Editor: Nguyen Hien.
Thời điểm Lăng Cận Dương mở mắt, bốn phía một mảnh trắng xóa, trong không khí thoang thoảng mùi nước sát trùng.
"Cận Dương!"
Nhìn thấy anh tỉnh lại, Đồng Niệm chạy tới, nhanh chóng hỏi: “Cuối cùng anh đã tỉnh.”
Nghe được giọng nói của cô, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cau mày lại, giọng nói khàn khàn: “Anh ngủ lâu lắm rồi sao?”
“Uhm,” Đồng Niệm gật đầu một cái, khóe mắt ẩm ướt khó chịu, “Đã hai ngày hai đêm rồi.”
Lăng Cận Dương bĩu môi, khó trách cả người anh đều đau, thì ra là do anh đã ngủ quá lâu. Đầu óc anh đầy một đống hỗn độn, nhớ tới lúc quả bom nổ tung, ánh mắt tối xuống, “Em và con không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Đồng Niệm cầm tay của anh, hít mạnh mũi, quay đầu nhìn về giường nhỏ bên cạnh tường, cười nói: “Con còn ngủ kình với anh kìa.”
Theo tầm mắt của cô, Lăng Cận Dương nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy con gái nằm trong giường nhỏ, đôi tay che lấy đầu, bắp chân khẽ co lại, tướng ngủ vô cùng đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Lăng Cận Dương nhếch miệng cười, anh chống cánh tay định ngồi dậy, nhưng không ngờ ảnh hưởng đến vết thương, “Đau!”
“Đừng động.” Đồng Niệm lấy tay đè vai anh lại, để cho anh nằm xuống: “Trên người anh có vết thương.”
Phía sau lưng đau rát, anh nhíu chặt mày, trong nháy mắt môi mím chặt lại thành một đường thẳng. Lăng Cận Dương mơ hồ nhớ lại, quả bom đã nổ tung trong nháy mắt, anh ngã trên mặt đất bảo vệ vợ con ở trong ngực, những mảnh vụn bắn ra trúng vào lưng làm anh bị thương.
Nhìn đôi môi mím chặt của anh, sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, đau lòng nói: “Anh đau lắm hả? Để em đi gọi bác sĩ.”
Bị anh lấy tay kéo lại, bước chân Đồng Niệm dừng lại, chỉ thấy trên mặt anh tràn ngập nụ cười: “Chồng em yếu ớt vậy sao?”
Ngừng lại, anh nhìn chằm chằm con gái, trầm giọng nói: “Còn chưa thức nữa?”
Đồng Niệm đỡ anh ngồi dậy, cẩn thận kiểm tra vết thương, sau khi xác định không có gì bất thường, mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đi tới bên cạnh giường con, ôm con đến bên cạnh anh, cười nói: “Anh đánh thức con dậy đi.”
Nhìn thấy anh muốn ôm, Đồng Niệm tránh né, dđl/q'd nhìn mặt anh, “Không được, anh đang bị thương.”
Mặc dù rất muốn ẳm con gái, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Lăng Cận Dương rút tay về, cúi đầu hôn lên khuôn mặt con một cái, “Yếm giống như mập hơn.”
“Ặc…” Nghe anh nói, Đồng Niệm không nhịn được cười lên, “Đúng vậy, lúc làm kiểm tra cho con, cô nhóc đã tăng 4kg.”
Con người ta nếu xa ba mẹ, không phải là bị bắt cóc thì nhất định sẽ khóc la không chịu ăn cái gì. Nhưng Yếm nhà cô không ốm ngược lại còn mập hơn, thoạt nhìn những ngày qua cô nhóc sống rất tốt.
Lăng Cận Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng cười nói: "Con gái của anh xác thực không giống người thường!"
Hai người bọn họ trong lúc đang nói chuyện, tiểu công chúa hà hơi một cái, từ từ mở mắt, có lẽ nhìn thấy ba, cái miệng nhỏ nhắn cười lên, miệng ê ê a a.
