Ngôn Hề La là một mỹ nữ không hơn không kém. Dáng người cân đối, khuôn mặt trái xoan, tóc xõa ngang vai hơi xoăn màu hạt dẻ, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, sống mũi tinh tế, môi đỏ xinh xắn gợi cảm, nụ cười ngọt ngào.
Cô mang lại cảm giác khác với Quan Dĩnh, cùng là vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn. Chỉ là, ngũ quan của Quan Dĩnh trông khá phóng khoáng, không bằng nét tinh tế nhu mì của cô, còn một mặt khác nữa đó là khí chất.
Khí chất của Ngôn Hề La ôn hòa mà vẫn có chừng mực, trong nét dịu dàng mang theo vẻ quyến rũ, tự tin nhưng không kiêu ngạo. So sánh hai người với nhau, Quan Dĩnh cũng tao nhã phóng khoáng, cử chỉ có vẻ lạnh lùng hơn một chút, khá cởi mở. Thêm vào đó là dung nhan nổi bật, mức độ nổi tiếng của Ngôn Hề La ở trong trường cao hơn không chỉ là một bậc.
“Hai người, thật sự là người yêu của nhau sao?” Đưa ra câu hỏi như vậy, đổi lại là người đẹp phong thái cao ngạo khác khi đứng trước mặt tình địch tin đồn có lẽ sẽ hùng hổ dọa người. Nhưng Ngôn Hề La lại có biểu cảm vô cùng dè dặt, liễu yếu đào tơ.
Còn Khương Doãn Nặc thì lại luôn không nỡ nhìn người khác đau buồn, đặc biệt là một cô gái dịu dàng như vậy, sợ rằng bản thân không cẩn thận nói sai điều gì khiến cô ta đứt từng đoạn ruột, dẫn đến phẫn nộ.
“Không phải… Chúng tôi sao có thể chứ”, cô làm bộ trả lời một cách không hề quan tâm.
“Nhưng mà, hôm đó ở dưới lầu ký túc xá, hai người…”, Ngôn Hề La tỏ vẻ khó xử, muốn nói nhưng lại thôi, tựa như chính cô ta là người hôn trộm soái ca lúc đó vậy.
“Chuyện đó, thật ra tôi chỉ trêu thằng nhóc đó mà thôi”, nhìn thấy biểu cảm nghi hoặc của người đẹp, Khương Doãn Nặc nói tiếp, “Tôi và cậu ấy…”, chậc, nói sao mới được đây, không muốn nói cho người khác biết quan hệ giữa chúng tôi, thật sự không muốn nói đâu… “Là kiểu quan hệ rất tốt, giống như… anh em trai vậy. Nếu giữa chúng tôi có chuyện đó, cảm giác giống như đang… loạn luân vậy”, chính miệng mình nói ra từ ngữ xa lạ đó nhưng trong lòng lại nổi lên một tia hoảng loạn. Cảm giác đột nhiên đến này, trong lúc mơ hồ, vẫn chưa kịp cảm nhận được đã biến mất hoàn toàn.
“À, ra là vậy”, Ngôn Hề La nở nụ cười thoải mái, “Xin lỗi đã hiểu lầm hai người”.
Cười một cái nghiêng thành, cười cái nữa đổ nước. Họ thật sự rất xứng, cặp đôi đẹp như hoa. Trái tim Khương Doãn Nặc bỗng nhói đau, lần đầu tiên trong đời cô lại nảy sinh lòng ghen tị với ngoại hình của một cô gái khác.
Ngày tháng không mặn không nhạt, giảng đường buồn chán vô vị, năng lượng dồi dào, thanh xuân nảy mầm, ầm ĩ trong cơ thể tuổi trẻ.
Đối với đa số mọi người mà nói, học hành chỉ là chuyện của mấy ngày trước kỳ thi mà thôi. Họ bận rộn rượu chè mua sắm, bận rộn chinh chiến trong thế giới ảo, bận rộn yêu online lên giường, bận rộn suy đoán có phải gái còn trinh hay không, bận rộn do dự giữa việc nói chuyện tiền bạc hay nói chuyện tình cảm. Mà những người đi đi về về giữa phòng ký túc và thư viện đó luôn vừa khiến người ta chán ghét nhưng cũng vừa khiến người ta khâm phục. Người không có mục tiêu luôn sợ người sống đầy đủ phong phú, sợ sự cần cù và cố chấp của họ.
Những lúc không có tiết cũng không tập luyện, Ngôn Hề La luôn có thể tìm thấy Hứa Khả trong thư viện. Nhưng cô không hề cho rằng Hứa Khả là một người siêng năng học hành, cậu làm việc rất có hiệu suất, giỏi đạt được hiệu quả hoàn hảo nhất trong thời gian ngắn nhất. Ngoài ra, cậu không muốn ở lại một nơi chất đầy sách dù chỉ một giây. Nhưng mấy tháng gần đây, dường như cậu đã bao cả thư viện, cậu nói, vì cậu đã chọn chuyên ngành thứ hai. Trong ngôi trường này, chỉ có người nào giành được học bổng đặc biệt hai lần liên tiếp mới có thể học hai chuyên ngành.
