Yêu Giả Cưới Thật

Chương 161-2: Thiếu




Editor: Nguyen Hien.

Đồng Niệm cảm giác cả người run rẩy, đôi mắt chăm chú nhìn những con số trong thang máy không ngừng biến đổi, từng số một đi lên cho đến khi dừng lại ở con số cuối cùng. Một khắc này, huyết dịch cả người cũng ngưng lại, cho đến lúc này con số màu đỏ lần nữa nhảy lên.

Thấy con số từ từ hạ xuống, trái tim cô như muốn bay ra khỏi miệng, cô nắm chặt tay người bên cạnh, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn không kiềm chế được đến nỗi cả trái tim run rẩy.

Thang máy lần nữa hạ xuống, vang lên một tiếng đinh, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương cũng hiện lên vẻ hoảng hốt, anh mím môi, dồn hết hơi đi tới.

"Yếm!"

Đồng Niệm nhào tới kêu lên một tiếng sợ hãi, lại thấy bên trong thang máy trống không, chỉ có một tờ giấy trắng nằm trong đó.

Khom lưng nhặt tờ giấy lên, Lăng Cận Dương cúi đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện là tấm bản đồ.

“Yếm đâu?” Đồng Niệm không nhìn thấy con gái, cả người lập tức hoảng loạn lên.

Di động vang lên lần nữa, Lăng Cận Dương trầm mặt bắt máy: “Con gái tôi ở đâu?”

Bọn bắt cóc cười mỉa mai, chế nạo nói: “Nghe nói Lăng tổng giám đốc rất thông minh, vậy chúng ta hãy chơi một trò chơi mê cung đi. Chúng tao đặt con gái mấy người bên trong đường ống dẫn thoát khí, mày đến đó tìm đi, chỉ là…”

“Chỉ là sao?”

“Thời gian rất eo hẹp, mày chỉ có 10 phút.”

Đáy lòng Lăng Cận Dương hạ xuống, hình như dự cảm được cái gì, anh cúp điện thoại, kéo Đồng Niệm chạy như bay. Trong tay anh là tấm bản đồ đường ống dẫn thoát khí của trung tâm thương mại, vị trí nhiều, phân nhánh nhiều, nhìn hoa cả mắt.

Móc điện thoại trong túi áo sơ mi ra, Lăng Cận Dương nhanh chóng nói đại khái tình hình, hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn không ngờ tới bọn bắt cóc còn chơi chiêu này.

Tuy nói rằng đầu óc Lăng Cận Dương nhanh nhẹn, bản đồ không làm khó được anh, nhưng có rất nhiều vị trí của ống thoát khí, muốn tìm được vị trí nơi cất giấu con gái anh hơn nữa chỉ trong vòng có mười phút, độ khó này có thể nghĩ.

Lăng Cận Dương báo cho người phụ trách trung tâm thương mại biết, có không ít người đi theo tìm, hơn nữa sơ tán toàn bộ khách hàng ở tầng lầu.

Trung tâm thương mại này hai mươi mấy tầng nếu như muốn tìm từng tầng khẳng định không đủ thời gian. Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm tấm bản đồ, dđl/q'd đang định lên lầu đột nhiên dừng dại.

Nếu như những người đó có tâm kéo dài thời gian, đồng nghĩa nhắc nhở cho anh biết họ đang phóng đạn mù.

“Sao vậy?” Đồng Niệm thấy anh ngẩn người đứng một chỗ, trong lòng sốt ruột muốn chết.

Trên lầu người đến người đi, cho dù ai nhận được bản đồ cũng không tìm từ lầu hai.

Ánh mắt Lăng Cận Dương lóe lên một chút tinh quang, hờ hững kéo lấy Đồng Niệm chạy thẳng đến miệng ống thoát khí duy nhất ở lầu một.

Miệng ống thoát khí nối liền với thiết bị thoát khí ở phía trên lầu một, được xây an toàn ở lối đi bên trái. Bọn họ một hơi chạy tới, ngửa đầu nhìn chằm chằm ống thoát khí, cả trái tim như buột chặt.

"Yếm, Yếm. . . . . ."

Đồng Niệm kêu hai tiếng, nghiêng tai nghe động tĩnh xung quanh. Đột nhiên vẻ mặt cô chấn động, giơ ngón tay lên chỉ về một nơi: “Ở đằng kia.”

Lăng Cận Dương cũng nghe thấy, anh nhanh chân quẹo cua, dùng sức mở nắp ống thoát khí ra, quả thật nhìn thấy con gái mình nằm ở bên trong.

Chỉ là khóe miệng anh còn chưa kịp nở nụ cười, thì đã cứng ngắc lại.

Nhìn thấy vẻ mặt anh có gì đó không đúng, Đồng Niệm cũng bò lên nhíu mày nhìn sang, “Yếm.”

