Yêu Là Thế

Chương 22: Diều gió muốn bay lên trời




Tốt nghiệp tiến sĩ rồi, tôi và bạn học Tiểu Trình kết thúc mối quan hệ bạn bè. Cái tên “bạn học Tiểu Trình” cũng nên để nó ra đi một cách vẻ vang. Sau đó, tôi bắt đầu vắt óc nghĩ cho hắn một cái tên mới sao cho phù hợp với tính cách của hắn, nhưng mãi vẫn chưa tìm được, cho đến một ngày…

Tôi nói: “Đáng ghét, kẻ phiền phức…”

Hắn hỏi: “Anh phiền phức ở chỗ nào?”

“…Anh tự biết!”

“Thế thì cứ để anh phiền phức nữa đi…”

“…”

Từ đó, tôi bắt đầu gọi hắn là Kẻ phiền phức.

Mặc dù Kẻ phiền phức bao nhiêu lần phản đối cái tên này, nhưng đều bị những lời “đầy tính khuyết phục” của tôi trấn áp.



Action 1

Trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, chọn công việc tương lai là cả một vấn đề, tôi và Kẻ phiền phức đều trải qua hàng loạt chọn lựa khó khăn.

Ban đầu, chúng tôi đã liên hệ với Viện Nghiên cứu thành phố S, hắn sẽ làm việc ở đó chính thức, còn tôi sau khi học xong tiến sĩ cũng xin vào đó làm, như thế hai chúng tôi lại có thể tiếp tục đi đâu có đôi có cặp, tiết kiệm dầu mỏ cho quốc gia, sống cuộc sống ít cacbon.

Tuy nhiên, kế hoạch không nhanh bằng sự tahy đổi.

Lúc tôi sắp ra trường, sếp tôi nói có một cơ quan nghiên cứu của châu Au rất hứng thú với đề tà nghiên cứu của tôi, muốn mời tôi đến làm.

Sếp của Kẻ phiền phức cũng giới thiệu cho hắn công việc trong Viện Hàng không ở thành phố B, chức vụ rất phù hợp với hắn. Tôi thấy hắn rất muốn đi, dù sao ở nơi này hắn cũng có nhiều cơ hội.

Chúng tôi đã suy nghĩ cẩn thận trong một tuần.

Chúng tôi tin tình cảm của hai đứa đều sâu đậm, sự chia cách tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi.

Chúng tôi nghĩ rằng cả hai còn trẻ, nên tòm cơ hộ để phát triển tốt hơn.

Chúng tôi hy vọng cả hai có một tương lai tốt đẹp hơn…

Cuối cùng, chúng tôi quyết định: Cùng nhau đến Viện Nghiên cứu của thành phố S.

Chỉ vì, tôi không thể rời xa hắn!

Kẻ phiền phức nói: “Lý do này rất đầy đủ!”



Action 2


“Đại Boss” mới của tôi là một nhà khoa học mà tôi ngưỡng mộ rất lâu.

Tôi từng nghe nói, anh không muốn làm những việc tầm thường, chỉ một lòng muốn cống hiến cho sự nghiệp to lớn của quốc gia, chính vì thế mà không tiếc dùng kinh phí được cấp nghiên cứu các tài liệu mới cho đất nước. Người khác xin công trình để làm để kiếm ra tiền, còn anh xin công trình làm thì phải bù thêm tiền.

Tôi từng nghe nói, vì muốn có những tài liệu chất lượng cao nên anh đã chuyển văn phòng của mình đến khu bị ô nhiễm nặng, ngày ngày cùng làm việc với công nhân.

Tôi từng nghe nói, anh làm việc ngày đêm không nghỉ, mệt đến nỗi lao lực, nhưng vẫn muốn đi các nơi trên đất nước, không muốn nghỉ ngơi.

Tôi từng nghe nói, anh đã phát hiện ra rất nhiều nhân tài ở nước ngoài, cũng bồi duỗng được rất nhiều nhân tài chỉ vì muốn một số tài liệu quan trọng được làm tốt hơn…

Tôi đã từng sùng bái anh như sùng vái một vị thần. Tuy nhiên, khi tôi đến làm trong nhóm đề tài của anh, chuẩn bị cùng anh đem hết nhiệt huyết của mình ra phục vụ vì tổ quốc thì mới nghe đến một chuyện.