Lăng Cận Dương nở nụ cười dịu dàng, anh sờ cái trán con, cuối cùng có cảm giác như trút được gánh nặng. Mặc dù cứu con gái trong nguy hiểm, nhưng cuối cùng biến nguy thành an, tất cả coi như suôn sẻ.
Đồng Niệm đặt con gái nằm ở kế bên cạnh anh, mỉm cười hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm con gái, không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Có một chút.”
Nhìn bộ dáng của anh, trong lòng Đồng Niệm có chút mất hứng, nhếch miệng đứng lên, đổ cháo trong hộp giữ nhiệt ra: “Cận Dương, anh đã tỉnh, vậy để em nói cho ba biết.”
“Em nói cho ba biết anh bị thương sao?”
“Không có.” Đồng Niệm bưng chén cháo hơi dừng tay lại, thành thật nói: “Anh chưa tỉnh, em không dám nói cho ba biết”
Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa đầu của cô, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Vậy thì tốt, không nên để cho ba biết.”
Ngửa đầu nhìn vào mắt anh, dần dần hiểu được ý trong lời nói anh, cô mím môi không nói gì nữa.
Đút cháo cho anh ăn xong, Đồng Niệm gọi bác sĩ đến kiểm tra, bác sĩ nhìn vết thương một chút rồi nói khôi phục rất tốt. Chờ sau khi vết thương khép lại, sẽ tiến hành kiểm tra một lần nữa.
Sắc trời dần dần tối xuống, bốn phía một mãnh yên tĩnh. Trong phòng bệnh cao cấp, thiết bị điều tốt, giường bệnh cũng đủ lớn nhưng không thể so với chiếc giường ở nhà.
Đồng Niệm tắm cho con gái xong, dùng khăn tắm bọc ở bên ngoài, đặt ở giữa giường bệnh rồi bắt đầu thoa phấn toàn thân cho con gái.
“Khuya lắm rồi, em đi thu dọn đồ đạc đi!” Lăng Cận Dương cầm lấy chai phấn trong tay cô, giọng nói nhàn nhạt, có chút mất mát.
Đồng Niệm kinh ngạc nhìn anh, suy nghĩ có gì mà cần phải dọn dẹp chứ? Cô nghĩ lại, chợt hiểu cái gì, khóe miệng nở một nụ cười, “Anh muốn đuổi mẹ con em đi nhanh vậy sao?”
Nhíu mày nhìn cô, khóe miệng anh có rút lại, không nói gì.
Nén cười, Đồng Niệm cũng không nói thêm gì nữa, cầm quần áo mặc cho Yếm, động tác nhanh nhẹn thuần thục, “Yếm, chúng ta sẽ gặp lại ba sao nha.”
Yếm giơ bàn tay nhỏ bé sờ mặt ba, cười khanh khách.
Lăng Cận Dương mím môi, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, mắt cũng không thèm nhìn tới, chỉ trầm giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”
Nhìn thấy bộ dáng có chút khó chịu của anh, Đồng Niệm cười một tiếng, giảo hoạt nói: “Em biết rồi, sáng mai em và con sẽ trở lại.” Trong lúc nói chuyện, cô cũng không có cho anh thêm cơ hội trả lời, ôm con gái quay đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng họ đi xa, sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, lửa giận cuồn cuồn trong lòng. Con mẹ nó! Hai người này đúng là không có lương tâm, dù vì anh cũng là cứu hai người bọn họ nên mới bị thương, tối đến cứ như vậy mà bỏ lại anh một mình trong bệnh viện.
Lập tức, cả người anh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cảm thấy bị tổn thương cực độ. Được rồi, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Trong phòng bệnh, thiếu đi bóng dáng của hai người, lập tức yên tĩnh vô cùng. Anh thuận tay cầm lấy điều khiển mở tivi lên xem. Hiện tại tin tức trên tivi đều đề cập đến việc truy nã bọn bắt cóc.
