Sự tàn sát của bão tuyết dường như đã qua đi, dưới chân cuối cùng cũng hiện ra màu đen của đất. Bầu trời ướt át tựa như màu mực nhạt, thẩm thấu vào sự vắng lặng vô bờ. Mặc dù nhiệt độ đã tăng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo.
Khương Doãn Nặc đi đến bến xe khách địa phương, trước cửa sổ nhỏ bán vé đã xếp thành một hàng dài. Bước lên trước hỏi thăm, con đường quay về cuối cùng đã được thông thoáng vào sáng nay. Cùng với cả hàng chầm chậm nhích lên phía trước, tâm trạng cô hoàn toàn không giống với những người sắp được về nhà hoặc vội rời khỏi nhà. Đây là một loại tâm trạng băn khoăn và dằn vặt, giống như bùn lầy dưới chân, lôi kéo dính dớp, không rõ ràng không dứt khoát, khiến lòng người sinh chán ghét.
Lúc cô ra khỏi nhà, anh vẫn còn đang ngủ.
Đi qua bên cạnh giường, cô tỉ mỉ nhìn anh một cái. Lông mày anh hơi chau lại, cũng không biết là đang mơ thấy gì. Chỉ có những lúc thế này thì anh mới để lộ ra vẻ mặt ngây thơ của một đứa trẻ giống như cách đây từ rất lâu.
Cô muốn ôm anh vào lòng, vỗ về anh giống như đối với con mình vậy.
Thím ở khu bán vé hỏi cô, “Chuyến mấy giờ?”
Cô ngẫm nghĩ, “Một tiếng sau còn có chuyến nào không?”
“Hết rồi, chuyến trưa thì còn.”
Nhét vé xe vào trong túi áo khoác, thời gian vẫn còn sớm, thế là cô đến chợ, mua một đống đồ ăn. Sau đó đến tiệm thuốc nhỏ bên cạnh, chọn vài loại thuốc thường dùng, lúc này mới chậm rãi trở về nhà.
Trên đường, trời lại mưa rả rích.
Trời càng ngày càng mưa lớn, đi đến dưới lầu nơi ở, cách màn mưa, nhìn thấy có một người đang ở lối đi của tòa nhà. Người ấy ngây ngốc nhìn trời mưa, không biết đang nghĩ gì. Có lẽ là mới thức dậy, tóc anh hơi rối, người khoác vội chiếc áo khoác mỏng mặc ở nhà, trong tay đang cầm một chùm chìa khóa.
Cô từ mái hiên biên cạnh đi vòng qua, lúc này Hứa Khả mới nhìn thấy cô.
“Chị đi đâu vậy?” Anh hỏi. Cúi đầu nhìn thấy trong tay cô đang cầm túi nhựa, anh lập tức đón lấy, “Không phải nhà vẫn còn đồ ăn sao?” Điện thoại và ba lô của cô vẫn còn vứt ở nhà, anh biết cô sẽ không đi xa. Nhưng lại lo lắng sau khi cô trở về không vào nhà được nên đành phải ngây ngốc đợi ở dưới lầu.
“Một mình cậu ở nhà đều không muốn mua thức ăn,” cô nói. Đưa tay sờ tóc, từng sợi bết vào nhau, đã ướt nhẹp.
Anh trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi, “Chị mua vé xe hôm nay rồi?”
“Ừ.”
Hai người vào nhà, Khương Doãn Nặc treo áo khoác bên cạnh máy điều hòa để hong khô, Hứa Khả lấy một chiếc khăn lông khô đưa đến.
Cô muốn đưa tay nhận lấy nhưng lại nghe anh nói, “Để em lau giúp chị.”
Cô chần chừ, nhưng vẫn đi đến trước mặt anh.
Anh dùng khăn lông giúp cô tỉ mỉ lau tóc, động tác nhẹ nhàng, hơi ấm trong tay, xuyên qua khăn lông thấm sang từng chút một.
Cô cúi đầu, mắt dán lên hàng cúc trên áo sơ mi của anh, áo sơ mi hoa văn màu trắng, cúc áo màu trắng nhạt.
