Lúc Chương Tự Chi tới rõ ràng nhìn rất phong trần mệt mỏi, nhìn chính xác là vừa mới làm xong.
Lương Ninh Như vội vàng bảo anh ngồi xuống, “Anh còn chưa ăn cơm sao? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”
Chương Tự Chi ngồi xuống hỏi Lương Ninh Như, “Ba với mẹ tới, sao em lại không thông báo cho anh một tiếng?”
Lương Ninh Như thở dài, trước tiên múc cho mình một bát canh, “Anh quá bận rộn, vốn là tối hôm qua em cũng muốn nói với anh, nhưng mà nhìn thấy anh nằm xuống một cái đã ngủ, nên em cũng thôi không nói, nhưng mà không sao, đều là người một nhà cả.”
Chương Tự Chi nằm xuống liền ngủ, không phải mệt mỏi bởi vì công việc giám sát, mà mệt mỏi là vì ở trên người cô.
Ba mẹ Lương cũng vội vàng nói không sao, nói
Chương Tự Chỉ nếu có việc bận thì cứ nói một
tiếng, rồi anh lại tiếp tục bận rộn với công việc
cũng được.
Chương Tự Chi uống một hớp hết nửa chén
canh, “Bận như thế nào đi nữa cũng đều có thể
bỏ ra một chút thời gian, mọi người tới con”
nhất định phải hoãn công việc lại.”
Sau đó Chương Tự Chỉ hỏi hai người tiếp theo.
tính toán đến đâu rồi, ba Lương khẩn trương
nói, “ Chúng ta muốn ghé qua nhà con một
chút, đến mà không ghé qua nhà con thăm hỏi
một chút thì không biết ăn nói làm sao.”
Chương Tự Chi cũng không từ chối, gật gật
đầu, “Cũng được ạ, mấy ngày nay ba con đều
nhắc tới mọi người, muốn để mọi người qua
chơi.”
Mấy người ăn xong, Chương Tự Chỉ lái xe đưa
bọn họ đến nhà tổ nhà họ Chương.
Khi xe dừng trước cửa nhà tổ, ba mẹ Lương.
đều không ngậm được miệng.
Bọn họ quả thực nghĩ nhà họ Chương giàu có,
nhưng không nghĩ tới, lại giàu có như vậy
Nhìn căn nhà này thôi cũng đã thấy giá trị không nhỏ, so với tấm chi phiếu và thẻ trong túi họ, quả thực không thấm vào đâu.
Chương Tự Chi bấm còi hai lần, cánh cửa đằng kia liền mở ra.
Xe chạy tới, dừng ở bãi đậu xe, ba mẹ Lương xuống xe quay đầu lại nhìn, trong bãi đậu xe có bảy tám chiếc xe khác nhau.
Bên kia có một người giúp việc đang đi tới, có lẽ đoán được thân phận của ba mẹ Lương, bèn vội vàng mời bọn họ vào nhà.
Ba mẹ Lương có chút cẩn trọng, đi theo cạnh Lương Ninh Như, Lương Ninh Như vội vàng khoác cánh tay mẹ Lương, nhẹ nhàng vỗ về bà hai cái.
Đi theo người giúp việc vào phòng khách, ông Chương vừa lúc được hai người giúp việc đỡ từ lầu hai xuống.
Ông mặc quần áo ở nhà, hoàn toàn khác với bộ dáng đi tới nhà họ Lương ngày đó, nhưng mà vẫn nhìn ông cười ha hả, “Ông Lương, ông tới rồi, mau mau, mau ngồi đi.”
Nói xong ông lại nhìn người giúp việc ở bên cạnh, “Mang trái cây đến đây, châm trà rót nước.”
Mẹ Lương quay đầu lại nhìn người giúp việc lúc nãy vừa lên tiếng đáp lại rồi rời đi, trong lòng thoáng thấy ung dung khoan khoái.
Đây thực sự là một gia đình giàu có, lại còn thuê người giúp việc.
Bà quay đầu lại nhìn Lương Ninh Như, đây là con gái ruột của bà, nhưng bà thực sự không nhìn ra con gái ruột của mình có điểm mạnh gì, lại có thể một chân tiến vào gia đình giàu có.
Chương Tự Chi cũng bảo ba mẹ Lương ngồi xuống.
Ba mẹ Lương cố gắng làm cho mình trông thoải mái hơn, nhưng rõ ràng vẫn rất là khẩn trương.
Ông Chương cũng nhận thấy được sự khẩn trương lo lắng của ba mẹ Lương.
Ông bảo rất cả người giúp việc lui xuống, không để lại người nào khác bên người, rồi mỉm cười hỏi ba mẹ Lương đến đây lúc nào.
Không có những người khác, ba mẹ Lương ít nhiều có thể thoải mái hơn.
Nhưng mà hai người vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, giống như học sinh bị thầy cô giáo trách phạt.
Ba mẹ Lương trả lời câu hỏi của ông Chương đâu ra đấy, nói rất quy củ, khiến cho Lương Ninh Như ngồi bên cạnh có chút buồn cười.
Ba cô ở trong thôn cũng là người biết ăn nói, sao lúc này lại căng thẳng thành ra như vậy.
Bọn họ ở đây trò chuyện một ít chuyện quê quán ở quê, sau đó bốn chị em nhà họ Chương cũng trở về.
Giọng nói của Cô Ba nhà họ Chương là đặc biệt nhất, người còn chưa kịp đi vào, giọng nói đã tới trước, “Chú dì tới rồi sao? Nhanh lên nhanh lên, em cũng nhớ hai người bọn họ quá.”