Bọn bắt cóc Yếm gồm có 5 tên, xác nhận là bí mật đi đến thành phố Duật Phong gây án. Tuy ba người đã bị bắt nhưng còn hai người đang lẩn trốn, cảnh sát đang dốc toàn lực tìm kiếm.
Lăng Cận Dương xem tin tức, tâm tình vẫn như cũ không vơi đi được phiền não, anh chuyển kênh liên tục, cuối cùng ném hộp điều khiển xuống đất.
Khó chịu!
Đột nhiên, cửa phòng bệnh đóng chặc bị đẩy ra, sau đó chui vào một cái đầu nhỏ: “Lăng tiên sinh, anh bị lên cơn à?”
". . . . . ."
Nhìn thấy người đứng ở cửa, anh ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Sao lại là em?”
“Vậy anh nghĩ là ai?”
Đồng Niệm nhếch môi, hầm hầm hừ hừ ôm con gái đi vào, ném túi xách lên người anh, giận dữ mắng: “Lăng Cận Dương, khuya như vậy, anh còn đợi ai hả?”
". . . . . ."
Lăng Cận Dương liền biến sắc mặt, dđl/q'd vẻ mặt đờ đẫn từ từ khôi phục lại, anh chụp lấy túi xách của cô, cười nói: “Có chờ ai đâu?”
Nhìn con gái trong ngực cô, anh không hiểu hỏi: “Sao em lại quay lại?”
Bả vai Đồng Niệm ê ẩm, đặt Yếm ở bên cạnh anh, không vui nói, “Vốn dĩ em không có đi.”
“Không đi?” Lăng Cận Dương cúi đầu nhìn con gái, thoáng chốc hiểu được: “Đồng Niệm, em đùa anh đó hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt tăm tối của anh, lập tức cảnh giác, nịnh nọt mà nói: “Ha ha, em ẳm con đi xuống lầu tản bộ.”
Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, khóe mắt thoáng qua tia tàn khốc.
Vốn dĩ là muốn trêu chọc anh đây mà, Đồng Niệm thấy anh nổi giận, vội vàng lấy ra đòn sát thủ. Nhét con gái vào trong ngực anh, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, “Yếm nặng quá, ôm có một lát mà cả người em đổ mồ hồi, em đi tắm đây.”
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng mà nghĩ đến trên người anh bị thương nên lực sát thương không lớn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tắm xong, Đồng Niệm thổi khô tóc đi ra ngoài, nhìn thấy con gái nằm ở bên cạnh anh ngủ say sưa.
Đi đến bên giường ngồi xuống, Đồng Niệm nhìn con, dịu dàng nói: “Ngủ rồi.”
“Umh.” Lăng Cận Dương nói rất nhỏ, vỗ nhè nhẹ lên người Yếm dỗ dành.
Trong phòng bệnh chỉ còn ánh lại ánh sáng nhu hòa của chiếc đèn ngủ đặt trên tường. Đồng Niệm tựa đầu lên vai anh, trong lòng cảm thấy ấm áp. Sống sót sau tai nạn này, có quá nhiều tình cảm làm cô khó kiềm nén.
Nhìn thấy con gái đã ngủ sâu, anh kéo người bên cạnh, nắm cằm của cô: “Đồng Niệm, lá gan của em thật lớn, dám trêu anh như vậy?”
Đồng Niệm mỉm cười, quay đầy nhìn về phía con gái, cười nhạo nói: “Là do anh đần đồn thôi. ”
Anh nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt cũng dao động theo. Được rồi, anh thừa nhận lần này bản thân anh không được tỉnh táo, mới bị cô thừa cơ.
Đưa tay ôm cô vào trong ngực, Lăng Cận Dương ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc cô, khuôn mặt giãn ra.
Hồi lâu, hai người cũng không có nói chuyện, im lặng hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.
Đồng Niệm rút vào trong lòng của anh, hai ngày nay anh ngủ mê man không tỉnh làm cô lo lắng muốn chết đi được. Dẫn theo Yếm trong coi ở bệnh viện, một bước cũng không dám rời đi.
