Hứa Khả chậm rãi rót rượu vang vào trong ly thủy tinh, nhìn dòng chất lỏng màu đỏ thẫm đang sóng sánh trong ly, cậu nhàn nhạt nói: “Được, tôi phê chuẩn.”
Lôi Viễn bất giác bật cười: “Xí! Làm em vợ cũng không cần phải điêu như vậy chứ”.
Hứa Khả bưng ly rượu lên, bước vào đám đông, lúc còn có thể khống chế tình cảm của bản thân, muốn dùng sự huyên náo chung quanh để che đậy chính mình. Luôn muốn nỗ lực tránh né, trốn tránh thế giới người qua kẻ lại không ngớt, bởi vì ở đó có cô, trốn tránh tâm trạng rối bời, bởi vì ở đó có cô, tưởng rằng sách vở có thể khiến bản thân bình tĩnh lý trí, nhưng lại không kiềm chế được muốn nhìn thấy cô, cậu muốn tham gia vào thế giới có cô, cuối cùng, bản thân là một người ý chí bạc nhược. Nhưng, tất cả chỉ mang lại một lý trí ngày càng yếu ớt.
“Hát dở quá”, Lý Thanh đặt tay lên vai Hứa Khả, mặt thờ ơ như không.
“Ngũ âm không được chuẩn cho lắm”, Hứa Khả thoát khỏi vòng vây của cô ta, cười nói, âm giọng không lớn, nhưng đủ để mọi người chung quanh đều có thể nghe thấy, trong đám đông phát ra tiếng cười có vẻ kiềm nén.
“Đúng là một lũ ong bướm”, Quan Dĩnh nói nhỏ.
Khương Doãn Nặc uống một ngụm trà, cười như không có gì, nhưng trong lòng lại rất buồn bực. Tại sao, bản thân cô cứ bị cậu chế giễu như vậy? Cảnh tượng lúc hát, dường như là mơ. Trong bóng tối cậu nhìn cô chăm chú, chắc chắn giống như trước đây, ánh mắt để lộ sự giễu cợt. Dường như cậu đang cố gắng bài xích, kháng cự, khoảng cách không xa không gần cản trở bước chân cô, khiến cô không thể đến gần dù chỉ nửa phân.
Cô im lặng nhìn, cậu lúc thì ồn ào uống rượu cùng các nam sinh khác, lúc thì thảo luận gì đó với các bạn nữ xung quanh, cậu đón nhận những động tác mờ ám của họ, lắng nghe những chủ đề tẻ nhạt của họ, cậu đáp lại họ bằng nụ cười dịu dàng, cậu vui mừng đắc ý, giao tiếp với họ một cách điêu luyện. Khoảng thời gian bảy năm, nhưng đủ để vạch ra khe rãnh khiến hai người vốn dĩ thân thiết không thể cân nhắc.
Cô bước đến bên cạnh Lôi Viễn, nói, “Bảo Hứa Khả uống ít thôi”.
Lôi Viễn nhìn cô một lúc lâu mới cười hỏi, “Hai người các cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Cô lắc đầu, nghe thấy một tiếng thở dài bất lực khẽ phát ra từ tận đáy lòng.
“Giải tán đi, đã hơn mười giờ rồi”, Lôi Viễn nhìn đồng hồ trên tay, lớn tiếng nói, “Một lát nữa là ký túc xá đóng cửa rồi, ai muốn chơi tiếp thì tự móc túi, tôi đã bị các bạn ép khô rồi”.
Rất nhiều người đều cảm thấy chơi chưa đã, vừa nghe nói phải giải tán liền oán giận không thôi.
“Tôi mặc kệ các bạn đấy, thanh toán xong là tôi chuồn đây”, Lôi Viễn cúi đầu giở ví tiền, hình như không đủ lắm, “Ai đó”, cậu ta chỉ Hứa Khả, “Hôm nay cậu uống rượu vang nhiều nhất. Trời, mẹ nó cậu còn uống nữa, mau thanh toán cùng tôi đi”.
Hứa Khả cười cười, vỗ gáy Lôi Viễn, “Mẹ nó, lúc hết tiền cậu mói nhớ đến tôi”.