“Không dễ lau khô đâu, để lát tôi đi gội đầu.” Cô thấp giọng nói.
Anh dừng lại, đưa khăn lông cho cô, “Hôm nay đừng đi. Mai em về công ty, tiện đường đưa chị về luôn.”
“Tôi…” cô hơi đứng sang bên cạnh, “Tối nay tôi còn có việc, hẹn với người ta rồi.”
Anh nhất thời không lên tiếng, qua một lúc mới nói, “Lúc nãy Trần Tử Sâm gọi điện, nói hôm nay sẽ đến. Chị không đợi anh ta sao?”
Cô ngẫm nghĩ, “Không đợi nữa, tối nay tôi có hẹn với Quan Dĩnh.”
Đột nhiên nghe thấy anh cười khẽ, anh nói, “Không ở thêm được dù chỉ một ngày? Chị không muốn nhìn thấy em đến thế sao?”
Cô bỗng chốc ngây người, một lúc lâu sau, cô cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, mới hơi bình tĩnh trở lại. “Vẫn chưa ăn sáng, cậu muốn ăn gì? Nấu miến được không?” Nói rồi liền định đi vào phòng bếp.
Cổ tay bị người ta nắm chặt. Anh không nói gì, yên lặng ngắm cô.
Nhưng cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ ra sức muốn thu tay về, “Cậu không muốn ăn miến? Hay là nấu cháo ăn nhé.”
Giằng co hồi lâu, cuối cùng anh cũng buông cô ra, khẽ thở dài, “Không ăn nữa, em đến xưởng đây.” Anh cầm hợp đồng trên kỷ trà lên tùy tiện lật xem, lại lập tức cười nói, “Tên nhãi này, ra sức ép giá với em.”
Như có mục đích, anh hỏi cô, “Có phải em nên nể mặt chị mà đồng ý với anh ta?”
Trong lòng Khương Doãn Nặc sớm đã hỗn loạn, chỉ đứng ở đó mà không lên tiếng.
Anh nhìn cô một cái, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
Cửa được đóng lại.
Dạ dày bỗng nhiên đau thắt một trận, cô khom người, chầm chậm dựa vào chiếc bàn bên cạnh. Một lúc lâu sau mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Sau khi ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu, cô phân loại thức ăn mua về và cho vào tủ lạnh trước, rồi lại thu dọn đồ đạc của mình. Tóc vẫn còn bết, thế là cầm đồ đi vào phòng tắm.
Mở vòi sen, nước ấm vừa phải, cô thẫn thờ đứng đó, để mặc cho nước xối xuống người.
Cô khẽ nói một tiếng, “Hứa Khả…”
Đáy lòng truyền đến nỗi đau âm ỉ, cô lại lặp lại, “Hứa Khả…” hai chữ này, chính là vết thương đang tồn tại.
Nước mắt tràn ra khóe mi, dần dần không thể kìm nén, cuối cùng cô bật khóc thành tiếng.
Trên đời này, không biết có ai sẽ chết vì khóc hay không, nếu có thể như vậy, có lẽ cũng tốt.
Đứng dưới vòi sen nghĩ ngợi lung tung, mãi đến khi nước xối lên người lạnh thấu xương, cô mới chợt hoàn hồn. Có thể là nước nóng trong bồn nước đã hết, liền muốn đi tắt vòi sen. Thế nhưng vặn thế nào cũng không được, ngược lại nước càng bắn ra mạnh hơn.
Trừng mắt nhìn dòng nước tuôn trào dữ dội không chút lý lẽ, cô càng thêm phiền não, nước mắt liền trút ra giống như dòng nước này, tựa như muốn cuốn trôi hết thảy nỗi lòng tích tụ trong mấy năm nay. Cô vừa khóc, vừa quấn bừa một chiếc khăn tắm, nghĩ xem có thể tìm được dụng cụ nào để sửa nó hay không, hoặc là đập nát nó đi.
Cô mở cửa phòng tắm định đi ra, nhưng lại ngây ngốc đứng im tại chỗ.
Cái người mà cô âm thầm gọi tên vô số lần ở trong lòng ấy, lúc này đang ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn cô.