Sinh mạng hai người rất quan trọng với cô, thiếu một thứ cũng không được.
Trong lòng Đồng Niệm tràn đầy cảm kích, nhưng trong lòng Lăng Cận Dương đương nhiên là nghĩ đến một chuyện khác.
Nhẹ nhàng ngửi mái tóc của cô, môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười xấu xa: “Tắm cho anh đi.”
“Sao?” Đồng Niệm nhất thời nghe không hiểu, nhìn về phía anh, khi nhìn thấy ánh mắt anh toàn là nụ cười, ánh mắt từ từ sáng lên: “Em và con đã tắm xong, anh cũng muốn tắm.”
Đồng Niệm bĩu môi, dđl/q'd lắc đầu nói: “Không được, vết thương anh còn chưa lành, không được thấm nước.”
Anh đảo tròn con mắt, cười nói: “Em tắm cho anh.”
". . . . . ."
Đồng Niệm liếc mắt, lấy tay đẩy anh nằm xuống giường, mở miệng trách móc: “Không được.”
Miệng tuy nói vậy, nhưng cô đã đứng dậy từ phòng tắm lấy ra một chiếc khăn lông ấm, cẩn thận lau người cho anh, hy vọng anh có thể thoải mái được một chút.
Không lâu sau đó, khuôn mặt của Lăng Cận Dương trở nên khó coi, nắm đôi tay nhỏ bé đang lau bên trong quần áo của anh lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng lau nữa, anh khó chịu!”
Đồng Niệm cũng không hiểu lời của anh lắm, ngơ ngác nhìn anh, sau đó ánh mắt nhìn xuống chỗ nào đó, thấy nó nhô lên, cô vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Đồ lưu manh!
Giận dữ rút khăn lông ra, cô trầm mặt cầm đồ đi vào phòng tắm, lúc đi ra cô xoay người nằm trên giường phía bên cạnh con gái, không thèm qan tâm đến anh.
Nhìn thấy Yếm nằm ở giữa, sắc mặt anh trầm xuống: “Tới đây.”
Đồng Niệm không để ý đến anh, mím môi không nói gì. Nhưng trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm lại, cả người bị anh kéo lấy, trong nháy mắt liền nằm ở bên cạnh anh.
Nhớ lại động tác vừa rồi của anh, cô có hơi giật mình, chỉ sợ anh dùng sức mạnh, vết thương sẽ rách ra nên cũng không dám giãy giụa.
Yếm lắc lắc thân thể nhỏ bé hai cái, Đồng Niệm sợ đánh thức con gái, không dám phát ra tiếng. Cô lấy một cái gối ngăn ở bên người con, chỉ sợ cô nhóc thức dậy rớt xuống giường.
Vì vậy hai người bọn họ chỉ có thể nằm trên 1 cái gối, Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đặt cô ở trước người, hai tay ôm chặt eo của cô.
Bởi vì sau lưng anh có vết thương, lúc ngủ chỉ có thể nằm nghiêng, nên cô cũng không dám giãy giụa, không thể làm gì khác hơn là để cho anh ôm, chỉ nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh ngoan ngoãn ngủ đi, không được náo loạn.”
Hồi lâu, phía sau lưng truyền đến tiếng trả lời thật nhỏ: “Uhm.”
Hiếm khi anh nghe lời như vậy, Đồng Niệm mỉm cười, khẽ nghiêng mặt sang một bên, dịu dàng hôn lên khóe miệng anh một cái, dịu dàng nói: “Vết thương còn đau không?”
Anh tựa đầu vào cổ cô trả lời: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Anh thở ra hơi nóng ở bên tai cô, làm cô cảm thấy ngứa rụt cổ xuống, đáy lòng mềm nhũn.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, ánh mắt anh tối dần, mới vừa bình phục nơi nào đó lại nóng lên. Anh vội vàng nhắm mắt lại, bắt buộc mình phân tán lực chú ý.
Ngang lưng cảm thấy như có ngọn lửa nóng, Đồng Niệm lúng túng xê dịch người nhưng lại bị người phía sau kéo lại, không để cho cô động đậy.
