Trương Lâm nói muốn giới thiệu bạn gái cho Hứa Khả ngay trên bàn ăn.
Hứa Khả khẽ nhấm rượu, chỉ hờ hững cười nói, “Hiện giờ công việc đang bận rộn, không rảnh nổi, không có thời gian nghĩ đến những việc này, cũng không muốn làm người ta lỡ dở.”
Trương Lâm vừa nghe thấy câu này, có lẽ ước chừng không còn cơ hội, tuy trong bụng thất vọng, nhưng nếu tiếp tục nói nữa thì sẽ mang ý ép buộc, thế là nói đùa rằng, “Hứa tổng, không phải cậu đã có bạn gái rồi đấy chứ?” Nói xong, chị ta lại nhìn Khương Doãn Nặc, “Cô Khương chắc là biết nhỉ.”
Khương Doãn Nặc cười nói, “Tôi cũng không rõ nữa, mấy việc này cậu ấy chưa bao giờ nói nhiều với tôi, có điều mấy hôm trước tôi có gặp một người, có thể đúng là như vậy.”
Thẩm Thanh Hà lập tức tiếp lời, “Thấy chưa, một anh chàng đẹp trai thế này sao lại không có bạn gái chứ, chị Trương của cậu chỉ biết lo lắng vớ vẩn thôi.”
Hứa Khả cười cười, không vội khẳng định, cũng không muốn thanh minh, chỉ hời hợt đổi đề tài, đám đàn ông trên bàn liền nói đến tình hình trong công xưởng.
Nhưng trái tim Khương Doãn Nặc lại đặt ở vấn đề đó, cứ thắc mắc mãi.
Trong hơn hai mươi năm nay, thời gian gặp nhau tuy ngắn ngủi nhưng cũng tận mắt chứng kiến anh từ một cậu bé trở thành một chàng trai bừng bừng khí thế của năm đó, rồi lại dần dần trở thành một người đàn ông tâm tư khó dò của hôm nay, song sau này, rốt cuộc sẽ trở thành một người của người khác, sẽ không bao giờ chung đường với cô nữa.
Cảm giác hụt hẫng dâng trào chặn ngay trước ngực, muốn ngừng nhưng không được.
Song cô cũng không thể làm gì được, vô cùng bất lực, chỉ có thể hết lần này đến lần khác khinh thường và giễu cợt chính mình.
Cho đến khi ra khỏi nhà Thẩm Thanh Hà, cô vẫn đắm chìm trong tâm trạng cô đơn này.
Hai người mua thức ăn rồi đi bộ trở về nhà.
Ánh mặt trời bao nhiêu ngày không thấy đã ló dạng khỏi tầng mây, nhiệt độ không khí dường như tăng cao, nhũ băng kết dưới mái nhà tan thành nước tí tách rơi, do vì hộ dân thưa thớt nên trên đường vẫn là tuyết trắng sạch sẽ đơn thuần, thi thoảng có vài hàng dấu chân ngoằn ngoèo in trên mặt tuyết, vô cùng bắt mắt.
Tâm trạng Hứa Khả dường như rất tốt.
Khương Doãn Nặc cho tay vào trong túi da, sờ thấy một cái túi gấm. Trước khi đến đây, cô đã mang theo nó.
Cô lấy chiếc túi gấm đựng nhẫn từ trong túi xách ra đưa cho anh.
Hứa Khả cau mày, “Gì thế?”
“Nhẫn đó.”
Khoảnh khắc nhận lấy túi gấm, trên mặt anh hiện ra vẻ nghi ngờ, lại giống như một sự lựa chọn.
Cuối cùng anh không nhịn được lên tiếng, “Nhẫn gì?”
“Lần trước nói với cậu là mẹ bảo tôi mang về đưa cậu còn gì.”
Bấy giờ Hứa Khả mới sáng tỏ. Anh không mở ra xem thử, mà trực tiếp nhận lấy rồi cho vào trong túi.
