Ngọn lửa đã lan rộng rất nhiều, nhiều thanh gỗ từ trên cao đã rơi xuống, làm ngọn lửa càng thêm dữ tợn. Không nấn ná thêm phút nào, Phiến Luân vội ôm theo cô gái nhỏ, chạy về con đường thoát thân vừa mới mở ra.
Hứa Minh Triệt cởi áo, dùng nó dập bớt lửa trên đường đi. Mặc dù điều đó chẳng thấm vào đâu với biển lửa đỏ rực, nhưng ít nhất nó cũng làm cho họ ít bị thương hơn.
Ngay khi anh chỉ còn hai bước nữa là có thể an toàn thoát ra ngoài, một thanh xà lớn đang bốc cháy từ trên cao rơi xuống. Minh Triệt ở ngay sau, chỉ kịp kêu lên một tiếng “Coi chừng!”
Anh dùng tay ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, dùng thân mình đỡ giúp cô thanh gỗ lớn. Phiến Luân ngã gục xuống, nhưng cánh tay vẫn siết chặt. Tuyệt đối, tuyệt đối không được để cô gặp nguy hiểm.
Một mảng lớn da thịt sau lưng anh bê bết máu, phỏng đỏ trông vô cùng ghê người. Minh Triệt cũng bàng hoàng vì hình ảnh này, hắn nghiến răng, dùng áo dập tắt lửa lan trên áo anh.
“Không cần, đưa Tuệ Nghiên ra ngoài đi. Mặc tôi!”
“Tôi cũng rất muốn đó!” Minh Triệt cười nhạt, dùng sức kéo anh đứng dậy. Chiếc áo khoác quàng qua vai Tuệ Nghiên rơi ra, rất nhanh liền bị lửa đốt cháy. “Nhưng Tuệ Nghiên sẽ không thích điều đó đâu.”
Đã đứng dậy được, Phiến Luân lập tức dùng sức chạy ra ngoài. Lửa rất nhanh sẽ lan tới chỗ bình xăng, sẽ tạo thành một vụ nổ. Nếu không nhanh chóng thoát thân, e là thi thể cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Trên vai đau rát, mỗi bước của anh đều như muốn đem phần thịt tái bầy nhầy đó làm rơi ra ngoài. Phiến Luân cắn răng, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là mọi thứ sẽ ổn. Chỉ cần cứu được cô, chút đau đớn này không là gì cả. Tuệ Nghiên, anh sẽ làm được, sẽ bảo vệ em.
Dương Kha và Dương Lâm vùng khỏi mấy người cảnh sát, điên cuồng chạy về nơi vừa bị đâm thủng. Phiến Luân bế theo Tuệ Nghiên, gắng gượng chạy nhanh hết sức ra ngoài. “Lập tức rời khỏi khu vực này, nhanh lên!”
Trong cơn mơ màng, Tuệ Nghiên có thể nghe thấy nhiều tiếng gọi mình, tiếp sau đó là một âm thanh rất lớn, nghe như một vụ nổ. A, có khi nào vụ nổ lần này sẽ thật sự đưa cô gặp thần chết không?
Trước mắt thật sự rất tối, làm cô chẳng muốn mở mắt ra nữa.
--------------------------
Trước cổng nhà họ Phương, Tuấn Triết đã bồn chồn lo lắng không yên. Chấn Kiệt cũng không khá hơn, cậu muốn đi cùng mọi người tìm Tuệ Nghiên.
“Đã gần hai tiếng, họ có thể đã tìm được người rồi.” Tuấn Triết lên tiếng. Hắn không nói dối, nơi đó thật sự là nơi giam giữ Tuệ Nghiên. Hắn sẽ không mang tính mạng người mình thích ra đùa giỡn.
“Tôi phải xác nhận.” Chấn Kiệt rút điện thoại ra, ấn gọi. Mất một lúc sau, đầu dây bên kia bắt máy. Cậu còn có thể nghe thấy âm thanh còi xe cứu thương, xe cảnh sát và cả xe chữa cháy hỗn tạp ở bên kia. “Đã tìm được Tuệ Nghiên chưa?”
Giọng Thiên Di nghèn nghẹn, như chực chờ sắp khóc: “Rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Chấn Kiệt lập tức lo lắng, từ giọng điệu nghẹn ngào của Thiên Di, có thể thấy dường như chuyện không hay gì đó đã xảy ra.
Không đợi cậu nghe được câu trả lời, Tuấn Triết đã đi lên giật lấy điện thoại, nghiêm mặt: “Nhã Tịnh ở đâu?”
Chấn Kiệt khẽ rít qua kẽ răng: “Đi theo tôi.”
--------------------- phòng thí nghiệm ------------------
Nhã Tịnh tỉnh giấc sau cơn mê man, cô ta cảm thấy cả người lành lạnh, còn có chút đau. Tay chân không còn cảm giác nữa, dọa cô ta sợ điếng người.
“Con gái, dậy rồi à?” Đã làm xong thí nghiệm, mặc dù kết quả không như mong đợi nhưng người phụ nữ vẫn thấy khá vui.
“M… mẹ…” Nhã Tịnh bàng hoàng nhớ lại. Khi cô ta vừa đặt chân xuống nơi này đã bị đánh thuốc mê. Cô ta nhìn lại bản thân mình, hai tay hai chân bị trói chặt vào bốn góc, trên người không mặc quần áo. Cảm giác ớn lạnh được truyền từ mặt bàn kim loại đến, ngoại trừ tấm chăn mỏng màu trắng phủ lên người, cô ta chẳng còn gì nữa.
“Hai người làm gì thế hả? Thả tôi ra! Thả ra!” Tuy không biết bản thân mình đã trải qua việc gì, nhưng cô ta lại thấy vô cùng sợ hãi. Càng cử động, hạ thân càng đau làm cho cô ta sợ hãi hơn. Không lẽ… không lẽ họ…
“Biết điều chút đi! Nhà họ Phương nuôi con bao lâu, chỉ là mượn tử cung con cho một số việc cũng không được sao?” Người đàn ông lên tiếng. “Dù sao con cũng không phải trinh nữ, sợ gì chứ?”
Sắc mặt Nhã Tịnh càng thêm tái nhợt, kịch liệt vùng vẫy. Lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ xe, hai người cởi xong khóa tay chân cho Nhã Tịnh thì cũng nhanh chóng đi ra ngoài bằng cửa sau.
Chiếc xe dừng lại, Tuấn Triết vội vàng muốn vào trong. Hắn vừa đến trước cửa thì Nhã Tịnh từ bên trong chạy ra. Trên người cô ta chỉ có chiếc áo sơ mi mỏng manh. Ban nãy, ông bà Phương đã nói, chỉ trong vòng năm phút sau khi họ rời khỏi, phòng thí nghiệm này sẽ phát nổ. Đây là giao kèo đã đặt ra từ trước với Chấn Kiệt, để họ thử thí nghiệm một lần, sau đó sẽ vĩnh viễn ngừng nó lại.