Cách đây không lâu, một thanh niên trẻ được anh dìu dắt đã giẫm lên vai anh mà lên chức, cướp đi danh dự, địa vị cùng rất nhiều đề tài đã làm được hơn một nửa của anh, người đó vì muốn nhanh chóng thăng chức, ổn định địa vị nên đã vùi dập anh không thương tiếc, còn vô liêm sỉ lấy đi công trình và kinh phí anh vừa xin…

Khoảnh khắc nghe tin đó, trog lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Tôi là nhà khoa học và chỉ chuyên tâm nghiên cứu khoa học, không hiểu lắm về “tình người bạc bẽo” nên cảm thấy thật buồn, càng trở nên buồn hơn là thiên đường này lại trở thành chiến trường cho một số tiểu nhân tham lam tranh quyền đoạt lợi, làm nguội lạnh tinh thần nhiệt huyết của nhiều người.

Tôi khéo léo hỏi Đại Boss: “Nâng đỡ một kẻ tiểu nhân không có nhân tính như vậy, anh có hối hận không ạ?”

Anh chỉ mỉm cười không trả lời.

Tôi biết anh rất hối hận, nhưng anh hối hận không phải vì danh tiếng và địa vị của mình bị tước mất, mà hối hận vì và đề tài đã làm được một nửa của anh không thể tiếp tục được nữa…

Về tương lai của tôi, Đại Boss cũng rất thẳng thán nói: “Nhóm làm đề tài hiện giờ không bằng trước, công việc của chúng ta sẽ rất mệt, áp lực nhiều, đãi ngộ ít, viễn cảnh phát triển trong tương lai cũng mờ mịt, nếu em không muốn ở lại, tôi có thể giới thiệu em đến một trường cao đẳng, công việc ở đó nhàn hơn.”

Tôi kiên định nói với anh: “Em muốn ở lại.”

Tôi đã trải qua hơn hai mươi năm đèn sách không phải là để nửa đời sau của mình được nhàn nhã, mà là muốn làm những việc thiết thực và thực sự có giá trị!



Action 3


Sau khi làm việc, tôi tiếp tục công việc sửa chữa, phục hồi, hằng ngày miệt mài thực nghiệm trong phòng thid nghiệm.

Kẻ phiền phức thì đã bỏ đề tài đầu tiên mà chuyển sang nghiên cứu loại chất liệu phi tinh thể nào đó.

Tôi rất tò mò hỏi hắn: “Chất liệu phi tinh thể là gì vậy? Có giá trị nghiên cưu không?”

Kẻ phiền phức giải thích cho tôi với vẻ rất chuyên nghiệp: “Chất liệu bình thường đều là tinh thể, ví dụ như sinh con cần phải trải qua hàng loạt quá trình như hình thành phôi thai, mang thai, phát triển bào thau, lớn lên, sau đó sinh ra em bé. Tuy nhiên chất liệu phi tinh thể không trải qua quá trình này, chỉ cần chúng ta ngủ một đêm, sáng hôm sau em bé đã được sinh ra…Thế nên, nó chắc chắn thuộc loại không bình thường.

Sau khi được Kẻ phiền phức giải thích đầy chuyên nghiệp, tôi hoàn toàn không cần nghĩ cũng hiểu: “Theo những gì em nghe thất thì chất liệu này hoàn toàn khác biệt, chắc chắn là có giá trị, anh thử nghiên cứu xem sao!”

Kẻ phiền phức dựa vào người tôi, nói: “Anh nghĩ chúng ta vẫn cứ nên nghiên cứu cách sinh em bé bình thường trước đã, cái này cũng có giá trị.”

Tôi: “…Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”

“Anh cũng nói nghiêm túc mà.”

“…”



Action 4


Đại Boss của Kẻ phiền phức cũng là nhà khoa học nổi tiếng, ông có trí thông minh và tư tưởng vô cùng khác người. Hoài bão lớn nhât của ông chính là tạo ra một chất liệu có tính ứng dung cao, vì kế hoạch năm năm của quốc gia, ông đã có mười năm làm việc hết mình.