Khương Doãn Nặc cúi đầu nhìn đường, lớp tuyết bị giẫm đạp kêu răng rắc, cô nói, “Không phải bảo cậu giữ, là muốn tặng người khác, ví dụ như… Chu Tiểu Toàn.” Cô vô cùng chán ghét bản thân mình thiếu định lực như vậy, hết lần này đến lần khác thăm dò, dốc hết tâm trí.
Anh hỏi ngược lại, “Tại sao phải đưa cho cô ấy?”
“Cậu nói xem?” Cô cười như không có chuyện gì, “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi, nếu không phải cô ấy, thì có lẽ là một người nào khác.”
Anh không nói gì.
Dường như cô nghe thấy, có người đang thở dài thật sâu trong tận đáy lòng.
Cô không biết đó là ai, có thể là cô, có thể không phải, cũng có thể không phải ai hết.
Cô lại nói, “Công việc quan trọng, gia đình cũng quan trọng, gặp được người thích hợp thì xác định luôn đi. Chu Tiểu Toàn… cũng là một cô gái rất được.”
Anh gật đầu, “Chu Tiểu Toàn, quả thật rất được.”
Trong lòng cô tắc nghẽn, không muốn nói gì nữa, chỉ trả lời qua quýt, “Ừ, rất được.”
Giây phút ấy, tâm trạng tốt đã hoàn toàn biến mất.
Thời tiết chuyển nắng, đường cao tốc có lẽ sắp được thông rồi.
Đối thoại giữa hai người họ càng ngày càng ít, may mà có tivi có thể xem, cũng không đến mức không có việc gì làm.
Tối đến, Trần Tử Sâm gọi điện, nói là thời tiết tốt lên sẽ đến ngay.
Khương Doãn Nặc chuyển lời với Hứa Khả, anh chỉ khẽ đáp một tiếng.
Cô nhìn tập giấy tờ trên kỷ trà, trong đó có hợp đồng Trần Tử Sâm đã lập trước, song Hứa Khả vẫn chưa từng mở ra coi.
Khí sắc của anh không được tốt, có lẽ là vì đã uống rượu, rồi lại cả ngày không uống thuốc.
Khương Doãn Nặc rót cho anh ly nước, cầm viên thuốc đưa qua, anh chỉ ngó một cái mà không dùng tay nhận lấy, ngược lại còn hơi mất kiên nhẫn nghiêng đầu đi, ý bảo cô đã che mất màn hình tivi rồi.
Giống như một đứa trẻ vậy.
Cô dứt khoát dùng cả người che trước mặt anh, “Uống thuốc,” cô ra lệnh, “Nhớ phải uống nhiều nước vào.”
Anh lười nhác ngồi đó, cánh tay đặt lên lưng ghế sofa, không hề nhúc nhích, chỉ hơi mở miệng ra.
Cô bó tay với anh, đưa viên thuốc đến bên miệng anh, nhưng anh lại khép miệng lại. Đợi cô di chuyển viên thuốc đi, anh lại há miệng ra. Cô tức giận trừng anh, mà không hề phát hiện tư thế hiện tại của hai người mờ ám đến mức nào.
Cô đứng giữa hai chân anh, chỉ cần hơi dang tay ra là anh liền có thể ôm trọn lấy cô.
So với kiểu ngồi biếng nhác, ánh mắt anh lại rõ ràng mà sâu xa. Anh cầm lấy điều khiển, từ từ chỉnh nhỏ âm lượng tivi xuống.
Những việc này, đều khiến cô căng thẳng một cách khó hiểu.
“Bỏ đi,” cô ra sức đặt ly nước xuống kỷ trà, xoay người đi vào phòng bếp.
Vào lúc này, không biết có thể làm gì ở trong bếp, móc điện thoại ra gọi cho Trần Tử Sâm.
Không ai nghe máy.
Hành chết người ta rồi, cô nghĩ.
Một lúc lâu sau, Hứa Khả thấy cô vẫn chưa ra, bèn ở trong phòng gọi cô, “Này,” anh nói, “Giận thật rồi à?”