“Chị ở trong đó rất lâu.” Anh nói.
Nhân lúc hoảng loạn, cô muốn khép cửa lại, nhưng anh đã đi đến.
Anh nhìn cô, “Chị khóc cái gì?”
Cô không dám nhìn vào mắt anh, khẽ cúi đầu, “Cậu… sao lại về rồi?”
Anh không trả lời, vẫn cứ hỏi, “Tại sao phải khóc?”
Nước mắt chỉ lặng lẽ rơi xuống, nện xuống mu bàn chân trần, cô không biết nói gì mới phải, chỉ im lặng.
Phía sau, chỉ có tiếng nước, liên tục không dứt, dường như cả thế giới chỉ còn lại âm thanh duy nhất như vậy.
Tóc cô ướt đẫm nước, trong mắt vẫn còn ánh nước, da thịt bị hơi nước ngấm vào, tỏa ra ánh sáng êm dịu mờ nhạt, cơ thể dưới lớp khăn tắm trắng muốt đã ướt một nửa, khẽ nhấp nhô theo hơi thở.
Anh không thể không dời mắt về phía vòi sen đang chảy nước ào ạt, tay chống cửa di chuyển, sau đó dùng sức nắm chặt mép cửa.
Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng mở miệng, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn nhiều, cô nói, “Vòi nước không đóng được nữa.”
Anh thầm thở phào nhắm mắt lại, đáp, “Có thể là vòng đệm cao su bên trong đã bị lão hóa, đổi cái khác là được.” Anh cho tay vào trong túi quần dài, lùi lại phía sau, “Mặc đồ vào, đừng để bị lạnh.”
Anh đứng ở bên ngoài, nhìn cô khẽ khép cửa lại.
Tay đặt trên tay nắm cửa lạnh lẽo, tim đập thình thịch, cô như trút được gánh nặng.
Nhưng cửa lại bị người ta đẩy ra.
Cô nhất thời không đề phòng, lùi về sau mấy bước.
Ánh đèn trong phòng tắm lờ mờ yếu ớt, bên ngoài là sắc trời sáng tỏ mà chân thực, anh đứng lặng bên cửa, tựa như đứng ngay tại nơi giao nhau của hai thế giới, cô nhìn không rõ mắt anh, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh.
Anh đi thẳng về phía cô.
Lùi mãi đến trước bồn rửa mặt thì đứng lại, cô cưỡng ép mình bình tĩnh tâm trạng, thấp giọng nói, “Ra ngoài.”
Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, tỉ mỉ quan sát cô, không muốn nói bất cứ điều gì.
Bên cạnh, những tia nước lạnh lẽo như mưa bụi bắn lên người cô, nhưng lòng bàn tay cô lại mướt mồ hôi lạnh.
Cô hơi ngẩng mắt lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc cúc trên áo sơ mi của anh, màu trắng, hơi trong suốt, lên trên nữa là xương quai xanh của anh…
Cô nhìn thấy yết hầu anh hơi động đậy, trên trán cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
Môi anh gần như hơi khô nẻ, tiếp xúc hơi thô ráp dần lan đến má cô. Hơi thở nóng hổi tỏa lên mí mắt cô, sống mũi, quen thuộc như thế, dễ dàng có thể gợi lại tất cả những ký ức tận nơi sâu thẳm nhất, ví dụ như một sáng sớm ngượng ngùng mà tươi đẹp nào đó, hoặc là, một đêm tối tuyệt vọng mà mê loạn nào đó.
Tiếng nước lọt vào trong tai, giống như tiếng sấm, ầm vang không dứt.
Cô chống tay lên ngực anh, vội vàng quay mặt đi, anh ở gần đến thế, dường như cướp đi tất cả không khí xung quanh, trong đầu cô là một khoảng mơ màng, giống như rơi vào giấc mơ khiến người ta choáng váng.
Anh khẽ đứng thẳng người lên, không cưỡng ép cô nữa, chỉ dùng tay ôm chặt vòng eo nhỏ bé của cô, đợi hô hấp gấp gáp của cô dần dần bình ổn, mới lại cúi đầu xuống, bước tới từng chút một, ngậm chặt môi cô.