“Hứa Khả”, hai má Ngôn Hề La đỏ ửng, lười biếng nói, “Hôm nay mình cũng uống nhiều, hơi chóng mặt, lát nữa cậu đưa mình về ký túc xá nhé?”
Hứa Khả “ừ” một tiếng, choàng vai Lôi Viễn đi ra ngoài.
“Hay là để mình đưa cậu về cho”. “Để mình đưa cậu về”… Đám con trai chen lấn tranh nhau.
Ngôn Hề La cũng không nói gì, chỉ mỉm cười cúi nhìn đám thần tử dưới váy.
“Cô gái này, cao thủ trong số những cao thủ”, Quan Dĩnh nói khẽ bên tai Khương Doãn Nặc.
Một hàng người đi đến dưới lầu ký túc xá, đã gần mười một giờ khuya. Trước cổng chính xuất hiện bóng dáng cao gầy của Lâm Hiên, trong tay cậu ta cầm điếu thuốc, vẻ mặt có chút chán chường, hình như đang đợi người. Khương Doãn Nặc nhìn Hứa Khả và Ngôn Hề La đang sánh vai nhau, lại nhìn Lâm Hiên, lần này có kịch hay để xem rồi. Lâm Hiên gật đầu với mấy người cậu ta quen, chào hỏi xong liền bước đến trước mặt Khương Doãn Nặc nói, “Doãn Nặc, anh muốn nói chuyện với em”. Khương Doãn Nặc nhất thời ngây người, giữa bọn họ còn có gì để nói nữa?
“Nói chuyện đi, nói xong thì về sớm chút, sắp tắt đèn rồi đấy”, Lôi Viễn cười, tháo khăn choàng của mình quàng cho Khương Doãn Nặc, “Ban đêm lạnh lắm”.
Khương Doãn Nặc và Lâm Hiên trầm mặc bước đi, cô đoán không ra cậu ta muốn nói gì với mình, “Chuyện là, muộn chút nữa sẽ không về được đâu”, cô nhìn thời gian trên điện thoại nhắc nhở.
“Ừ…”, Lâm Hiên thở dài, giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng lên tiếng, “Anh, không quên được em”.
Khương Doãn Nặc ngẩng đầu nhìn đôi mắt lúng túng của cậu ta, cười hỏi, “Người anh thích là Ngôn Hề La đúng không?”
Lâm Hiên không lên tiếng, đối với vấn đề này, cậu ta thật sự không muốn nói nhiều.
“Em nói đúng rồi phải không?”
Lâm Hiên không biết làm thế nào vỗ vào sau gáy, “Anh và cô ấy là không thể”.
Là vì đã bị từ chối, mới không dám thừa nhận. Khương Doãn Nặc thầm thở dài, may mà cô đã không lún sâu vào, nếu không có lẽ cô phải chịu đựng rồi.
Lâm Hiên không đợi cô mở miệng, dốc hết dũng khí nói, “Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, cùng em bắt đầu lại.”
Khương Doãn Nặc suy nghĩ một lúc rồi hỏi cậu ta, “Anh nghe nói đến cánh đồng lúa mì của Plato bao giờ chưa?”
Lâm Hiên mù mờ lắc đầu.
“Có một hôm, Plato hỏi thầy giáo của mình, thế nào là tình yêu. Socrates liền bảo cậu đi vào một cánh đồng lúa mì trước, hái một cọng lúa mì lớn nhất vàng nhất. Nhưng chỉ được hái một lần, đồng thời chỉ có thể đi về phía trước, không được quay trở lại.
Thế là Plato nghe theo lời thầy. Kết quả, cậu tay không bước ra khỏi cánh đồng lúa mì. Thầy giáo hỏi tại sao cậu không hái được, cậu nói, bởi vì con chỉ được chọn một và không được quay trở lại, con không thể tìm được cọng lúa mì đẹp nhất vì không biết ở phía xa kia có cọng nào đẹp hơn không; và con cứ đi, nhưng càng đi thì con càng thấy những cọng lúa mì ở phía xa không đẹp bằng cái con đã thấy. Đi đến cuối cùng cũng thế, thế là con chẳng hái một cọng nào.