Cô lại bấm gọi mấy lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Hứa Khả sờ sờ trán, tiếp tục nói, “Chị ra đây, em có chuyện nói với chị.”
Cô không muốn để ý đến anh, hai tay chống trên bệ cửa sổ, ngẩng nhìn bầu trời đêm bên ngoài, trăng sáng sao thưa.
Tiếp tục ở đây như vậy không phải là cách, cô nghĩ thầm. Thật ra phía sau còn một câu nữa, cô không dám nghĩ nhiều.
Câu nói đó chính là, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cô có dự cảm như vậy, hơn nữa, còn vô cùng mãnh liệt.
Thế nên, chỉ cần đường cao tốc được thông, cô sẽ lập tức đi ngay, có thể đi sớm chừng nào thì đi.
Nghĩ đến đây, cô gần như lại có chút sức lực, thế là chậm rãi đi ra, đối diện với anh, “Chuyện gì?”
“Ngồi đi,” Hứa Khả hếch cằm, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
Đột nhiên cô cảm thấy, tình hình này giống như sắp bị sếp giáo huấn vậy. Không khỏi làu bàu trong lòng, thời gian làm việc không dài, mà khí thế lại lớn như vậy, không biết lát nữa liệu có mở miệng lên giọng không nữa. Cô không hề muốn khuất phục, nhàn nhã ngồi lại trên sofa, tiện tay lôi gối ôm vào trong lòng, “Nói đi.”
Ánh mắt Hứa Khả vẫn dán chặt vào màn hình tivi, đi thẳng vào vấn đề, “Trần Tử Sâm này không thích hợp với chị.”
Khương Doãn Nặc bất giác ngây người, cô thật sự không ngờ tới anh sẽ đề cập đến chủ đề này, đành phải nhanh chóng đáp lại, “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Anh cười như không cười khẽ hừ một tiếng, hỏi, “Ở bên nhau được bao lâu rồi?”
Cô ngẫm nghĩ, nói một cách rất chắc chắn, “Sáu năm rồi. Cho nên, vấn đề thích hợp hay không, tôi biết rất rõ.”
“Sáu năm…” Anh thấp giọng lặp lại, “Sáu năm mà vẫn không thể hiểu được một người? Mấy năm này chị sống uổng phí rồi.”
Cô sững người, lạnh lùng nhả ra mấy chữ, “Chuyện của tôi, không cần cậu lo.”
“Vẫn là cái tính khí đó,” anh mặt không biến sắc mà nhận xét, “Không tiến bộ chút nào, dăm ba câu đã có thể khích được chị. Bất cứ cảm xúc gì cũng đều hiện trên mặt, sợ người khác nhìn không thấu chị sao?”
Cô tức tối quay mặt đi xem tivi, không muốn đếm xỉa đến anh.
Nhưng Hứa Khả lại nói tiếp, “Con người Trần Tử Sâm này, cũng không thể nói là anh ta kém cỏi, chỉ là thích tính toán mà thôi. Thích tính toán cũng không có gì sai, nếu thật sự tốt với chị thì dù có tính toán đến mấy người ta cũng sẽ không tính toán lên đầu chị. Tiếc là, anh ta căn bản không để tâm đến chị.” Anh nghiêng mặt ngó cô, “Khương Doãn Nặc, rốt cuộc thì chị toan tính chuyện gì? Chọn tới chọn lui lại tìm một người như vậy?”
Câu nói này, Khương Doãn Nặc nghe mà ít nhiều thấy hoang mang trong lòng, “Người này thì làm sao? Anh ấy là anh rể tương lai của cậu đấy.” Lời vừa nói ra, trái tim cô cũng tức thì đập loạn nhịp, nhưng miệng thì vẫn biện minh, “Anh ấy đối với tôi rất tốt, cậu không biết đâu.”
