*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên đáp lại một tiếng, cũng không biết anh có hiểu hay không.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Trì Uyên cũng buông cô ra.
Nhưng bản thân anh cũng rất mệt mỏi.
Trì Uyên nằm xuống bên cạnh Cổ Tư và đắp chăn cho hai người.
Ánh nắng bên ngoài vẫn rất chói chang, cửa sổ mở toang, gió biển thổi vào mang theo vị mặn chát.
Trì Uyên nằm im một lúc, sau đó quay đầu nhìn Cổ Tư.
Cô đã ngủ từ lâu rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trên mặt còn có mồ hôi, trông có chút đáng thương.
Anh cau mày suy nghĩ rồi nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại.
Cổ Tư đã uống rượu, sau đó lại bị giày vò một trận như vậy, có lẽ cô ngủ mộtgiấc tới tận tối mất.
Cô tỉnh dậy vì bị âm thanh bên ngoài đánh thức, nghe giống như là giọng nói của Trì Uyên, còn có cả tiếng của người khác nữa, cô không nghe rõ.
Cổ Tư từ từ ngồi dậy, sau đó lập tức sững sờ.
Cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, đây là tình huống gì đây?
Trên người cô không một mảnh vải che thân, còn có dấu vết trên cơ thể.
Cố Tư chớp mắt, tóc còn hơi ẩm ướt.
Cô quấn ga trải giường lên người rồi bước xuống giường.
Vừa liếc mắt thì thấy cửa phòng tắm đang mở.
Mấy đồ vật chất đống trong phòng tắm là quần áo của cô.
Kí ức chợt ùa về, cảnh tượng cởi quần áo xông lên đầu cô.Cô nhìn chăm chú và nở nụ cười chế nhạo.
Điều này thật nhảm nhí.
Là do chính cô dâng tận cửa.
Trong chuyện này, cô được coi là chịu thiệt hay là được hời?
Cổ Tư chờ đợi thì nghe thấy bên ngoài có giọng nói của Trì Uyên, “Đừng nói nhiều với tôi, tôi cũng không muốn nghe.
Dừng lại một chút, Cổ Tư từ từ tiến lại gần và mở một khe cửa nhỏ.
Cánh cửa kêu “két” một tiếng, âm thanh lớn có chút lạc lõng.
Cổ Tư cảm thấy hơi xấu hổ khi đang nhìn lén thì bị bắt gặp.
Trì Uyên mặc bộ đồ ngủ đứng ở ngưỡng cửa, cánh cửa đang mở, có hai người đứng ở đó.
Có lẽ là sếp Mã gì đó dẫn theo trợ lý.Trước đây Tử Thư đã từng cho cô xem ảnh.
Cổ Tư chậm rãi mở cửa thành một khe nhỏ, “Tôi chỉ nghe thấy tiếng động nên tới xem một chút.”
Cánh cửa không mở rộng lắm nhưng cũng đủ để người bên ngoài nhìn thấy cách ăn mặc hiện tại của Cổ Tư.
Trên người cô quấn ga trải giường, vai và cổ lộ ra bên ngoài.
Dấu vết trên cổ rất rõ ràng.
Trì Uyên nhìn Cổ Tư, anh hơi nhíu mày, “Đóng cửa lại, mặc quần áo tử tế vào.”
Cổ Tư vội vàng đáp một tiếng rồi trở tay đóng cửa lại.
Cô gãi đầu.
Cô đi đến chỗ vali tìm quần áo để mặc.
Phía dưới mặc quần ngắn.
Sau đó cô lại vào phòng tắm lấy quầnáo của mình ra.
Trong phòng tắm vẫn còn nước, quần áo của Trì Uyên vẫn đang treo trên giá bên cạnh. Cô không còn mặt mũi nào để nhìn nữa, không biết liệu Trì Uyên có cho rằng cô cố ý hay không.
Cổ Tư đóng cửa phòng tắm và lại dọn dẹp giường.
Chắc chắn phải thay ga giường này, hai người đã mồ hôi nhễ nhại lăn lộn một trận trên đó.
Ga giường phải được giặt sạch.
Cổ Tư hít một hơi thật sâu và thảo ga trải giường ra.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Cổ Tự sửa sang lại đầu tóc rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Kết quả là những người vừa đứng ở cửa đều đã rời đi.
Trì Uyên đứng gần máy nước nóng lạnhkế bên, anh đang uống nước.
Cổ Tư cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: “Tôi, trước đó tôi uống nhiều quá, tửu lượng của tôi không tốt, anh cũng biết đấy, tôi, tôi cũng không biết sao lại…
Cô không biết giải thích thế nào.
Trì Uyên quay đầu lại nhìn Cổ Tư, anh chỉ “ừ” một tiếng, “Tôi biết rồi.”
Dáng vẻ của anh như thể hoàn toàn không để ý đến những chuyện trước đó.
Nhưng cũng đúng thôi, anh cũng không bị thiệt.
Mình có được hời hay không thì khó nói, nhưng chắc chắn Trì Uyên đã được hời.
Cảm giác này, sao lại có chút khó chịu nhi.
Cổ Tư im lặng, quay người trở lại phòng.
Ở bên ngoài, Trì Uyên cũng không lên tiếng.
Tử Thư đợi một lát rồi đi tới, anh ta mở cửa ra, nhìn thấy ga trên giường đã bị tháo ra và ném sang một bên thì sửng sốt.
Cố Tư quay lại nhìn Tử.Thự, “Anh:có chuẩn bị dư ga trải giường không? Cái này bẩn rồi.”