nhiêu tiền cô cũng không kiểm tra, dù sao thì nó cũng ra vào điện thoại di động của cô, mọi chi tiêu đều từ trong thẻ chuyển ra.

Mẹ Lương gật đầu một cái, “Mẹ chỉ là nghĩ, con tiêu nhiều tiền như vậy, dựa vào một chút tiền lương của con, chắc chắn là không đủ tiêu.”

Tiền hoa hồng mỗi năm của cô còn chưa có xuống tới, số tiền cụ thể có thể cầm là bao nhiêu cũng không biết.

Nhưng mà khoảng thời gian này ba mẹ Lương đi theo Lương Ninh Như đi khắp nơi ăn uống vui chơi, tiền tiêu cứ như nước.

Lương Ninh Như biết ba mẹ Lương đang suy nghĩ gì, “Hai người yên tâm đi, anh ấy đối xử với con thật sự rất tốt, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng giấu con điều gì, hai người không nên vì nhìn thấy anh ấy có tiền mà cảm thấy con thấp kém hơn anh ấy, hai người chúng con đều rất bình đẳng khi ở chung một chỗ, hoặc có thể nói rằng con mới là chủ, mọi chuyện anh ấy đều nghe theo con. “

Ba Lương ở bên cạnh gật đầu, “Được rồi, chúng ta biết, không phải chỉ là ba mẹ có chút nghi ngờ sao? Được rồi được rồi, sau này chúng ta sẽ không hỏi nữa, hai người có cuộc sống riêng của hai người.”

Bữa tối do Lương Ninh Như nấu, Chương Tự Chi vừa về đến đã ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm.

Lương Ninh Như và mẹ Lương đang bận bịu ở trong phòng bếp, xem chừng cũng đã nấu xong, đang bưng ra bên ngoài.

Chương Tự Chi vốn còn đang mệt mỏi, hôm nay anh ở bên quán rượu chỉ huy một ngày, nói đến khô cả miệng.

Trên đường trở về thì lại bị kẹt xe, cảm xúc của anh thực ra có chút nóng nảy, kết quả về nhà vừa nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức cái tính khí thế nào cũng biến mất.

Chương Tự Chi đổi giày vào phòng, “Ảnh chụp lấy về rồi à, anh vào nhà xem một chút.”

Lương Ninh Như lên tiếng đáp, sau đó nói, “Thuận tiện rửa tay, rồi qua ăn cơm được rồi.”

Chương Tự Chi lên lầu hai nhìn một chút, gian phòng bên trong treo ảnh chụp cô dâu, rất là hài lòng.

Trong tấm ảnh anh cùng Lương Ninh Như đều

cười đến thật vui vẻ, Chương Tự Chỉ chưa từng

thấy qua bộ dạng cười này của mình.

Khóe mắt chân mày đều toát lên ý cười không

thể che giấu được.

Lương Ninh Như đợi một lúc vẫn chưa thấy

anh xuống nên dọn dẹp rồi đi lên lầu tìm anh.

Chương Tự Chi vẫn đứng trong phòng, nhìn

chằm chằm bức tranh trên tường không rời

mắt,

Lương Ninh Như trực tiếp đi tới, ôm lấy anh,

“Rất hài lòng phải không?”

Chương Tự Chỉ nắm lấy tay Lương Ninh Như,

đem Lương Ninh Như ôm vào trong ngực,

“Thật sự rất hài lòng, anh chưa từng nghĩ mình

cũng có một ngày như vậy.”

Lương Ninh Như cũng sỉ ngốc cười, “Em cũng

chưa từng nghĩ tới.”

Nói cách khác, biết rằng bản thân mình sẽ có

một ngày phải kết hôn, nhưng Cho tới bây giờ.

không nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ hài lòng

như vậy.

Chương Tự Chỉ không nhịn được nữa, liền ôm

lấy mặt Lương Ninh Như bắt đầu hôn.

Lương Ninh Như trước tiên đẩy hắn một cái, “Bọn họ đều đang chờ chúng ta xuống ăn cơm đấy, dừng lại đi.”

Về sau, người bị cọ xát dần dần mềm nhũn.

Cho đến khi mẹ Lương cũng đi lên lầu, chẳng qua mẹ Lương có nhãn lực tốt, nên không trực tiếp tới, mà đứng ở hành lang kêu hai người bọn họ một tiếng.

Lương Ninh Như vội vàng đem Chương Tự Chi đẩy ra, gương mặt có chút đỏ.

Cô hít sâu hai lần, lên tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Chương Tự Chi, nhỏ giọng nói, “Đi xuống ăn cơm, anh đàng hoàng một chút cho em.”

Chương Tự Chi cũng chỉ cười cười, đưa tay lên lau một chút nước trên khóe miệng của cô.

Bốn người ngồi xuống đương nhiên phải uống rượu.

Chương Tự Chi bên này rượu ngon không thiếu, lập tức cầm một chai rượu chát đi ra.

Sau khi mở ra, tỉnh lại một chút, Chương Tự Chi liền rót cho ba Lương rồi nói, “Ba, uống rượu.”

Một tiếng ba này khiến ba Lương mặt mày hớn hở.

Sau đó Chương Tự Chi lại nói: “Hai ngày tới con lại bận rộn xíu nữa, sau đó có thể xong rồi, thiệp mời đều đã làm xong, hai người xem bên kia có bao nhiêu người cần phát thiệp, để con cho người sửa sang lại.”

Mẹ Lương gật đầu một cái, “Cũng chỉ có một ít bạn bè, người thân.”

Chương Tự Chi vừa gắp thức ăn cho Lương Ninh Như vừa nói, “Những người ở trong thôn cũng mời qua đi, con muốn cho bọn họ chứng kiến một chút.”

Lương Ninh Như quay đầu nhìn về phía Chương Tự Chi, “Anh thật sự nghiêm túc như vậy ư?.”

“Đương nhiên là nghiêm túc.” Vẻ mặt của Chương Tự Chi hoàn toàn không có một chút ý đùa giỡn nào, “Bọn họ sau lưng chế nhạo em, anh nhất định sẽ đánh vào mặt bọn họ.”