Cô vươn tay đánh anh, nắm đấm đập lên vai anh, hơi đau, có điều vẫn ổn.
Nụ hôn này, chỉ nhẹ nhàng thăm dò, trằn trọc day dứt, không mảy may mang tí thô bạo xâm chiếm nào, lại khiến cô không biết làm thế nào mới tốt.
Sức của anh rất lớn, nhưng động tác lại cực kỳ nhẫn nại mà tỉ mỉ, gần như đang âm thầm vỗ về vết thương nơi đáy lòng cô.
Bàn tay nắm thành nắm đấm bất giác mở ra, rơi xuống, yếu ớt ấn lên ngực anh.
Trái tim anh đập mạnh dữ dội, hoàn toàn khác với nụ hôn của anh. Cô dần dần đắm chìm trong hơi thở dịu dàng như vậy, dường như đã đánh mất chút sức lực cuối cùng, cơ thể run rẩy theo nhịp tim của anh, môi theo động tác của anh, vô thức bắt đầu dán chặt và mút mát.
Anh rên khe khẽ, không thể kìm chế kích động, kéo mạnh cô vào lòng. Khăn tắm lộn xộn, nửa che nửa đậy, cô giống như một vốc nước ấm nóng thơm mát, chầm chậm chảy và xâm nhập vào da thịt anh, an ủi cảm xúc nóng nảy của anh, rồi lại biến mất rất nhanh, tỉ mỉ mà dịu dàng, giống như niềm ngọt ngào đã từng có.
Cô không biết tại sao lại bắt đầu vùng vẫy ngăn cản một cách yếu ớt, vươn tay kéo chặt chiếc khăn tắm sắp sửa rơi xuống, chỉ muốn rời khỏi vòng tay anh.
Hô hấp của anh vẫn gấp gáp như thế, nhưng không mãnh liệt quấn quít lấy cô như ban nãy. Anh đưa tay vuốt ve tóc cô, âm giọng trầm khàn, “Đừng như vậy. Nặc Nặc, chị đừng như vậy.”
“Buông tôi ra đi,” ngữ khí của cô nghe giống như là van xin.
Anh đâu có nỡ, làm sao mà buông được, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô.
Má cô vẫn còn ửng hồng xinh đẹp, nhưng cố gắn khiến cho cơ thể cứng ngắc, ra sức muốn khôi phục sự xa lạ trước đây.
Anh thở dài, ôm cô lên đặt trên bồn rửa mặt.
Hai tay chống hai bên người cô, anh tì trán lên vai cô, hít thở thật sâu.
“Hãy quên tôi đi.” Cô nói khẽ, “Tôi và…”
“Đừng nói nữa.” Anh thấp giọng ngắt lời cô, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên sợi dây chuyền bạc mảnh đeo trước ngực cô, mặt dây chuyền đó vẫn giấu dưới chiếc khăn tắm.
Anh đưa ngón tay kẹp sợi dây chuyền ấy, muốn giựt nó ra, nhưng lại bị cô kiên quyết ngăn lại.
“Của anh ta tặng?” Câu nói này đã quanh quẩn giữa kẽ răng nhiều lần, cuối cùng anh vẫn hỏi ra khỏi miệng.
“Phải,” cô bình tĩnh nói, “Vật đính ước, đây là vật đính ước anh ấy tặng tôi, tôi vẫn luôn đeo nó, ngày nào cũng đeo, ăn cơm, đi ngủ, lúc tắm cũng không tháo xuống…”
Anh nhìn cô chằm chằm, cổ tay đột nhiên run rẩy, giật đứt sợi dây chuyền đó, và cả mặt dây chuyền nữa, không thèm nhìn lấy mà vứt cả ra ngoài cửa.
Khương Doãn Nặc sững sờ nhìn anh. Trong lúc bàng hoàng, cô thấp thoáng nghe thấy một âm thanh vô cùng nhỏ bé, hình như rơi xuống sàn nhà bên ngoài, va chạm lanh lảnh, lăn tròn, cuối cùng bị át đi bởi tiếng nước nặng nề.