Cậu thật sự rất xuất sắc, bất luận là năng lực hay là nghiệp dư. Cô thích nhìn bờ vai rộng thẳng tắp, ngón tay cầm bút mạnh mẽ thon dài, ánh mắt nghiêm túc tập trung đọc sách của cậu, cô hi vọng sớm có một ngày cậu có thể nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú đó. Song, có một số chuyện không thể vội vàng được.
“Hứa, cùng đi hát karaoke đi”, Ngôn Hề La ghé tai cậu nói khẽ, “Đội bóng rổ các cậu đều đi cả”.
Lần này đội bóng rổ được vào vòng trong, Lôi Viễn nhất thời cao hứng rút tiền quỹ mời mọi người đi hát hò.
“Mình không đi đâu, cậu đi với bọn họ đi”.
“Thật không nể mặt gì cả, môn thể dục nhịp điệu của bọn mình giành được hạng hai, các bạn tham gia thi đấu cũng sẽ đến chúc mừng”, Ngôn Hề La chu miệng hờn dỗi, “Nhưng nếu cậu không đi thì mình cũng không muốn đi nữa”.
Hứa Khả ngẫm nghĩ rồi đóng sách lại nói, “Đi thôi”.
Trong phòng KTV hạng trung, ánh đèn chớp nháy, bầu không khí ấm áp mờ ám, trong không khí như vậy, những thứ tình cảm kỳ lạ luôn có thể nhanh chóng nảy sinh.
Rất nhiều cặp đôi trốn trong một góc thì thầm nói cười, một tiếng trước chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi, có lẽ mấy tiếng sau, khi họ quay trở lại thế giới ánh sáng, lại quay trở về sự xa lạ ban đầu, sau đó lịch sự lướt qua vai nhau. Trong tia sáng lờ mờ, tàn nhang, mụn, tóc đen… đều được che đi, chỉ còn lại bờ môi đỏ và ánh mắt lấp lánh, đường nét mơ hồ lại góc cạnh khiến người khác tưởng tượng.
Khương Doãn Nặc lười biếng giở album bài hát, cậu ấy, sao không đến?
“Hôm nay cậu không tập trung gì hết”, Quan Dĩnh ngồi bên cạnh khẽ nhấp ngụm trà. Khương Doãn Nặc nhìn Quan Dĩnh, cảm thấy cô ấy không thích hợp với nơi ầm ĩ kỳ dị này, cô ấy nên ngồi trong đại sảnh thưởng thức nhạc giao hưởng hoặc trong nhà hát sang trọng cổ điển.
“Doãn Nặc, cậu muốn hát bài gì?”, Lôi Viễn chạy đến hỏi.
Khương Doãn Nặc chọn đại bài “Tiên kiếm vấn tình”. Cô rất thích lời của bài hát này, ý cảnh huyền ảo, trời xanh, hoàng hôn, trường kiếm, hồng trần. Tình yêu đẹp đẽ, cho dù người ta không tin nó tồn tại nhưng vẫn luôn cố chấp mong đợi với tâm lý gặp may.
(Tiên kiếm vấn tình: bài hát trong phim Tiên Kiếm Kỳ Hiệp)
Lúc Hứa Khả đẩy cửa bước vào, vừa nhìn liền thấy bóng dáng thanh tú trên bục hát. Cô nhẹ nhàng cất tiếng hát, ánh mắt như hồ nước lấp lánh ánh sao, ánh sáng rực rỡ rung động lòng người, thần sắc dịu dàng mà thương cảm, đó là thần thái chỉ những người đang yêu mới có. Bất chợt, cậu cảm thấy trái tim mình bị va đập dữ dội, một cơn đau khiến người ta nghẹt thở dần dần lan tỏa.
Hứa Khả bước đến trước quầy rượu, rót cho mình nửa ly rượu vang.
“Được đó, chị gái cậu ấy”, Lôi Viễn bước đến sánh vai cùng cậu, “Đúng là càng nhìn càng thấy được”.
Hứa Khả trầm mặc, chăm chú dõi theo người đang hát trên bục.
“Dáng vẻ hiện giờ của cô ấy khiến người khác đau lòng”, Lôi Viễn như có tâm sự, tiếp tục nhẹ giọng nói, “Tôi muốn theo đuổi cô ấy”.
Hứa Khả bưng ly rượu lên, lắc nhẹ, sau đó một hơi uống cạn.
Vị đắng chát lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Khương Doãn Nặc cúi đầu nhìn màn hình, nhưng cô biết cậu bước vào lúc nào, biết lúc cậu vào bên cạnh còn có Ngôn Hề La, còn biết… cậu đang nhìn cô. Cách nhau bóng người thấp thoáng, xuyên qua ánh đèn lúc ẩn lúc hiện, cô biết, cậu đang nhìn cô. Mặt cô hơi nóng, tim đập loạn xạ, trước mắt cô là một màn sương mù, mà đầu kia màn sương là cậu đang nổi bật đứng đó…
Mỗi phút mỗi giây, nhìn thấy trong mắt cậu, dịu dàng như nước.
Mỗi phút mỗi giây, nhìn thấy trong mắt cậu, lưu luyến không nguôi.