Yêu Em Trọn Kiếp Này - Cửu Hy

Chương 67




Tuệ Nghiên đang chăm bẵm mấy con mèo thì bỗng cảm thấy hơi ướt ướt, hình như trời mưa rồi. Nhưng cô lại không mang theo ô, đúng là xui xẻo mà.

Trong lòng còn đang tính toán xem làm thế nào để giữ cho mèo con không bị ướt, khi cô quay lại đã thấy anh cầm ô che cho mình. Chiếc ô rộng đủ che cho hai người, nhưng vì anh nghiêng ô che cho cô nên tấm lưng đã hơi dính nước.

“Anh Luân, anh đến đón em à?” Cô mỉm cười, bế hai con mèo lên rồi vội đứng thẳng dậy.

“Ừ, đã bảo em mang theo ô mà.”

“Em không ngờ là trời sẽ mưa. Anh xem, hai con mèo con đáng yêu chưa nè.” Cô vừa đi vừa đưa hai con mèo cho anh xem. Phiến Luân cười, khẽ gật đầu đồng ý với cô. Trong màn mưa trắng đục, đôi nam nữ tình tứ đi bên nhau như một bức tranh êm đẹp.

Về đến biệt thự, Hải Niệm chờ sẵn với khăn lau. Cô đưa hai bé mèo cho Hải Niệm, nhờ cô ấy tìm chỗ cho nó ở tạm. Tuệ Nghiên vừa lau tóc vừa hỏi: “Việc tôi nhờ đã xong chưa?”

“Xong rồi.” Hải Niệm nhún vai. “Thành công hay thất bại thì tùy duyên số.”

Chiều ngày mai là phải trở về rồi, hi vọng Thiên Di có thể kiềm nén để không tìm gặp Chấn Kiệt. Mà cái người này cũng thật là, đàn ông con trai gì đâu mà lại để người ta theo đuổi lâu như vậy. Nếu không thích thì trực tiếp từ chối phũ phàng không được à? Sao cứ gieo hi vọng rồi giữ ở cái mức mập mờ vậy chứ?

Buổi tối, Tuệ Nghiên mặc áo khoác đi ra bờ hồ gần biệt thự. Cơn mưa ban chiều như gột rửa cả bầu trời, để lại một khoảng không trong vắt với ánh trăng và sao. Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh sáng, trăng soi bóng nước tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp. Cô vịn tay vào thành hồ, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua mặt nước trong veo.

Thật đẹp! Nhưng thế này thì có hơi cô đơn.

Bên cạnh xuất hiện thêm một người. Phiến Luân xoa tóc cô, im lặng đứng cạnh. Hai người đứng như thế một lúc lâu, anh mới nhàn nhạt mở miệng.

“Anh… có chuyện muốn nói với em…” Gần đây biểu hiện của anh khá lạ lẫm. Giống như nhắn tin thường xuyên hơn, nói chuyện cũng ngọt ngào và nhiều ẩn ý hơn. Tuệ Nghiên không phải cô bé ngây thơ không hiểu sự đời, mấy lời ẩn ý đó của anh cô đều hiểu. Cô chỉ đang đợi anh nói lời thẳng thắn thật lòng.

“Anh nói đi.” Thích anh? Có thích. Kiếp này mạo hiểm nhiều như vậy, thử thêm một lần cũng chẳng sao. Chỉ cần anh dám thẳng thắn, cô cũng sẽ không vòng vo.

“Tuệ Nghiên.” Anh hít một hơi thật sâu. Ý định ban đầu của Phiến Luân là chờ cô lớn, chờ cô từ từ tiếp nhận mình, nhưng rồi mọi thứ không như anh mong đợi. Cố tướng thấy anh đã lớn tuổi mà vẫn chưa có mối tình nào vắt vai thì lo lắng, sợ anh có bệnh còn đặc biệt đưa anh đi khám, sau đó sắp xếp vài người xem mắt. Cố phu nhân cũng cảm thấy anh không có cơ hội với Tuệ Nghiên, không phản đối việc xem mắt.



“Vâng?”

Anh xoay người đối diện cô, thành khẩn nhìn vào trong đôi mắt to tròn lấp lánh, môi khẽ mấp máy:

“Chúng ta đừng làm anh em nữa, được không? Anh yêu em, từ lâu đã luôn yêu em... Em… có đồng ý làm bạn gái anh không?”