Cô Ba nhà họ Chương là người làm chương trình, nên tự nhiên biết cách làm nóng sân khấu như thế nào.
Ba mẹ Lương quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy cô Ba nhà họ Chương đi vào, hai người rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước gặp qua Cô Ba nhà họ Chương, hai vợ chồng Lương gia có ấn tượng rất tốt đối với cô, là một cô gái rất biết ăn nói.
Bây giờ nhìn thấy cô, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Chương Tự Chi ngồi bên cạnh một lúc, điện thoại di động reo lên, là bên quán rượu gọi tới, nói là có một ít vấn đề chi tiết, hỏi anh nên xử lý như thế nào.
Chương Tự Chi thực sự tự mình lo liệu mọi vấn đề của buổi lễ đính hôn, không bỏ sót bất kỳ một người nào, chi tiết nhỏ nào.
Người quản lý của quán rượu không dám tự tiện quyết định.
Chương Tự Chi nhìn không ra vấn đề gì, cũng không có hướng dẫn rõ ràng, liền đứng dậy đi ra ngoài, “Không thì các ngươi chụp ảnh rồi gửi cho tôi xem.”
Lương Ninh Như cũng đi theo ra ngoài, nhỏ giọng nói, “Nếu như anh bận việc thì cứ đi giải quyết trước đi, ở bên này có nhiều người như vậy không cần anh phải luôn ở bên cạnh tiếp đãi mọi người đâu.”
Chương Tự Chi cầm điện thoại do dự, nói: “Bằng không anh đi xử lý trước, anh sẽ trở về sớm.”
Lương Ninh Như cười, ôm anh một cái, “Anh đi làm việc của anh đi, đều là người một nhà, anh không cần phải như thế này đâu, anh đối xử với người nhà mình như thế nào, thì cũng đối xử với người nhà em như thế.”
“Như vậy sao được?” Chương Tự Chi trợn to hai mắt, “Em không phải chưa từng nhìn thấy anh đối xử với ông già nhà anh như thế nào, em cảm thấy anh đối xử với ba mẹ em giống như với ba anh, thì hai chúng ta còn có thể kết hôn sao?”
Lương Ninh Như không nhịn được, hahaha bật cười.
Chương Tự Chỉ bóp chặt khuôn mặt của cô,
nhìn lại trong phòng, thấy không có ai chú ý,
liền cúi người hôn cô, “Mọi người ở lại đây nói
chuyện, con đi xử lý chút chuyện, xong sẽ lập
tức trở về.”…
Lương Ninh Như chỉ có thể gật gật đầu, “Anh
đi đi, đừng lo lắng, trên đường chú ý an toàn.”
Chương Tự Chỉ đã lái xe rời khỏi nhà tổ, nhưng
Lương Ninh Như vẫn còn đúng ở cửa.
Cô Ba nhà họ Chương trong phòng cười tủm
tỉm vài tiếng, “Thấy không? Lưu luyến không
rời, hai người này tình cảm là thật tốt.”
Mẹ Lương ở bên cạnh gật đầu, “Tiểu Như nhà
tôi lớn như vậy, còn chưa nói thích ai, tôi nhìn
thấy cũng rất kinh ngạc.”
Cô Cả nhà họ Chương ở bên cạnh cũng cảm
khái nói, “Thật giống nhau, người em trai này
của tôi từ nhỏ đến lớn, cũng không thân thiết
với cô gái nào, chúng tôi đã từng nghi ngờ nó
có thể thích nam giới, kết qua nam giới Cũng
không thấy nó dẫn về.”
Những người xung quanh đều cười haha.
Cô Ba nhà họ Chương nói phải rồi, sau đó nói tiếp, “Sau khi nó cùng Tiểu Như ở cạnh nhau, cả người đều thay đổi, thật là mặt dày, trước đây thấy chúng tôi cùng chồng nói chuyện nhẹ nhàng thỏ thẻ, nó đều ở bên cạnh tỏ vẻ chán ghét, kết quả bà nhìn nó bây giờ.”
Vừa rồi Chương Tự Chi hôn Lương Ninh Như một cái, mọi người trong phòng đều nhìn thấy.
Ông Chương dựa lưng vào ghế, khuôn mặt tươi cười càng sâu thêm nếp nhăn, “Hỗn tiểu tử này nhà tôi, tôi không trấn áp được nó, Tiểu Như nói một câu còn hữu dụng hơn tôi nói mười câu.”
Ba mẹ Lương ở bên có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng bọn họ có thể nghe thấy những người này ngồi đây đều đang khen Lương Ninh Như trá hình.
Vừa rồi trông thấy nhà họ Chương, biệt thự này, người giúp việc, trang trí trong nhà.
Bọn họ còn đang sợ hãi Lương Ninh Như khi gả tới sẽ bị bạc đãi.
Bây giờ nhìn thấy thái độ của những người nhà họ Chương, rõ ràng là bọn họ đã nghĩ quá nhiều rồi.
Chẳng phải là người có tiền đều muốn tìm gia đình môn đăng hộ đối sao?
Ba mẹ Lương thực sự không cảm thấy Lương Ninh Như có chỗ nào hơn hẳn những tiểu thư giàu có và nổi tiếng kia.
Rõ ràng là với giá trị con người và địa vị của nhà họ Chương, có thể tìm được một cô gái tốt.