Hứa Thuận ngẩng đầu, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi. Dương Kha cùng Dương Lâm và Hải Niệm vừa tới. Cả ba vừa thấy hắn thì máu nóng dồn lên não, muốn nhào vào đánh người ngay lập tức.
“Mày dám đụng vào con gái tao!” Dương Kha vung nắm đấm, đáp ngay mặt Hứa Thuận. Hắn ngã nhào ra đất, sợ hãi không nói nên lời. Sao lại tới nhanh như vậy? Nhã Tịnh đâu? Cô ta đâu? “Con gái tao đâu hả?”
Dương Kha như muốn gầm lên, gã sợ hãi chỉ tay về cái nhà kho bằng gỗ cũ kĩ.
“Khói! Trong đó có khói!” Hải Niệm kêu lên, sau đó vội vàng lấy điện thoại gọi chữa cháy. Con mẹ nó! Bọn này lại dám làm như thế, có phải chán sống hết rồi không?
Dương Lâm chợt hoảng, vội vàng chạy lại cánh cửa gỗ. Cái ổ khóa lớn khóa ngang cánh cửa lại, dù hắn có cạy thế nào cũng không thể cạy ra. “Chìa khóa đâu hả?”
Hứa Thuận run run lắc đầu. Lúc này, còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, hơn năm chiếc xe trắng đen dừng lại ở khu vực xung quanh. Nhiều cảnh sát mang theo súng bước xuống, nhanh chóng đuổi bắt mấy kẻ đang có ý định bỏ trốn.
“Tuệ Nghiên đâu?” Thiên Di xuống khỏi xe, lăm lăm khẩu súng trong tay. Nhìn Dương Lâm bất lực cào cấu lên cánh cửa gỗ, cô ấy cũng có thể đoán được chuyện đang diễn ra.
“Khỉ thật, phải tìm cách xông vào thôi.” Cánh cửa kia tuy nhìn đã mục nát, nhưng cũng còn khá chắc chắc. Xung quanh đây lại không có cây khô, ngoại trừ xe ra thì không còn cách nào để phá cửa xông vào. Tuy nhiên, nếu không kịp thời thoát ra ngoài, lửa cùng với xăng trong xe sẽ tạo ra một vụ nổ lớn.
“Không có cửa sổ.” Hải Niệm đã đi một vòng kiểm tra, hoàn toàn không tìm thấy lỗ hỏng nào. Ngọn lửa đã bao lấy phân nửa nhà kho, tình thế vô cùng cấp bách.
“Chờ xe chữa cháy tới thì không kịp đâu.” Nơi này ở cách thành phố khá xa, chờ xe chữa cháy tới thì chắc nơi này đã hóa thành tro tàn. Hơn nữa, Tuệ Nghiên ở bên trong có cầm cự được thêm nữa không? Khói lửa mù mịt thế này, không chết cháy thì cũng chết ngạt.
Không đợi mọi người kịp nghĩ cách, tiếng động cơ xe vang lên. Chiếc xe quen thuộc lao với tốc độ cực lớn, đâm thẳng vào cánh cửa cổ tạo thành âm thanh lớn.
“Anh họ!” Thiên Di nhận ra chiếc xe ngay khi nó vừa mới tới. Bọn họ dạt đường cho chiếc xe đâm thẳng vào cánh cửa. Nhưng ngoài mong đợi, cánh cửa chỉ hơi sứt mẻ chứ chưa đổ sập hoàn toàn.
Phiến Luân bước xuống xe, ngọn lửa đang cháy như muốn thiêu đốt cả trái tim và linh hồn anh. Tuệ Nghiên, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện. Anh xin em! Ông trời muốn lấy đi của anh thứ gì cũng được, kể cả tính mạng này, xin đừng ai cướp cô khỏi anh…
Tuệ Nghiên mệt mỏi nằm trên mặt đất, run run ôm bụng. Chút máu từ khóe miệng rỉ ra, cô che miệng ho lên từng cơn. Khó thở quá! Khói xộc vào cánh mũi, vừa đau rát lại vừa ngạt. Cơn đau ở bụng vẫn chưa dứt, quằn quại như muốn cào nát nội tạng cô. Đã từng đối diện với cái chết hai lần, nhưng chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như lần này. Cô không còn một mình đối diện với tất thảy nỗi đau như ở hiện thực, không chết trong căm phẫn và nhục nhã như kiếp trước. Kiếp này cô có rất nhiều, rất nhiều thứ để luyến tiếc. Cô chưa muốn chết, còn rất nhiều việc mà cô muốn làm, còn nhiều người mà cô không thể bỏ lại. Cha mẹ cô, các anh trai, còn có bạn bè cô. Hơn hết, Phiến Luân vẫn đang chờ cô mà.
Trước mắt mờ quá… hình như lại khó thở hơn rồi… pa pa… ma ma… anh trai… cứu em với…
Bên ngoài, bước chân anh đã run run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, anh dùng vai trái ra sức tông mạnh vào cánh cửa. Dương Kha với Dương Lâm, còn có nhiều đồng chí cảnh sát hợp lực phá cánh cửa. Sau ba cú tông mạnh, cánh cửa sập xuống, tạo thành tiếng động lớn.
Người con gái mơ màng nằm trên nền đất, sắp sửa bị ngọn lửa hung tàn vây lấy. Phiến Luân lao thẳng vào bên trong, mặc kệ bên bả vai đã hơi rướm máu.
“Tuệ Nghiên.”
“Ba!” Dương Kha muốn vào trong, nhưng bất thình lình một vài thanh gỗ rơi xuống ngay trước mặt họ. Ngọn lửa phực lên, chặn mất lối vào. May mà Dương Lâm kịp thời kéo hắn lại, nếu không thanh gỗ sẽ rơi trên người hắn.
“Tuệ Nghiên, Tuệ Nghiên, tỉnh dậy đi! Anh tới rồi, anh tới rồi! Xin em đó, mở mắt ra nhìn anh đi!” Phiến Luân ôm cô vào lòng, sợ hãi siết thật chặt vòng tay. Hơi thở của cô rất yếu, tựa hồ như bất kì lúc nào cũng có thể ngừng lại. Trên người cô có vết thương, phần vì bị đánh, phần vì cô tự cắt vào tay để giữ cho mình được tỉnh táo.
“Anh… anh Luân…” Tuệ Nghiên gắng gượng mở mắt, có chút bất ngờ vì người đang ôm mình trong lòng. Khóe môi cô khẽ cười, trong lòng lại ngập tràn cảm giác ấm áp. Trước khi chết có thể nhìn thấy anh lần nữa, coi như cô cũng mãn nguyện phần nào.
“Ừ, anh đây. Xin lỗi anh đến trễ.” Anh gục đầu xuống, vài giọt nước mắt nhỏ lên người cô. Tuệ Nghiên mông lung khép hờ đôi mắt, cảm giác này sao lại chân thực quá? Chân thực đến nỗi cô cho rằng đó là hiện thực. Không lẽ… anh thực sự đến đây vì cô?
“Anh đưa em ra ngoài.”