Đồng Niệm im lặng thở dài, nghĩ thầm đúng là cái đồ không phân biệt được tốt xấu. Dù sao người khó chịu cũng không phải là mình.
Yếm ngủ rất say sưa, hơi thở còn mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, Đồng Niệm dịch lại chăn trên người con, ánh mắt vẻ mặt tràn đầy tình thương của mẹ. Trải qua chuyện lần này, cô càng hiểu rõ tình thương dành cho con, cảm giác tuyệt vọng này, cô trải qua một lần là đủ rồi.
Đồng Niệm đảo đôi mắt, như nghĩ đến điều gì, nghiêng người đang muốn hỏi người phía sau, nhưng đã thấy anh nhắm mắt lại, hô hấp điều đặn, dĩ nhiên là đã ngủ thiếp đi.
Hai ngày nay mặc dù ngủ mê man, nhưng đều là do tác dụng của thuốc. Lúc này anh ngủ, nhìn qua vô cùng thoải mái, chân mày nhíu chặc cũng chậm rãi giãn ra.
Giơ tay lên sờ mặt anh, Đồng Niệm mỉm cười, trái tim ấm áp. Con gái và anh đều ở bên cạnh, cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mệt mỏi thời gian qua, vào thời khắc này hình như cũng đã trút bỏ trên người của cô. Đồng Niệm tiến vào trong ngực anh, chậm rãi khép mắt lại.
Đêm nay thật sự rất yên tĩnh.
Ở bệnh viện ba ngày, Lăng Cận Dương đòi về nhà, Đồng Niệm nói không nghe, không thể làm gì khác hơn là làm thủ tục xuất viện.
Dù bệnh viện có tốt như thế nào đi nữa, cũng không có thoải mái bằng ở nhà, hơn nữa vết thương của anh bình phục rất nhanh, chỉ cần nghe theo lời của bác sĩ, đợi sau khi cắt chỉ sẽ quay trở lại kiểm tra lần nữa.
Cảm giác lo lắng, đè nén nhiều ngày cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Thật ra vết thương trên người anh cũng không được tính là quá nghiêm trọng, nhưng Đồng Niệm cũng không dám lơ là. Lăng Cận Dương cũng nghe lời cô, nghỉ ở nhà mấy ngày liền, cảm thấy rất thoải mái.
Sáng sớm, Đồng Niệm mặc quần áo chỉnh tề cho Yếm, nhìn Lăng Cận Dương còn ngủ nướng trên giường, cười nói: “Em ôm con xuống nhà trước, anh ngủ thêm chút nữa đi.”
Lăng Cận Dương nhắm mắt lại không nói gì, dđl/q'd cũng không có nhìn cô, trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
Cũng không có cảm nhận được tâm tình của anh biến hóa, Đồng Niệm cũng không có nghỉ nhiều, ôm Yếm xuống lầu, đóng cửa phòng lại. Bình thường anh bận chuyện của công ty, ít có thời gian ngủ nướng.
Trong phòng yên tĩnh, Lăng Cận Dương mở mắt, khuôn mặt tuấn tú tối xuống. Kể từ khi con gái quay về, Đồng Niệm lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào con, may là trên người anh bị thương nếu không chắc cô cũng không thèm điếm xỉa đến anh.
Anh mím môi ngồi dậy, định bước xuống giường, lại nghe di động reo. Anh cầm di động lên, trượt nghe.
Sau khi cúp điện thoại, trên khuôn mặt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Lần trước trong lúc điều tra ghi chép nhập cảnh của bọn bắt cóc, An Nhã từng được ghi chép lại. Lăng Cận Dương cho người đi điều tra cẩn thận lại, khẳng định nói cho anh biết, người nhập cảnh được ghi chép lại chính là An Nhã.
Lần trước theo dõi An Nhã ở khu biệt thự phía tây, đã điều tra ra được tên của một người trong đó làm cho anh giật mình.
Chử Tuấn? !