Gương mặt anh hơi đỏ, Tuệ Nghiên cũng đỏ mặt theo. Không khí lãng mạn này kết hợp với lời nói thì quá đúng bài rồi. Dù đã biết trước nhưng cô vẫn không tránh được ngượng ngùng, cúi đầu thật thấp.

Giờ muốn cô trả lời thế nào? Nói rằng em đồng ý? Có mất mặt quá không? Có nên làm giá chút không?

“Em…” Cô lắp bắp nói không thành lời, Phiến Luân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Từ thái độ của cô mấy ngày qua, anh tin mình nắm trên 70% cơ hội thành công. Dẫu cho như vậy có hơi mạo hiểm, nhưng anh không chờ được nữa.

“Em…” Tuệ Nghiên vẫn không biết nên trả lời thế nào. Một ý tưởng bỗng xẹt qua trong đầu, cô lao vào lòng anh rồi vòng tay ôm lấy anh, đầu nhỏ gật nhẹ. Lời nói không có nhiều tác dụng, hành động vẫn là thực tế nhất.

Phiến Luân cười, thành công rồi. Anh ôm cô thật chặt, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc đen dài óng ả. “Cảm ơn em.”

 

Ở một góc khác, có hai con người đang hứng thú quan sát. Phải nói rằng Dương Khanh và Ngọc Hân có năng khiếu làm phóng viên hơn là làm ca sĩ. Ngọc Hân đứng sau thân cây to, nhìn hai người tình tứ ôm nhau.

“Chậc chậc, thành công rồi. Lần này Cố thiếu được lời to.” Ngọc Hân tặc lưỡi.

“Anh hai chắc sẽ tức giận lắm.” Dương Khanh đứng bên cạnh cũng chăm chú nhìn sang. Em gái tìm được bạn trai rồi, lại còn là người quen nữa. Ba và anh hai sẽ phản ứng như thế nào đây?


“Nhìn người ta mà xem, được tỏ tình có bao nhiêu lãng mạn.” Ngọc Hân bĩu môi nghĩ lại bản thân mình. Chuyện là cách đây một năm, ban nhạc có đi nhậu cùng nhau. Kết quả Ngọc Hân say khướt được Dương Khanh dìu về nhà. Đêm đó hai người ở lại bên nhau, tuy không có việc gì xảy ra nhưng trong lúc say Ngọc Hân đã vô tình nói ra tất cả nỗi lòng mình, thậm chí còn cưỡng hôn người ta. Đôi lúc, cô cũng nghi ngờ liệu có phải Dương Khanh cố tình chuốc say mình hay không?

“Em ganh tị à?” Dương Khanh cười, sau đó xoay người ép Ngọc Hân vào thân cây. Gen di truyền của Dương Kha không phải chỉ di truyền cho anh hai thôi đâu, anh cũng có phần đấy.

Dương Khanh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng, nói nhỏ: “Anh yêu em.”



 

Biệt thự.

Phương Chấn Kiệt chịu không nổi sự bí bách trong lòng, liên tục đi đi lại lại mở điện thoại ra xem. Không có tin nhắn, lịch sử trò chuyện đã ngưng lại từ sáng ngày hôm trước. Thiên Di muốn chơi trò chiến tranh lạnh đến khi nào?

“Chậc, phiền phức quá.” Cậu ném điện thoại đi, thả người trên giường.

 

“Cậu chủ.” Hải Niệm gọi vào số Dương Lâm, nhìn ra bầu trời đầy sao. “Tôi đồng ý thỏa thuận.”

“Tốt, sau khi trở về chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn.”

“Cảm ơn. Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Nói đi.”

“Sao lại chọn tôi? Xung quanh anh chắc chắn không thiếu phụ nữ, người ngoan ngoãn nghe theo hay vì lợi ích kinh doanh chắc chắn không thiếu.”

“Bọn họ có dã tâm.”

Hải Niệm bật cười, lại hỏi: “Anh không sợ tôi cũng nổi lên dã tâm sao?”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi như đang tự tìm cho mình một lí do, mất một lúc sau mới có giọng nam trả lời: “Tuệ Nghiên sẽ không nhìn sai người.”

“Ồ, ra là anh tin tưởng em gái. Chuyện cả đời cũng giao cho em gái chọn lựa.”