Ông gần như dành cả nửa cuộc đời để biến phòng thí nghiệm của ông từ sơ sài không có gì thành phfng nghiên cưu theo chuẩn quốc tế, còn chuyện gia đình thì vẫn như cũ. Chịu ảnh hưởng sâu sắc của ông, nhân viên nghiên cứu khoa học trong tổ đề tài đã có những bài luận văn có sức ảnh hưởng mạnh mẽ, những công trình nghiên cứu có giá trị cao, tuy nhiên họ vẫn sống rất giản dị.

Một năm sau khi Kẻ phiền phức tham gia vào tập thể này, hắn đã tạo ra một làn sống mới “sản xuất kết hợp với học tậ nghiên cứu”. Đại boss của hắn thông qua khảo sát và cân nhắc đã đề nghị Kẻ phiền phức đi khai thác thị trường ứng dụng các sản phẩm công nghệ.

Từ đó, Kẻ phiền phức làm công việc “Nhân viên bán hàng”.

Để tìm được thị trường và cơ hội hợp tác, Kẻ phiền phức chủ động tiếp xúc với đủ loại người, suốt ngày đi công tác, suốt ngày đi tiếp khách, suốt ngày nghe nhận các cuộc điện thoại…

Có lần, tôi gặp Kẻ phiền phức ở chân cầu thang, nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, tôi không kìm nén được, vội hỏi: “Anh lại gặp phải phiền phức gì à? Nếu không làm được thì thôi, dù sao cuộc sống của chúng ta bây giờ cũng rất ổn định, đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân.”

Hắn lắc đầu, hắn nói phải cố gắng kiên trì, sản phẩm mà nhóm hắn nghiên cứu rất có giá trị. Chỉ cần là “Thiên lý mã” thì sẽ tìm thấy “Bá Lạc1”.

1.Bá Lạc: Trong truyền thuyết, vị thần quản loại ngựa gọi là Bá Lạc. Thế nên trong nhân gian, người ta chỉ những người giỏi xem tướng ngựa là Bá Lạc. Thời Xuân Thu, Trung Quốc, người đầu tiên được tôn xưng Bá Lạc chính là Tôn Dương vì ông nhân ra con ngựa kéo xe muối trên nói chính là “thiên lý mã quý hiếm”. Sau đó, ông đã mua lại con ngựa, mang về chăm sóc, sau một thời gian được chăm sóc, con ngựa có bộ lông sáng óng ánh, hai mắt như hai bó đuốc. Các nước đều cho người đến hỏi mua nhưng Bá Lạc không bán.

Tôi cười, nói: “Để Thiên lý mã chạy nhanh hơn, hôm nay em sẽ hầm xương cho anh ăn.”

“Được, tối nay anh sẽ về…”

Hắn chưa nói hết câu, điện thoại đã reo. Qua cuộc đối thoại giữa hắn và khách hàng, tôi nghe được là tối nay hắn lại đi tiếp khách.

Cúp điện thoại, hắn chưa kịp mở miệng thì tôi đã nói trước: “Nhớ về nhà trước mười hai giờ, nếu không…anh sẽ bị cô bé Lọ Lem lừa bắt đi đấy.”

"Cô bé Lọ Lem có bắt thì bắt hoàng tử, chứ không bắt anh đâu."
Tôi nghiêm túc nói với hắn: "Ban đêm trời tối cô bé Lọ Lem dễ nhìn nhầm lắm!"

Hắn cười xoa đầu tôi: "Chỉ có người phụ nữ ngốc nghếch như em mới nhìn nhầm thôi..."



Action 5

Sau một năm, Kẻ phiền phức lại tạm nhận chức vụ mới ở Viện khoa học Kỹ thuật ngoài thành phố, chưa kể đến việc đi công tác, tiếp khách, hắn còn phải chạy đi chạy lại hai nơi. Cho dù bận rộn thế nào, nhưng chỉ cần bớt chút thời gian hắn lại về ở bên tôi những ngày cuối tuần.

Tôi thích mỗi khi mặt trời lặn ở sân bay ngày cuối tuần, sắc đỏ sậm của ráng chiều chiếu đỏ rực một nửa bầu trời, máy bay trên bầu trời cao dần dần hạ xuống thấy giống như chú chim mỏi cánh bay về tổ...