Yếm nằm ở bên trong ống thông gió chật hẹp, không khóc náo ồn ào, ngón tay chơi đùa mút thỏa thích. Cô nhóc nghe được giọng nói của mẹ, quay cái đầu nhỏ nhìn sang, lập tức vui mừng đạp loạn lên.

"Yếm đừng cử động ——"

Lăng Cận Dương lanh tay lẹ mắt, đè con gái lại không cho cử động, khuôn mặt anh hoàn toàn trắng bệch.

Trên người Yếm buột một quả bom, trước ngực cô nhóc máy tính giờ không ngừng nhảy lên. Khó trách bọn bắt cóc nói chỉ có mười phút, thì ra máy tính hẹn giờ của quả bom đã được khỏi động, thời gian còn lại chỉ bảy phút.

Đồng Niệm đưa tay che miệng, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, cả trái tim thoáng chốc ghìm chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Yếm vô tri vô giác không biết gì, thấy ba mẹ lập tức vui mừng, chỉ là tay chân bị ba cô đè lại, miệng cô nhóc vẫn như cũ không nhàn rỗi, bi ba bi bô không ngớt.

Đôi tay đang run rẩy của Đồng Niệm đè chân Yếm lại, chỉ sợ cô nhóc đụng nhằm chỗ nào, bom sẽ nổ tung.

"Yếm. . . . . ." Cô nghẹn ngào thì thầm, giọng nói mơ hồ hàm chứa tuyệt vọng.

Nhân viên làm việc ở trung tâm thương mại nhanh chóng sơ tán tất cả khách hàng, đồng thời cũng báo cảnh sát. Nhưng thời gian cấp bách, nếu chuyên gia tháo gỡ đạn mìn chạy đến, nhanh nhất cũng gần 20 phút.

Lăng Cận Dương mím môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm, 20 phút bom đã sớm nổ tung hai lần rồi, anh không thể đợi, hiện tại chỉ có thể tự mình động thủ.

Nhân viện hỗ trợ giúp chuyển tới một cái ghế ngồi, có có một ít công cụ phụ trợ. Lăng Cận Dương dè dặt cẩn trọng nâng con gái lên, dđl/q'd kéo cô nhóc ra gần phía bên ngoài của miệng ống thoát khí.

Đồng Niệm nhìn chằm chằm nụ cười ngây thơ của con gái, trái tim đau đớn. Cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, lệ nóng trong khóe mắt chảy ra.

"Làm sao bây giờ?"

Lăng Cận Dương mím môi, không có chút gì do dự, trầm giọng nói: "Để anh làm."

Sau một chút sửng sốt, Đồng Niệm cũng không có phản đối, tình huống xảy ra như hôm nay chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

Đối với loại bom này, anh một chữ cũng không biết, anh mở loa phát thanh điện thoại di động lên, cùng chuyên gia tháo gỡ bom mìn ở đầu bên kia điện thoại trò chuyện.

Máy tính giờ của quả bom nhanh chóng biến đổi, Lăng Cận Dương theo hướng dẫn cẩn thận mở lớp vỏ bên ngoài ra, cẩn thận tránh các điểm nguy hiểm, tháo bỏ lớp vỏ bên ngoài thành công.

Mặc dù chỉ mới gỡ bỏ đi lớp vỏ bên ngoài, nhưng đầu anh đã đổ đầy mồ hôi. Cổ tay anh cũng không dám hạ xuống, sợ đụng đến chỗ nào khác, cả quá trình mặc dù rất ngắn nhưng lại hao hết tâm lực.

Đồng Niệm đưa một bàn tay mình ra, lau một chút mồ hôi trên trán anh, ánh mắt vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại.

Quay đầu nhìn ánh mắt cô, Lăng Cận Dương không dám lên tiếng, cỗ gắng giữ vững hô hấp, chỉ nhếch nhẹ môi mỉm cười.

“Bình thường một quả bom khi được lắp đặt bên trong sẽ có bốn sợi dây khác màu là hồng, trắng, xanh, đen.” Chuyên gia tháo bom mìn kiên nhẫn hướng dẫn tỉ mỉ, “Anh xem một chút quả bom này có mấy dây? Màu sắc theo thứ tự là màu gì?”

Lăng Cận Dương nhẹ nhàng đưa tay vạch cái hộp nhỏ ở phía trên ra, cúi đầu nhìn bên trong, không khỏi ngẩn ra: “Có ba dây, theo thứ tự là hồng, trắng, đen.”

“Ba dây sao?” Chuyên gia tháo gỡ bom mìn lên cao giọng, trầm ngâm nói: “Loại bom này lâu rồi không có người dùng tới.”