Rất lâu rồi không có thấy qua hắn, Lăng Cận Dương suýt nữa là quên mất hắn. An Nhã đi đến khu biệt thự phía tây, mà Chử Tuấn đúng lúc cũng ở đó, hai người này có quan hệ gì không?
Theo lý mà nói, An Nhã cũng Chử Tuấn không quen biết, sẽ không có bất kỳ giao thiệp nào. Nhưng nếu không có liên quan đến nhau, tại sao trong lòng anh luôn có cảm giác có chuyện kỳ hoặc nào đó.
Nếu như giữa bọn họ tồn tại một loại quan hệ nào đó, vậy đó là quan hệ gì?
Chuyện hình như lâm vào một cục diện bế tắc, Lăng Cận Dương mím chặt môi, rất nhiều chuyện anh không nghĩ. Anh chỉ có một khẳng định duy nhất, gần đây An Nhã ở sau lưng anh làm rất nhiều chuyện, hơn nữa chuyện cũng có quan hệ với nhà họ Lăng.
Lát sau, anh vén chăn bước xuống giường, lúc anh mang dép đứng dậy, cảm thấy đùi tê rần, nhưng rất nhanh khôi phục lại như bình thường, có thể đi lại bình thường như cũ.
Yếm nằm trong xe em bé cạnh bàn ăn, Đồng Niệm đang đút cơm cho ba cô ăn, cô nhìn thấy anh đi xuống, cười nói: “Sớm vậy, sao anh không ngủ thêm một chút?”
Lăng Cận Dương ôm con gái lên, hôn một cái: “Anh không ngủ được.”
Người giúp việc dọn bữa sáng ra, hộ lý đẩy Lăng Trọng đi ra ngoài sân phơi nắng.
Đồng Niệm đẩy sữa tươi đến trước mặt anh, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Anh muốn ăn cái gì, hôm nay em sẽ nấu cho anh ăn?”
Lăng Cận Dương bưng ly sữa lên nhấp một hớp, ngẩng mặt lên nhìn cô, sau khi trầm tư một lát, ánh mắt lóe lên một chút tinh quang: “Niệm Niệm, chúng ta lâu rồi không có đi nhà chú hai?”
Nghe anh nói, ánh mắt Đồng Niệm dao động, “Đúng rồi, lâu rồi không có đi, sao vậy?”
Nhún vai mỉm cười, anh lấy tay lau nước miếng cho con gái, ánh mắt thoáng qua một tia sáng: “Tài nấu nướng của thiếm hai cũng không tệ, chúng ta đến đó ăn đi.”
Kể từ khi Yếm xảy ra chuyện, nhà của chú hai cũng lo lắng không ít. Nghĩ đến đây, Đồng Niệm nhẹ nhàng cười, “Được, vậy em đi gọi điện thoại cho thiếm.”
Thấy cô đứng dậy, anh kéo cô lại, ấn ngồi trở lại trong ghế, khuôn mặt yên tĩnh: “Đừng gọi, em mà nói trước, thiếm nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều thức ăn.”
Đồng Niệm gật đầu một cái, không có nhận thấy có cái gì khác thường: “Cũng đúng, chúng ta bình thường mà đi qua, tránh gây phiền toái cho mọi người.”
Đồng Niệm ôm Yếm lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Yếm một cái, cười nói: “Yếm, hôm nay chúng ta đi đến nhà của anh Tiểu Bảo, mẹ sẽ trang điểm cho con thật xinh đẹp có chịu không?”
Yếm mở to đôi mắt, hai bàn chân nhỏ nhắn vui mừng đạp loạn xạ, huơ tay múa chân thể hiện sự vui vẻ.
Lăng Cận Dương nhìn hai khuôn mặt tươi cười đối diện, chậm rãi cúi đầu, cầm dao nĩa lên dùng bữa sáng, nụ cười dần dần thu lại. Đã có người dám đứng phía sau lưng anh gây sự, vậy anh ngược lại muốn nhìn một chút, đến cuối cùng là người nào.