Hứa Khả đột nhiên cười phá lên, “Đối với chị rất tốt. Tuyết rơi ngập trời vứt chị một mình ở bến xe, ở lại nhà em bao nhiêu ngày như vậy, anh ta đã gọi cho chị mấy lần, không cần em nói, tự chị nghĩ thử xem. Em không tin là chị ngu đến nỗi vậy, chẳng phải chị rất nhạy cảm hay sao? Chẳng phải chị suy nghĩ rất nhiều hay sao? Chẳng phải chị rất chú ý hay sao? Sao đến trước mặt anh ta thì lại giống như một kẻ ngốc vậy.” Anh nhíu mày mỉa mai, nói từng chữ một, “Đây chính là điều chị theo đuổi, có thể mang đến cảm giác an toàn, thứ gọi là tình yêu hay sao?”
“Ấu trĩ.” Khương Doãn Nặc hừ lạnh, “Không phải mỗi một mối tình đều phải oanh liệt khó chia khó lìa hay sao, giày có vừa chân hay không chỉ có mình biết.”
Hứa Khả không lấy đó làm điều, nhấc đôi chân dài đặt lên kỷ trà, “Chị cứ dối lòng đi. Con người Trần Tử Sâm như vậy, lần trước lúc ăn cơm em đã nhìn thấu anh ta rồi, nếu may mắn hơn một chút, sẽ là một người làm ăn giỏi, suy nghĩ rất linh hoạt, chỉ có chị là không có tâm cơ như vậy, còn không bị anh ta đùa bỡn hay sao. Em nói cho chị biết, cho dù chị chán ghét em cũng được, em vẫn phải nói, tránh xa anh ta ra, mau chia tay đi.”
Đoạn đối thoại làm Khương Doãn Nặc vô cùng quẫn bách, ngữ khí cũng khó chịu hơn, “Phải, chỉ có cậu là giỏi, người khác đều là kẻ ngốc. Hứa Khả, tôi cũng nói cho cậu biết, cả đời này tôi ghét nhất là có người tự cho mình đúng, thay tôi an bài cuộc sống, tôi không cần. Cho dù bây giờ tôi ngốc cũng được, sau này tôi và anh ấy chia tay cũng được, đều là tôi tự nguyện, việc này không đến lượt cậu nhiều chuyện.”
Hứa Khả nhìn cô hồi lâu, mới hờ hững lên tiếng, “Cũng đúng, từ nhỏ chị đã ngang bướng, người ta bảo chị đi về hướng đông, chị nhất định phải đi về hướng tây. Nhưng chị cần phải đối xử với em như vậy sao?”
Nói xong, anh dường như thở dài một tiếng.
Khương Doãn Nặc tắt tivi, “Khuya rồi, đi ngủ.”
Hứa Khả ngồi trên sofa không nhúc nhích, bỗng nhiên nói, “Chị cho rằng, chị cho rằng hôn nhân là gì? Không phải trò đùa, cũng không phải kích động nhất thời, mà trong đó có trách nhiệm, có lời hứa giữa hai bên và cả sự ăn ý về mặt tinh thần. Trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, đích thực không sai, còn có sự tin tưởng, lương tri và nhân tính. Kết hôn là chuyện cả đời, chị đã suy nghĩ nghiêm túc hay chưa? Đừng cứ cả ngày mơ hồ không rõ, tự mình suy xét lại đi.”
Động tác của Khương Doãn Nặc hơi dừng lại, sau đó ném chăn lên sofa, “Hôm nay tôi ngủ ở đây, cậu ngủ trên giường đi.”
Hứa Khả không nói gì, đi thẳng đến bên giường nằm xuống, thân hình hơn một mét tám mấy đêm liền đều nhét mình trên sofa dài chưa tới mét bảy, quả thật rất khó chịu.
Tắt đèn, nhưng lại không dễ gì ngủ được.
Trong bóng tối, đột nhiên nghe thấy anh nói, “Khương Doãn Nặc, chị không thể khiến em bớt lo hơn một chút sao?”
Trở mình, nằm quay mặt vào tường, cô nghĩ, Hứa Khả, cậu không thể khiến chị từ bỏ tâm tư này sao?