Khi ánh nắng đã tắt, tôi dừng xe ở bãi đỗ xe, đi bộ khoảng mười năm phút để đến chỗ cửa đón đợi hắn.

Nhìn thấy tôi ở chỗ cửa đón, hắn rất ngạc nhiên: "Anh đã nói với em là đỗ xe ở ngay cổng đợi anh, anh ra khỏi cửa là có thể lên xe ngay, chúng ta sẽ không phải đi bộ xa đến chỗ bãi đỗ xe."

Tôi kéo tay hắn, cười đáp lại: "Vì em nhớ anh, em muốn nắm tay anh đi bộ và trò chuyện"

Hắn cũng cười, nắm chặt lấy tay tôi, vừa đi vừa kể cho tôi nghe chuyến đi công tác của hắn.

Mười phút đi bộ chớp mắt đã đến nơi.

Trong chuyện hôn nhân, chúng tôi đều là những người không có kinh nghiệm, đành phải ném đá bỏ đường.

Nhưng tôi tin, chúng tôi đều là người biết ơn, tôi đối xử với hắn như thế nào, hắn đều dùng phương thức tương tự đối với tôi như thế.

Khi sự mãnh liệt của tình yêu bị thời gian làm nhạt dần, chúng ta cần phải tạo ra bầu không khí ấm cúng để sưởi ấm nhau.



Action 6

Sự cố gắng của Kẻ phiền phức cuối cùng cũng không hề uổng phí, "Thiên Lí Mã" của họ cuối cùng cũng gặp được "Bá Lạc". Đầu tiên họ tìm được thương nhân làm đại lý, sau đó bắt đầu hợp tác với những thương nhân ở Giang Chiết, rồi ngay cả ông chủ ở Hồng Kông cũng có hứng thú với vật liệu của họ, bắt tay hợp tác với họ xây dựng địa bàn nghiên cứu phát triển, rồi sau đó nghiên cứu phát triển ra vật liệu mới.

Nhóm đề tài của họ dần dần có triển vọng, truy nhiên Kẻ phiền phức càng bận hơn, hầu như tôi không nhìn thấy hắn đâu, mỗi lần gọi điện, không phải hắn đi tiếp khách thì cũng đang trên đường đi tiếp khách.

Tôi cũng rất bận, thường phải làm thêm đến khuya.

Nhiều lần, tối khuya tôi mới về đến nhà, đối diện với căn phòng lạnh lẽo, tủ lạnh trống không, chàng muốn ăn uống gì nữa.

Tôi mệt mỏi ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha, rốt cuộc đây có phải cuộc sống mà tôi mong muốn không? Không, hoàn toàn không phải.

Tôi thật sự muốn một gia đình ấm áp, một người chồng biết chăm sóc gia đình, anh ấy không cần kiếm quá nhiều tiền, chỉ cần cho tôi ăn đủ no mặc đủ ấm là được.

Anh ấy không cần quá dịu dàng, chu đáo, chỉ cần khi tôi mệt mỏi sẽ là bờ vai ấm áp cho tôi dựa vào, an ủi tôi một câu để tôi yên lòng, thế là đủ.

Tuy nhiên, hắn của tôi hiện giờ gióng như con diều bay cao bay xa, xa tít tận trân trời, khi tôi cô đơn, nhớ đến hắn, chỉ biết nắm sợi dây điện thoại trong tay, rồi nói với bản thân: Anh ấy vẫn đang dắt tay mình…

Tôi không biết tương lai hắn có thể bay bao xa, tôi cũng không biết sợi dây trong tay tôi rốt cuộc có thể chịu đựng cơn gió mạnh không, nhưng tôi không thể kéo hắn trở lại được.

Vì diều gió sinh ra là để bay lên đón gió, diều hâu sinh ra là để bay lượn trên bầu trời, hắn sinh ra đã không cam tâm là một người đàn ông tầm thường, không phải để suốt ngày kề vai ấp má với người phụ nữ mà mình yêu thương. Tôi yêu hắn, chọn lấy hắn thì nên chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về hắn.