Phật giáo có năm giới, rượu được xếp ở đầu tiên không phải là không có lý do.
Uống rượu rất dễ làm hỏng việc.
Thật ra Cổ Tư vẫn có ký ức.
Dường như cô biết rõ mình đang làm gì, nhưng có vẻ cô lại không thể kiểm soát được mình đang làm gì.
Cô nhanh chóng cởi sạch quần áo rồi đi đến đứng dưới vòi hoa sen.
Không ngờ trong vòi lại chảy nước lạnh, Cổ Tư rùng mình, “Trì Uyên, anh có tật xấu, nước lạnh quá.”
Câu nói này rất mềm mại.
Hơn nữa sau khi nói xong, cô quay người lại rồi đi đến ôm Trì Uyên đang đứng cách đó vài bước.
Dường như muốn được người anh sưởi ám.
Trì Uyên nghiến răng, anh cũng uống không ít, nhưng không đến mức như CổTu.
Có lẽ là Cổ Tư cảm thấy nhiệt độ trên người Trì Uyên khác với dự đoán của mình, cô lẩm bẩm, “Sao anh cũng lạnh vậy.
Nếu không phải là Cổ Tư không hề mở mắt, thì Trì Uyên sẽ thực sự cho rằng người phụ nữ này đang cố ý.
Cổ Tư còn sờ lung tung trên ngực Trì Uyên.
Nhưng không tìm thấy nơi nào ấm áp.
Cô vặn vẹo người, “Anh cho nước nóng hơn một chút đi.”
Trì Uyên đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.
Cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, anh thở dài một hơi.
Sau đó anh mới đặt tay lên bả vai Cổ Tư, “Cố Tư”Cổ Tư không trả lời.
Một tay Trì Uyên nâng cằm để cô ngẩng đầu lên, kết quả là nước chảy xuống khiến Cổ Tư khó chịu.
Cổ Tư né tránh, “Anh chỉ biết bắt nạt tôi.”
Câu nói này mang vẻ rất tủi thân.
Trì Uyên lại “Ừ” một tiếng: “Đó cũng là cơ hội mà cô cho.”
Anh nằm cằm cô, không biết vừa rồi anh đã uống bao nhiêu rượu, vốn dĩ cơ thể đã khô nóng. Bây giờ thì hay rồi, không thể giội nước lạnh được nữa.
Trì Uyên buộc Cổ Tư ngẩng đầu, sau đó cúi đầu hôn cô.
Cố Tư sửng sốt một lúc, hai tay cô quấn lấy anh.
Trì Uyên vẫn không quên đưa tay tắt nước.Anh ôm Cổ Tư trong lòng và xê dịch vài bước, kéo chiếc khăn tắm bên cạnh xuống.
Nhưng lại quấn quanh người Cổ Tư.
Sau đó cả hai vừa quấn quýt lấy nhau vừa ra khỏi phòng tắm, đi đến giường.
Thực ra trong giây lát, đầu óc Trì Uyên rất tỉnh táo.
Anh tự giễu bản thân.
Ngay từ khi Tử Thư đưa Cổ Tư vào phòng mình, Trì Uyên đã cảm thấy chắc chắn sẽ khó tránh khỏi loại chuyện này.
Anh đã quá quen với cơ thể của cô.
Lúc giữa chừng, dường như Cổ Tự sắp tỉnh táo.
Cô mở mắt ra nhìn và nói: “Trì Uyên.
Trì Uyên ừ một tiếng, sau đó tiếp tục chuyện đang làm.
Cổ Tư bắt đầu nhìn lên trần nhà và thở hổn hển.
Cô nói, “Ngay cả trong mơ mà anh cũng không tha cho tôi.”
Hiên nhiên là cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Khi Trì Uyên hôn Cố Tư lần cuối, anh nói, “Ngủ đi.”
Cố Tư từ từ nhắm mắt lại.
Cộng thêm cồn rượu nên hôm nay Trì Uyên có chút hưng phấn.
Đây là cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.
Lúc giữa chừng, không hiểu sao anh lại nhớ đến dáng vẻ Cố Tư năm trên quầy.
pha chế của quán bar.
Dáng vẻ mềm mại và dịu dàng, trông giống như một cô gái không có nhiều kinh nghiệm sống.
Sau đó lại nhớ tới dáng vẻ cô ngồi xếp bằng trên ghế gặm cua, bàn tay đầy dầu mỡ.
Tuy nhiên khi ở nhà họ Trì, lúc nào cô cũng giữ dáng vẻ quy củ.
Nhưng thực ra dáng vẻ cuối cùng lại là dáng vẻ mà anh ghét nhất.
Nó khiến anh cảm thấy giả tạo, không hề thú vị.
Tuy nhiên; không biết bây,giờ;có,phải đầu óc anh bị cồn ăn mòn hay không.
Anh nghĩ đến cô như vậy, đột nhiên cảm thấy rất đáng thương.
Gố Tứ đáng thương nhữ Vậy.
Lẻ loi một mình trong gia tộc của người khác.
Nghĩ đến điều này, sức lực của Trì Uyên mạnh hơn một chút.
Có vẻ Cố Tư hơi khó chịu, cô bám lấy lưng Trì Uyên, khẽ kêu một tiếng rồi nói: “Khốn nạn, tôi rất ghét anh.”
- ---------------------------