Những lời này coi như không có gì là hay, ánh mắt Đồng Niệm trong thoáng chốc ảm đạm xuống.

So với lúc nãy khi nhìn thấy bom, cô vô cùng tuyệt vọng nhưng khi nghe những lời này tâm tình cô ngược lại bình tĩnh không ít.

"Còn có hai phút." Lăng Cận Dương nhìn máy tính giờ, trầm giọng nói.

“Trước hết cắt đi sợ dây màu đen.”

Lăng Cận Dương hít sâu một cái, cắt đứt sợi dây màu đen.

“Lăng tiên sinh.” Trong di dộng vang lên một giọng nói tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Thông thường mà nói, trong hai dây màu hồng và màu trắng sẽ có một dây làm cho phát nổ. Nếu bom có 4 dây, căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, đa số là dây màu hồng.”

"Vậy bây giờ làm sao ?"

"Tôi không thể xác định. . . . . ."

Lăng Cận Dương nghe được cái đáp án này, hình như cũng không giật mình, anh mím chặt môi, không tiếp tục hỏi nữa. Như vậy, hai sợi dây còn lại, mỗi sợi chiếm một nửa nguy hiểm. 

Bất luận anh cắt đứt sợi dây nào thì trong tay chỉ có một nửa hy vọng.

Nhân viên làm việc xung quanh cũng rút lui đến nơi an toàn, bên ngoài trung tâm thương mại vây đầy cảnh sát. Cả đoạn đường cũng bị cấm, không cho bất luận ai ra vào.

"Bi Ba bi bô ——"

Yếm cười khanh khách, bàn tay nhỏ béo ụt ịt lướt qua khuôn mặt Đồng Niệm làm cho đáy lòng cô trở nên mềm mại.

Vào giờ phút này, cô có cảm giác mọi áp lực trong lòng dường như yên tĩnh lại, cô mím môi kéo lấy tay Lăng Cận Dương, dịu dàng nói: “Em tin tưởng anh.”

Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn về phía cô, lại nhìn khuôn mặt tười cười của con gái, yết hầu chuyển động. Anh mím chặt môi, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Anh cầm cây kéo, quyết định sự sống chết của cả nhà.

Máy tính giờ tí tách vang dội, dđl/q'd Đồng Niệm kéo con gái về phía mình, trở tay cầm tay anh, “Không còn nhiều thời gian.”

Đúng vậy, không còn nhiều thời gian, chỉ còn lại có 30s, anh phải đưa ra quyết định nhanh chóng.

Lăng Cận Dương dồn đủ một hơi, ánh mắt rơi vào sợ dây màu hồng ở giữa, cây kéo trong tay nhắm ngay sợ dây màu trắng định cắt xuống nhưng chợt dừng lại, ngược lại chuyển qua sợi dây màu hồng.

Cụp ——

Tiếng kéo vang lên, tất cả mọi người nhắm mắt lại, chờ vận mạng được phán quyết.

Âm thanh tí tách máy tính giờ đột nhiên dừng lại, Lăng Cận Dương mở mắt nhìn  máy tính giờ dừng lại. Ánh mắt dâng lên vẻ sáng ngời, "Niệm Niệm!"

Nghe được tiếng gọi của anh, Đồng Niệm mới mở mắt, qua mấy giây sững sờ, vui mừng khóc lên: “Chúng ta không có chết!”

Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa đầu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, đều có quang ảnh nhỏ vụ thoắng qua. Không có vang lên tiếng nổ mạnh, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Cận Dương thở phào một cái, anh tháo sợi dây quấn trên người Yếm ra, trong lúc tháo sợi dây, máy tính giờ đã dừng lại lại tích tách vang dội lần nữa.

Máy tính giờ lần nữa khởi động, hơn nữa chỉ có 60 giây.

Ánh mắt anh chấn động, thấy máy tính giờ khởi động, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ lo lắng. Nhanh chóng cởi sợi dây trên người con gái ra, có một sợi dây quấn ở cẳng chân con gái, anh cẩn thận nâng hông con gái, vững vàng để Yếm tránh khỏi.

Còn có mười mấy giây đồng hồ, Lăng Cận Dương ôm con gái, túm lấy Đồng Niệm co cẳng chạy, bọn họ xuyên qua hành lang hướng về phía cửa chạy.

10, 9, 8. . . . . . 2, 1.

Đùng ——

Một tiếng nổ vang lên thật lớn, quả cầu lửa màu đỏ gào thét bùng lên.

Tiếng nổ đưa đến chấn động mãnh liệt, sức nóng mãnh liệt cuồn cuộn xông tới. Tiếng nổ xảy ra trong nháy mắt, Lăng Cận Dương giang hai cánh tay bảo vệ người trong ngực, bị một lực hung hãn này đánh vào, đánh ngã trên mặt đất…