Socrates đáp rằng, đó chính là tình yêu.”
Cô vừa nói, khóe miệng khẽ mỉm cười bất lực, “… chính là như vậy đó”, sau đó, buồn bã bước đi, để lại người đó, hãy còn đờ đẫn đứng trong gió. Người chưa từng trải qua sóng gió khó tránh khỏi có phần tự phụ, huống hồ cậu ta lại có điều kiện bên ngoài rất tốt. Cậu ta còn cần khoảng thời gian rất dài để trưởng thành.
Một cậu con trai hai mươi tuổi, vĩnh viễn không biết được, thứ mà bản thân thật sự muốn có được rốt cuộc là cái gì. Tình yêu, đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là một loại cảm giác, rung động hỗn tạp, không cam tâm, dục vọng và trò chơi mà thôi. Về phương diện này, Lâm Hiên vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, đơn thuần đến mức không biết che đậy sự kém cỏi của bản thân, dường như tất cả mọi chuyện đều đơn giản giống như đầu óc của cậu ta. Người như vậy trong ngôi trường này có ở khắp nơi. Cũng vì vậy, không biết có bao nhiêu cô gái nghiêm túc, vì thứ tình cảm vừa đơn giản lại vừa không thuần túy này mà người trước hi sinh người sau tiếp bước.
Lúc chạy lại về ký túc xá, đã là một màn đêm đen kịt. Cô chán nản đá vào cánh cửa lớn đang đóng cứng ngắt.
“Đừng đá nữa, không vào được đâu”, trong bóng tối lờ mờ, một người đứng dựa vào tường, cậu lạnh lùng nói, “Khương Doãn Nặc, đã mười hai giờ rưỡi rồi”.
“Có chuyện gì thì nói đi”, Khương Doãn Nặc không vui đá cậu một cái, “Đừng học người khác giả thần giả quỷ”.
Hứa Khả cũng không né tránh mà nắm lấy cổ tay cô, “Khương Doãn Nặc, có phải chị ngốc rồi không, đêm hôm khuya khoắt mà đi ra ngoài cùng đàn ông”.
“Tôi bằng lòng, liên quan gì đến cậu”, Khương Doãn Nặc hếch cằm thật cao.
“Bố mẹ không quản chị thì tôi phải trông chừng chị”, trong giọng nói của Hứa Khả để lộ vẻ tức giận, tay bất giác cũng tăng thêm lực, “Chị xem chị đó, ngây ngô ngu dại, bị người khác bán đi còn giúp họ đếm tiền”.
“Thế cũng còn tốt hơn đạo tặc hái hoa là cậu”, Khương Doãn Nặc vung cánh tay nhưng không thoát được.
“Chỉ biết nói những lời ngốc nghếch thôi”, cậu dừng lại một lúc rồi hỏi, “Thằng đó tìm chị làm gì?”
“Không nói cho cậu biết”, cô liếc mắc nhìn cậu, ra sức muốn tách ngón tay cậu ra, “Nói chuyện tình yêu cũng phải nói với cậu sao?”
“Không phải… hai người đã chia tay rồi sao?”, cậu hơi ngây người, cô liền thoát ra khỏi.
“Ha, thật nực cười, cậu chưa nghe còn có từ tái hợp hay sao?”, cô hoạt động cổ tay, xoay người muốn bỏ đi.
“Chị đi đâu?”
“Đi nhà nghỉ, không lẽ ngủ ở đây?”
Cậu nắm lấy tay phải của cô, cùng nhét vào trong túi áo khoác của mình, nhẹ giọng nói, “Ở bên ngoài làm gì? Đến chỗ tôi”.
Mấy tiếng trước còn đau khổ vì vẻ u tối của cậu, nhưng lúc này lại đang nắm tay cậu. Cuộc sống, luôn quanh co khúc khuỷu như vậy.
Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp, cô âm thầm phiền não, nhưng lại không muốn từ bỏ sự ấm áp này.
Khuôn viên trường sáng sớm, yên tĩnh không tiếng động. Không biết bắt đầu từ lúc nào, những bông tuyết nhỏ bé bay giữa không trung, phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn.